Chừng bảy giờ tối, Phó Thặng và Hà Viễn đưa hai đứa con quay về nhà cũ Phó gia ăn cơm, Phó lão gia tử, bà nội Phó và cha mẹ Phó Thặng đều có mặt, khiến Hà Viễn bất ngờ là hai chị em Phó Gia Kỳ, Phó Gia Tịnh cũng đến.
Sau bữa cơm tối, Phó lão gia tử gọi cha Phó và Phó Thặng vào thư phòng bàn bạc chuyện phục hôn, theo ý của Hà Viễn thì cứ lĩnh giấy đăng ký là xong việc nhưng người nhà họ Phó hiển nhiên không quá đồng ý, bọn họ nghĩ vẫn nên tổ chức một buổi tiệc cơ động ở ngay nhà chính, trong buổi tiệc sẽ công bố chuyện phục hôn để tỏ rõ thái độ của nhà họ Phó.
Tiệc cơ động: Cỗ bàn được bày lên khi khách khứa đến, ai đến trước thì ăn trước.
Hà Tiểu Nhị đang nói chuyện với bà nội Phó và mẹ Phó, Phó Tiểu Tư mới hai tuổi bị Phó Thặng ôm vào thư phòng, bé không nghe hiểu gì nhưng lão gia tử yêu thương chắt nội, đến lúc đó dù Phó Thặng có đưa ra ý kiến gì lão gia tử cũng không dám nổi nóng.
Hà Viễn tựa bên cửa sổ lướt di động kiểm tra bài tập của đám sinh viên ở trường, dù sao hắn dạy không chỉ một lớp, kiểm tra bài tập của hơn trăm sinh viên vừa tốn công phê chữa lại còn dễ điên tiết.
Kiểm tra càng nhiều vẻ mặt của Hà Viễn ngày càng u ám, nếu đám sinh viên ở ngay đây có lẽ hắn sẽ dùng giọng nói bình tĩnh răn dạy cả đám cho đến khóc thì thôi.
Đột nhiên, một chén trà thanh nhiệt mát lạnh được đưa tới trước mặt, Hà Viễn ngẩng đầu, thấy là Phó Gia Tịnh,không khỏi cau mày.
Phó Gia Tịnh thấy thế sợ đến liên tiếp lùi về phía sau, “Bà bảo tôi mang lên, bà nói tối nay anh ăn ít cơm, lại còn che miệng nên đoán anh bị nóng, nhiệt miệng, bà tự mình đi nấu trà lạnh bảo tôi bưng tới.”
Hà Viễn quay đầu lại nhìn về phía bà nội Phó đang ngồi trong phòng khách, bà cụ nhanh chóng quay đầu tiếp tục chơi với Hà Tiểu Nhị.
Lúc trước bà nội Phó không quá hòa nhã với Hà Viễn, nhưng từ khi Phó Thặng nhận định Hà Viễn, sống chết không chịu đánh dấu Omega bà cũng đành cam chịu, sau đó chính phủ công khai loại thuốc ức chế có tác dụng cải thiện triệu chứng rối loạn pheromone, hơn nữa Phó Thặng cũng thành công hoàn thành thí nghiệm giới đoạn không còn bị chứng rối loạn pheromone đe dọa nữa đã hoàn toàn xua tan lo lắng trong lòng bà nội Phó, bà cũng chậm rãi buông bỏ thành kiến với Hà Viễn.
Gần hai năm qua, thỉnh thoảng gửi ít đồ biểu đạt quan tâm, cũng để biểu đạt áy náy vì những việc làm không đúng trước đây.
Bà nội Phó như vậy, mẹ Phó cũng thế.
Hà Viễn tính cách lạnh lùng, luôn không có tình cảm với những người sống trong quân khu đại viện, trước không muốn thân cận nhà họ Phó, sau lại có chút tùy hứng, nghĩ rằng cứ duy trì mối quan hệ bên ngoài như vậy là được rồi.
Nhưng nữ giới lớn tuổi trong nhà họ Phó lại dùng những phương thức không được tự nhiên để biểu đạt áy náy với Hà Viễn, chủ động vươn tay làm hòa.
Hà Viễn sẽ khách sáo đáp lại những điều này nhưng không chủ động gần gũi, hắn không có cách nào nảy sinh tình cảm, cũng không phải ở chung như thế nào, người thân của hắn chỉ có mình Quý Bạch Thư nhưng tuổi tác của hắn và Quý Bạch Thư cũng không chênh nhau mấy, hai người đều không cha không mẹ, cũng không có khác biệt tuổi tác như với những người lớn tuổi, thế cho nên hắn không hiểu cách phải ứng xử với người lớn trong nhà như thế nào.
Nhưng Hà Tiểu Nhị và Phó Tiểu Tư lại rất gần gũi với trưởng bối nhà họ Phó.
Hà Viễn im lặng chốc lát, cầm lấy trà lạnh uống một hơi hết, kinh ngạc khi nhận ra đó là vị ngọt chứ không phải vị đắng.
Phó Gia Tịnh lầu bầu nói: “Bác cả tự pha nước đường đấy, bác ấy bảo anh không thích uống đắng. Hơn nữa nước đường có tác dụng tốt cho cổ họng, anh hay phải nói nhiều, vừa lúc nên uống nước đường.”
Hà Viễn có chút kinh ngạc: “Sao bà ấy lại biết?”
Phó Gia Tịnh: “Khi một người mẹ bắt đầu quan tâm đến con mình, thói quen nhỏ gì bà ấy cũng sẽ biết.”
Mẹ? Hà Viễn mông lung.
Phó Gia Tịnh thuận tiện lấy đi tách trà trong tay hắn, “Tôi đi đây.” Đi hai bước lại quay đầu, “Đúng rồi, đêm nay anh có ở lại không? Mấy thứ kia, bà và bác cả đã chuẩn bị cả ngày, trong phòng lớn quét tước sạch sẽ, chăn và khăn trải giường đều thay mới. Khụ, thật ra mỗi lần anh tới nhà cũ, bà và bác cả đều chuẩn bị rất lâu nhưng lần nào anh cũng không có ý định ở lại, cũng không tiện mở miệng, hai người không muốn anh cảm thấy bị làm khó.”
Hà Viễn: “Sao cô lại nói cho tôi biết?”
Phó Gia Tịnh căng mặt, vừa nhìn thấy vẻ như cười như không trên mặt Hà Viễn là bắt đầu đau bụng, bóng ma tâm ý Hà Viễn để lại cho cô năm đó vẫn chưa quên, mãi đến tận sau này, bóng ma tâm lý càng thêm nặng.
Chân cô nàng bắt đầu run rẩy: “Đúng, xin lỗi.”
Hà Viễn: “. . .” Bóng ma tâm lý lớn vậy sao?
Hắn thở dài, nói: “Giúp tôi cảm ơn hai người họ một tiếng.”
Phó Gia Tịnh trong nháy mắt sửng sốt, kinh ngạc mở to hai mắt.
Hà Viễn chợt cảm thấy không được tự nhiên.
Thật ra hắn rất tôn trọng người lớn, chẳng qua tôn trọng và ở chung không giống nhau, hắn có thể tôn trọng với những người lớn xa lạ nhưng không cách nào ở chung. Ở chung cần phải thân thiết, cần phải bỏ công sức duy trì tình cảm, cần. . . mở rộng tấm lòng, tiếp nhận sự quan tâm của người khác, cũng quan tâm lại người ta.
Hà Viễn thì sẽ không.
Phó Gia Tịnh đi không bao lâu, Phó Gia Kỳ qua đây, cười tủm tỉm hỏi hắn thích huân hương mùi gì.
“Huân hương?”
“Bà nghe nói dạo này anh bị mất ngủ nên muốn đốt hương an thần. Bà để dành không ít trầm hương, đều là dược liệu quý giá trị ngàn vàng, người khác muốn mua cũng không mua được.” Phó Gia Kỳ nhỏ giọng thương lượng: “Anh, anh có thể xin bà nhiều một chút không, chia cho em một ít? Em mua lại gấp ba giá thị trường.”
Hà Viễn vẻ mặt khó hiểu: “Tự cậu không mua được à?”
Phó Gia Kỳ: “Không được. Bà không cho, nói tôi là trâu gặm mẫu đơn, không biết thưởng thức. Anh thì khác, anh là người đọc sách.”
Hà Viễn do dự, hắn vẫn còn còn chưa quyết tối nay có ở lại không, kết quả Phó Gia Kỳ đã ném lại câu ‘Quyết định thế nha, cảm ơn anh’ rồi chạy mất,
“. . .”
Hắn mãnh liệt hoài nghi hai chị em nhà này đang hố mình.
Quay đầu lại nhìn về phía phòng khách, bà nội Phó và mẹ Phó kéo hai chị em Phó Gia Kỳ nhẹ giọng hỏi cái gì đó, hai người thành thật trả lời chọc cho hai vị trưởng bối cười như nở hoa. Hà Viễn thu hồi ánh mắt, không thể nào xem tiếp bài tập trong tay được.
Hắn hiểu chút môi ngữ, nhìn ra bà nội Phó và mẹ Phó hỏi gì, giống hệt trong suy đoán của hắn.
Không bao lâu, Phó Thặng từ trong thư phòng đi ra, dừng trong phòng khách một hồi rồi đi tới bên cạnh Hà Viễn, ngồi xổm xuống ngửa đầu nhìn hắn: “Bà nói đêm nay em ngủ lại nhà cũ?”
Hà Viễn: “Em chưa nói.”
Phó Thặng cứng đờ, lập tức nhéo nhéo tay Hà Viễn, nói: “Không sao, để anh đi nói với bà một tiếng.”
Hà Viễn trở tay giữ Phó Thặng: “Thôi, cũng chưa nói sẽ không ở lại.”
Phó Thặng nở nụ cười, “Cảm ơn.”
Hà Viễn lắc đầu, không nói gì.
Lòng người cũng bằng xương bằng thịt, người nhà họ Phó mấy năm nay cố gắng bù đắp, hắn đều thấy ở trong mắt, khó tránh khỏi động lòng.
“Đã xác định ngày cưới?”
“Ừ. Ông nội thuộc về thế hệ xưa, vẫn cảm thấy hôn lễ là chuyện lớn, không thể im ắng xử lý. Không làm lễ cưới phô trương lãng phí nhưng cũng nên tổ chức gia yến để tỏ thái độ. Em không cần làm gì, cứ để ba mẹ lo, em có mặt là được.”
Tổ chức hôn lễ là quan niệm truyền thống, bọn họ nghĩ kết hôn sao có thể làm đơn giản được, không làm hôn lễ tiệc rượu, không mở tiệc chiêu đãi tân khách mà coi được à? Dù sao cũng là đại sự đời người.
Hà Viễn và Phó Thặng đây là phục hôn, cũng không đồng ý tổ chức lớn nhưng không lay chuyển được mọi người, liền lùi về phía sau làm việc khác, xử lý gia yến.
Hà Viễn nhếch khóe môi: “Em không có ý kiến.”
Phó Thặng trái lại có chút kinh ngạc khi Hà Viễn dễ nói chuyện, y cọ cọ bên cổ Hà Viễn thân mật chen chúc cùng nhau trên một cái sô pha: “Xem cái gì đấy? À, bài tập.”
Không nhắc tới bài tập còn đỡ, vừa nhắc là bực bội.
“Cái chương trình này khác gì đầu chó mọc trên mông không, đuôi thì lại mọc trên cổ, chả khác gì cái chân vịt.”
“Là sao?”
“Thứ vô dụng vận hành chẳng đâu vào đâu hết.”
“. . .”
“Đây là còn tốt đấy, ít ra còn chạy được. Những bài khác thì cái nào cũng tê liệt như nhau.” Hà Viễn chọc màn hình, ý xấu nổi lên vội vàng ném di động cho Phó Thặng: “Anh xem cho em đi, em còn xem nữa sẽ xuất huyết não.”
Phó Thặng mông lung: “Anh cũng đâu có biết lập trình.”
Hà Viễn ngang ngược không biết lý lẽ: “Kệ, em đau đầu lắm.”
Phó Thặng vươn hai móng vuốt ra: “Anh xoa bóp cho em nhé?”
Hà Viễn liếc nhìn Phó Thặng, suy nghĩ một chút rồi tựa đầu lên ngực ý: “Xoa đi.”
Phó Thặng liền vươn hai tay ra xoa thái dương cho Thái Dương, mà lúc này các bà lớn trong quân khu đại viện cũng đang tụ tập trong phòng khách nhà họ Phó thảo luận chuyện kết hôn, Hà Tiểu Nhị bưng chén trà ngồi vắt chân ngay ngắn giữa đám bà lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm chỉnh đôi khi sẽ biểu lộ ra tán thành với một vị phu nhân nào đó, hoặc đồng tình với lời than thở của một vị phu nhân khác.
Nó còn nhỏ giọng phát biểu ý kiến: “Nếu nói mặc như vậy…, đơn giản nhẹ nhàng thoải mái, toát ra khí chất gia chủ, con thấy màu sắc của hãng XX sẽ không bị lỗi mốt. . . Con cũng thích hãng XX hơn, tháng nào cũng có sản phẩm mới —— ồ, thật vậy chăng? Tại sao lại thế?”
. . .
Động tác xoa bóp của Phó Thặng từ từ chậm lại, chần chờ hỏi: “Hà Viễn, em có cảm thấy Hà Tiểu Nhị hơi lạ không?”
Hà Viễn: “Có à?”
Phó Thặng nghe Hà Tiểu Nhị nói ra lời thoại kinh điển đã trở thành văn mẫu của các bà lớn, luôn cảm thấy rất quen thuộc, hình như bình thường cũng hay nghe, “Nó còn nhỏ tuổi, sao lại đam mê vật chất như vậy?”
“Hà Tiểu Nhị hứng thú nhiều lắm, anh chưa nghe nó nói về nhà chính hả? Bây giờ đồ làm bếp trong nhà chính đều do nó chọn hết đấy, dùng rất tốt. Cũng không tính là ham mê vật chất? Anh cũng không phải không biết, Hà Tiểu Nhị lúc nào cũng tinh lực tràn đấy, chờ nó hao hết tinh lực đêm nay có khi còn ngủ sớm.”
Nói đến chỗ này, Phó Thặng liền quăng đi suy nghĩ sâu xa trong đầu, hai đứa con trong nhà vừa sức dai lại vừa dính người, cuộc sống về đêm của y bây giờ biến thành một tuần một lần, lại còn không thể làm ở nhà.
“Đêm nay, Hà Tiểu Nhị và Phó Tiểu Tư tách ra ngủ với bà và mẹ, chỉ có em với anh một phòng…” Phó Thặng cắn tai Hà Viễn.
Hà Viễn đè lại cổ tay Phó Thặng: “Hiện tại đừng làm rộn.”
Phó Thặng tì cằm lên vai Hà Viễn, trong mắt đều là ý cười, hiện tại đừng làm rộn đêm nay tha hồ náo loạn.
Các bà lớn trong phòng khách cũng vừa thảo luận xong, phát hiện đôi tình nhân nhỏ đang thầm thì bên bệ cửa sổ, bầu không khí thân mật vừa nhìn là nhận ra ngay, không khỏi khe khẽ cười trộm.
Hà Tiểu Nhị không hiểu cho lắm, “Mọi người cười gì thế ạ?”
“Ôi, vui thì cười thôi.” Các bà lớn còn chưa ngốc đến mức thảo luận chuyện này đâu, cùng nhìn nhau, hí hửng không nhịn được cười.
Hà Tiểu Nhị tự cho rằng mình rất hiểu suy nghĩ của các phu nhân có chút không nghĩ ra, u mê nhìn quanh một vòng, ngẫm nghĩ thì ra vẫn có chuyện mình không biết.
Cánh đàn ông trong thư phòng đã thảo luận xong cũng lục tục đi ra, pha trà ngồi trò truyện trong phòng khách đối diện.
Trời dần tối, quân khu yên tĩnh, nhưng trong nhà tiếng nói không ngừng đến tận đêm khuya.
**
Buổi tiệc phục hôn được cử hành đúng ngày, tiệc tổ chức ngay trong nhà cũ Phó gia, dù tuyên bố ra ngoài là gia yến nhưng khách khứa vẫn đông, tiệc tùng như họp chợ.
Từ sáng Hà Viễn đã gặp mấy lượt người, làm quen vài gương mặt, buổi trưa lên lầu với Hà Tiểu Nhị và Phó Tiểu Tư. Hơn một giờ, nhà Quý Bạch Thư được mời từ trước cũng tới tham gia, Vương Nguyên Diệu dưới lầu bị cuốn lấy, Quý Bạch Thư và Quý Tiểu Cát thì lên lầu đợi cùng Hà Viễn.
Dưới lầu náo nhiệt, trên lầu lại an tĩnh.
Hà Tiểu Nhị và Phó Tiểu Tư từ sáng đã hưng phấn quá độ, lúc nghỉ trưa lại mệt mỏi, nằm trên chiếu ngủ say.
Hà Viễn lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, nói với Quý Bạch Thư: “Đây là trầm hương, an thần trợ ngủ, anh cầm dùng.”
Lần trước sau khi ngủ ở nhà cũ một đêm quan hệ giữa hắn và người nhà họ Phó đã tan băng, dần ấm lên, dưới ảnh hưởng của bà nội Phó hắn cũng thấy hứng thú với trầm hương, được đưa đi mua rất nhiều trầm hương chất lượng cao.
Quý Bạch Thư hỏi tiếp: “Người có bầu dùng được không?”
“Không thích hợp sử dụng. Mùi trầm hương gây kích thích, không thích hợp sử dụng lâu dài. Dùng ít, số lượng nhỏ ——” Hà Viễn trừng mắt nhìn bụng Quý Bạch Thư: “Có?”
Quý Bạch Thư cười đến dịu dàng, bàn tay vuốt bụng nói: “Mới một tháng, không quá ổn định.”
“Vương Nguyên Diệu biết chưa?”
“Còn chưa nói.”
“Không phải nói không có khả năng có nữa sao?”
Quý Bạch Thư bị bỏng nặg, chức năng cơ thể bị tổn thương, Vương Nguyên Diệu cũng bị thương tuyến thể, hai người một Alpha một Beta, tỷ lệ trúng thưởng gần như tắt ngúm, từ sớm cũng đã mặc kệ chuyện có con, ai ngờ mười mấy năm sau lại có?
“Anh không vì mang thai mà làm mấy cái thí nghiệm tổn thương cơ thể đó chứ?”
“Nói mò. Không có.” Quý Bạch Thư dừng một chút, nói là do thuốc ức chế kiểu mới đã chữa trị vết thương trên tuyến thể của Vương Nguyên Diệu. “Đây là ngoài ý muốn, cũng là kinh hỉ.”
Hà Viễn khoanh tay, chống cằm, ngóng nhìn vẻ mỉm cười của Quý Bạch Thư, không biết sao lại nhớ tới bức tranh vẽ Đức mẹ Maria từng xem trước đây, lúc đó không có cảm giác, lúc này mới thấu hiểu.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng thì thầm, thỉnh thoảng có vài tiếng chim hót, như đang tranh cãi tìm cảm giác tồn tại giữa ngày hè. Sáng sủa sạch sẽ, ánh sáng mặt trời trong suốt, hoa tím nhỏ bên cửa sổ khẽ đung đưa.
Hàng lang truyền đến tiếng bước chân ổn trọng, cửa bị đẩy ra, Phó Thặng đi vào cùng Vương Nguyên Diệu, trong mắt đều chỉ có bạn đời của mình.
Phó Thặng ôm lấy Hà Tiểu Nhị nói: “Hà Viễn, xuống lầu chụp ảnh gia đình.”
“Được.” Hà Viễn ôm lấy Phó Tiểu Tư, một trước một sau ra ngoài.
Vừa đi tới cầu thang đã nghe tiếng la hét của Vương Nguyên Diệu, Hà Tiểu Nhị buồn ngủ lầm bầm lầu bầu: “Có ngôi sao…”
Hà Viễn bị chọc cười, Phó Thặng nhẹ giọng hỏi làm sao vậy.
Hà Viễn nói hắn có thêm cháu trai rồi, Phó Thặng nhướn mày, cười nói: “Vậy cần chuẩn bị trước lễ đầy tháng.”
“Không vội, mới được có mấy tháng.”
Dưới lầu, Phó Gia Kỳ giục: “Anh, anh Viễn —— nhanh lên một chút ——”
“Đi thôi.”
Phó Thặng nắm tay Hà Viễn, chiếc bóng từ từ kéo dài.
Ấm áp, trọn vẹn dưới ánh mặt trời.
TOÀN VĂN HOÀN