Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 96-2




Đến khách sạn hơi muộn, hỏi thì mới biết khách đã giải tán cách đây nửa tiếng rồi. Đào Đào quay đầu chạy đến bãi đậu xe, nhìn qua từng chiếc xe, không có xe của Tả Tu Nhiên, lại xoay người đi đến sảnh cà phê, nhìn lướt qua, cũng không thấy người ấy. Cô vội bấm số, người ấy chậm rãi từ tốn, ung dung nhàn nhã nói với cô: “Anh đang ở trên sân phơi ngắm sao, hóng gió!”

“Cho anh năm phút xuống đây, chậm một giây thôi em sẽ bỏ về.” Không đợi anh trả lời, cô đã cúp máy.

Đại sảnh khách sạn lúc này rất yên tĩnh, đèn pha lê như những giọt nước treo trên trần nhà đã tắt, chỉ có đèn tường ốp dọc viền cột dìu dịu chiếu xuống sàn đá cẩm thạch sáng bóng, khiến bóng Đào Đào hơi trong suốt. Cô bực bội đi lòng vòng. Tai nhạy cảm dựng đứng, lắng nghe âm thanh đóng mở cửa thang máy.

Cửa thang máy mở “tinh”, cô ngẩng đầu lên, sững sờ, người bước ra cũng ngẩn người, sau đó liền lạnh mặt đi thẳng về phía cô.

Tim khẽ đập mạnh, có hơi bất ngờ, Tăng Kỳ lẽ ra đang đi làm ở Bắc Kinh sao lại ở đây?

Tăng Kỳ dừng chân, đôi mắt đẹp híp lại một nửa, trên khuôn mặt xinh đẹp, thoáng qua vẻ khinh miệt và phẫn nộ.

“Nghe nói cô ly hôn rồi?” Tăng Kỳ hỏi.

Đào Đào vốn muốn chào hỏi nhưng vừa nghe câu này thì dứt khoát ngậm miệng, đợi cô ta chất vấn.

Khóe miệng Tăng Kỳ hiện lên vài tia châm biếm: “Cô thật là biết phân biệt báu vật, có điều, cô hi sinh lớn như vậy, sẽ không ấu trĩ cho rằng thật sự có thể đầu bạc răng long với anh ta đấy chứ?”

Tăng Kỳ ngẩng đầu lên, cười đau khổ, còn thêm vài phần ghê tởm, “Sau khi Tả Tu Nhiên của cô làm nhiều chuyện với bố tôi như vậy, sao tôi có thể không lo lắng được chứ? Công ty Thanh Đài là bố tôi bỏ ra tâm huyết mấy năm mới tạo được quy mô như hiện nay, anh ta là thái tử gia của Đằng Diệu, muốn ngồi mát ăn bát vàng, bố tôi không nói một lời, liền dâng hai tay cho, anh ta còn chê không đủ, ép bố tôi tới bước rối loạn thần kinh. Còn anh ta đối với tôi… Đúng là tôi thích anh ta thật, anh ta không có ý gì với tôi thì nói thẳng được rồi. Giả bộ điều tôi đến Bắc Kinh, giống như là cho tôi hi vọng, nhưng lại ném tôi vào bộ phận Kỹ thuật giống như một em gái rót nước bưng trà, quét dọn vệ sinh.”

Tăng Kỳ nắm tay thành đấm, bộ dạng như muốn gào đứt cả cuống họng, khiến Đào Đào cảm thấy hơi đáng thương. Chuyện của Tăng Trí Hoa, có thể là Tăng Kỳ không hoàn toàn biết rõ, nên mới cảm thấy bất công. Tăng Kỳ là một người học thiết kế thời trang mà vào bộ phận Kỹ thuật tổng công ty, không làm em gái, còn có thể làm gì? Điều khiến cô cảm thấy kinh ngạc là thân phận thật sự của Tả Tu Nhiên được nói ra từ miệng Tăng Kỳ… Thái tử gia của Đằng Diệu!

“Anh ta đừng tưởng mình tôn quý thế nào, thật vui mừng là vợ trước của chủ tịch chết rất đúng lúc, nếu không bây giờ anh ta vẫn còn là đứa con hoang không rõ bố mình là ai! Nói với bên ngoài là con riêng của chủ tịch, là tinh anh du học chuyên sâu từ nước ngoài về, mẹ là nghệ nhân gốm. Người của tổng công ty biết nhưng không nói ra, khuôn mặt anh ta giống như lột từ mặt chủ tịch xuống, rõ ràng là bằng chứng cho một mối tình vụng trộm. Hừ, cái thói lăng nhăng này thật là gen di truyền, sở thích của hai cha con giống nhau như đúc. Vụng trộm có phải rất sướng, rất kích thích không?” Cô ta đặt tay lên vai Đào Đào, ép sát cô.

Đào Đào lùi về sau một bước, mặt hơi trắng bệch.

“Tôi coi thường anh ta, cũng không thèm anh ta, tôi đã nghỉ làm công việc nát đó rồi. Bây giờ, tôi sẽ khiến các người nếm hậu quả của việc vụng trộm!”

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Đào Đào đảo mắt, cố gắng giữ bình tĩnh.

Tăng Kỳ lại cười lạnh, “Tôi muốn tung chuyện của hai người lên mạng, để cư dân mạng chia sẻ sự ngọt ngào của hai người! Tôi nghĩ hai người không nổi tiếng cũng rất khó.”

Đào Đào khẽ hít vào một hơi khí lạnh.

“Đừng nghĩ dùng tiền để mua chuộc tôi, vô dụng thôi! Có điều nếu cô đồng ý với tôi vài việc, nói không chừng tôi có thể suy nghĩ lại.”

“Nói thử xem!” Người lên tiếng là Tả Tu Nhiên không biết đến từ lúc nào, vẻ mặt tươi cười nhìn hai người. Sau đó tiến tới ôm eo Đào Đào, dịu dàng nói, “Xin lỗi, anh chậm hai giây. May mà em chưa đi, nếu không đêm nay anh phải ngủ ngoài đường thật rồi. Được rồi, được rồi, đừng chớp mắt, đi lấy xe, anh bị gió thổi làm chóng mặt quá.”

Anh vân vê tay Đào Đào, trong mắt Tăng Kỳ nhìn thấy cảnh tượng này vô cùng thân mật, mặt bỗng chốc đỏ bừng.

Đào Đào nghi ngờ nhìn Tả Tu Nhiên, “Đừng lượn tới lượn lui, anh hoa mắt lắm, mau đi lấy xe đi!” Anh cố đẩy cô ra ngoài.

Nhìn Đào Đào biến mất sau cánh cửa xoay, Tả Tu Nhiên híp mắt, lập tức thu lại nụ cười, để lộ biểu cảm nghiêm túc thậm chí lạnh lùng mà anh chưa bao giờ thể hiện trước mặt Đào Đào, anh nhìn Tăng Kỳ chằm chằm, “Đừng nói là vài chuyện, cho dù chỉ một chuyện cũng miễn bàn đi. Cô cũng đâu có thèm thuồng gì tôi, tại sao phải tự hạ thấp thân phận, quấn lấy không buông chứ? Tôi vụng trộm hay là suy đồi, cô không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm gì đâu. Đương nhiên, câu chuyện mà cô nói, tôi rất mong đợi lời văn của cô đấy! Bị cô nhắc nhở, tôi cũng nhớ đến điều khoản gì đó được tổ kiểm tra nhắc đến, cũng bảo họ đăng lên đi! Tết năm nay, cô và bố cô còn có thể ngồi cùng nhau đón giao thừa, nhưng năm sau cô sẽ đến nông trường nhìn ông ta qua song cửa rồi!” Anh ngắt từng chữ, lời nói tuy nhẹ nhưng đủ đánh vào lòng người.

“Anh…”

“Ai mà không biết chơi trò uy hiếp?” Tả Tu Nhiên lạnh lùng nhướng mày, ánh mắt khiến người ta khiếp sợ, “Nếu còn để tôi biết cô làm gì Đào Đào sau lưng tôi thì tôi không những khiến Tăng Trí Hoa ngồi tù mà còn có thể bị ăn đạn nữa đấy. Bây giờ cho bố cô tiền từ chức, còn có thể tạm mở cho cô một phòng thiết kế thời trang, cô muốn sống cuộc sống yên ổn hay là muốn chơi thật với tôi?”

Mặt Tăng Kỳ từ đỏ dần trắng bệch, cô ta nhìn Tả Tu Nhiên không chớp mắt, cuối cùng từ từ cụp mi, nước mắt đầy mặt. “Tả Tu Nhiên, anh thật độc ác…”

“Đâu có bằng cô.” Anh nhún nhún vai, liếc xéo cô ta.

Đào Đào vừa lái xe đến cổng chính, Tả Tu Nhiên đã đi ra. “Tăng Kỳ đâu?” Cô ngó vào trong nhưng không thấy người.

Tả Tu Nhiên mở rộng đôi chân dài, ngả ghế, hơi nằm xuống, “Đi thôi.”

Đào Đào há hốc mồm, lời ra đến miệng, rồi lại nuốt vào. Xe chậm rãi trượt vào dòng xe trong đêm tối, lúc rẽ ngoặt, một cánh tay dài thò qua, lòng bàn tay ấm nóng của Tả Tu Nhiên bao trọn lấy bàn tay đặt trên vô lăng của cô, rất mạnh, và cũng rất dịu dàng. 

“Nếu sau này sống thật tốt thật hạnh phúc, đối với quá khứ, người ta sẽ nói đó là việc tốt thường hay gặp trắc trở. Nếu mai sau mà sống vừa dằn vặt vừa đau khổ, nhớ lại trước đây, người khác chắc chắn sẽ nói là tại gieo gió nên gặt bão. Quá khứ đã xảy ra rồi, không thể xóa đi được, hiện tại cũng đang tiến tới, không thể nào ngăn cản. Còn tương lai thì vẫn chưa kịp thay đổi. Đào Đào, em muốn kiểu kết luận nào?”

Đây là lần thứ hai trong hôm nay anh gọi cô là Đào Đào, mà không gọi “Tiểu Đào” một cách thân thiết giống như bạn bè và bố mẹ, đây hình như là một cách xưng hô do anh sáng tạo thuộc về riêng anh.

“Thật tốt thật hạnh phúc, đâu có dễ dàng như vậy?” Cô khẽ than thở.

“Cho nên phải tranh thủ đầu tư thôi!” Anh muốn ngồi dậy, “Em có đồng ý không?”

“Em không có ưu điểm gì hết…” Cô cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, tim bất giác đập điên cuồng.

“Em tin tưởng hôn nhân, tôn trọng hôn nhân, trân trọng hôn nhân!” Anh nói từng câu từng chữ.

“Hả?” Cô ngây người! Đấy cũng gọi là ưu điểm sao?

Anh khẽ mỉm cười, bàn tay nắm càng chặt hơn.

Hoa Diệp biết Hứa Mộc Ca đã tức giận.

Tối nay cô có một buổi diễn ở nhà hát tại bờ biển, là tiết mục thứ tư, mười giờ có thể ra ngoài, anh đã nói sẽ tới đón, ma xui quỷ khiến thế nào lại lái xe đến đường Quế Lâm. Đến nhà hát thì buổi diễn đã kết thúc, khán giả đã giải tán, nhân viên đang sắp xếp đạo cụ, Hứa Mộc Ca ngồi một mình trong phòng thay đồ.

Nhìn thấy anh, cô không nói lời nào cầm trang phục biểu diễn và túi đựng mỹ phẩm đi ra ngoài, anh muốn đón lấy, nhưng cô né tránh, cũng không thèm nhìn anh.

Anh kéo cửa ghế lái phụ, cô không ngó ngàng, tự mình kéo ghế sau rồi ngồi thẳng vào đó. Hoa Diệp thở dài, vòng qua đầu xe, lên xe từ bên kia.

Đợi anh ngồi xong, cô đột nhiên thò người qua, thành thạo móc điện thoại trong túi áo anh ra, lục xem nhật ký cuộc gọi, rồi lại nhìn số vạch pin, tức giận ném mạnh điện thoại vào ghế trước, sau đó, xoay mặt ra ngoài cửa sổ, từ gương chiếu hậu anh nhìn thấy mặt cô thoáng chốc đầy nước mắt.

“Mộc Ca…” Anh chau mày.

Cô vẫn không ngó ngàng gì đến anh, anh trầm mặc một lát rồi khởi động xe. Trên đường đi, cô không đổi tư thế, không nói một lời, nước mắt không ngừng rơi.

Xe chạy vào Thư Hương Trạch Đệ, ngẩng đầu lên, phát hiện thấy căn hộ cô còn sáng đèn, bèn tìm chủ đề nói: “Hôm nay trời chưa sáng em đã ra khỏi nhà? Đèn cũng quên tắt.”

“Sao anh lại nghĩ là em quên tắt, nói không chừng là trong nhà có đàn ông thì sao?” Cô nghiêng người qua, trừng nhìn anh, dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt.

Anh mỉm cười cay đắng, dừng xe hẳn, quay người lại: “Mộc Ca, anh xin lỗi, lần sau anh sẽ không đến trễ nữa.”

“Không phải vấn đề đến trễ…” Viền mắt lại đỏ hoe, môi không ngừng run rẩy, “Tất cả mọi người đều có thể bắt nạt em, lừa dối em, nhưng anh thì không được, anh là Hoa Diệp của em. Nếu anh mà cũng không đối tốt với em thì cuộc đời này còn có gì đáng trân trọng nữa chứ?”

“Đừng nói lung tung, anh…” Anh hít thở sâu, thở dài. Chạy đến đường Quế Lâm, muốn nhìn thấy ánh đèn biệt thự nhà họ Đào, nghĩ rằng không chừng sẽ gặp được Đào Đào, kết quả đã gặp thật, nhưng lại bị cô làm cho suýt thì không thở nổi.

“Tối nay anh ở cùng Tiểu Đào đúng không?” Hứa Mộc Ca ngừng khóc.

Anh chỉ có thể im lặng, trong ánh mắt bị tổn thương của cô, anh cảm thấy mình thật sự đã phạm phải lỗi lầm không thể cứu chữa.

“Là anh tìm cô ấy, hay là cô ấy tìm anh?”

“Đều không phải, anh và cô ấy gặp nhau ở trên đường.” Anh yếu ớt sờ mũi.

“Nhìn thấy cô ấy, trong lòng anh nghĩ như thế nào?”

“Mộc Ca…” Anh nhăn mặt, ngữ khí hơi tức giận.

“Ở nước ngoài, vợ chồng ly hôn có thể giống như bạn bè, gặp nhau là chuyện bình thường, nhưng đã thật sự không còn yêu nhau nữa, thì nhiều nhất chỉ là tình bạn. Sau đó hai người còn sẽ cùng nhau tự kiểm điểm về nguyên thất bại trong hôn nhân, để tiện cho cuộc hôn nhân lần sau, sẽ không phạm phải lỗi như vậy nữa. Diệp, tuy em sống ở nước ngoài hai năm, nhưng tư tưởng vẫn rất truyền thống. Có thể gặp Tiểu Đào, nhưng nếu có mặt em thì sẽ không có cơ hội để chúng ta nảy sinh hiềm khích và hiểu lầm. Trừ phi anh có chuyện gì không muốn em nghe thấy.”

Rõ ràng là Hứa Mộc Ca đang nói, nhưng trái tim Hoa Diệp bỗng nhiên như bị điện giật, chạm đến một góc nào đó nơi đáy lòng bị bỏ mặc đã lâu, anh ngây người nhìn Hứa Mộc Ca.

Cô cười trong nước mắt, “Yêu cầu của em có phải rất hà khắc không? Haiz, bởi vì em quá yêu anh, nên trong mắt không thể chứa đựng dù chỉ một hạt cát. Thật ra Diệp đối với em đã rất tốt rồi. Không nói những việc này nữa, mang đồ lên giúp em đi!” Cô nhét hộp đựng mỹ phẩm vào tay anh.

Đến cửa, cô không lấy chìa khóa mà trực tiếp gõ cửa.

Cửa mở một nửa, để lộ một gương mặt con gái ngăm đen mang theo vài phần ngây thơ, “Oa, là chị hai à!” Vỗ vỗ ngực, thở phào thật dài cơn nín thở.

Cả cánh cửa được kéo ra, cô gái để lộ cả người, chân tay thô kệch, trông có vẻ rất rắn chắc và khỏe mạnh, cười lên để lộ hai cái răng nanh nho nhỏ. Nhìn thấy Hoa Diệp, rụt rè trốn đằng sau Hứa Mộc Ca. 

“Tiểu Phần, mau chào anh Hoa đi, anh ấy là bạn trai, cũng là chồng tương lai của chị hai.” Hứa Mộc Ca đặt trang phục biểu diễn xuống, cười nói.

Hoa Diệp ngây người.

Cô gái vừa nghe, liền cúi rạp đầu, cổ và tai đều đỏ bừng, mặc cho Hứa Mộc Ca kéo thế nào cũng không chịu ngẩng đầu.

Hứa Mộc Ca cười, bảo Tiểu Phần vào bếp rót cho Hoa Diệp ly trà. “Họ hàng ở quê, hai mươi tuổi, đến Thanh Đài làm thêm, không có chỗ ở nên ở chỗ em vài ngày.”

Hứa Kiệt là người thành phố Thanh Đài, họ hàng đều ở nội thành, lẽ nào Tiểu Phần là bà con phía mẹ Mộc Ca, nhưng không phải là không qua lại hay sao? Hoa Diệp hơi kịch ngạc, càng ngạc nhiên hơn là trong không gian bé nhỏ được trang trí rất thanh nhã của Mộc Ca lại để một cô gái quê mùa như Tiểu Phần vào ở. Có lần Kinh Nghệ muốn qua đêm ở đây, cô cũng không chịu, Kinh Nghệ trách móc trước mặt anh rất nhiều lần, nói đùa là chắc chỉ có anh mới có tư cách.

Tiểu Phần chiếm ghế sofa ở phòng khách, trên ghế chất đầy quần áo xanh đỏ của cô ấy, chiếc bao bố lớn dựa vào tường, có thể là vali hành lý của cô ấy, trên kỷ trà có đồ ăn vặt, vỏ hạt dưa. Lúc Hứa Mộc Ca mắc bệnh sạch sẽ kéo anh đến phòng ăn uống trà, mắt lướt qua sofa, nhưng lại rất bình tĩnh thu trở về.

Tiểu Phần bưng trà đến, tự mình ngồi trở lại sofa, bật tivi lên, chuyển đến kênh chương trình giải trí, ngồi coi như chốn không người. Tiếng tivi hơi ồn, Hứa Mộc Ca nhíu mày, đi tới, mở nhỏ lại, “Tiểu Phần, hôm nay đã làm những gì nào?”

“Em cắt móng tay, còn ra ngoài sửa tóc nữa. Em cũng có đọc sách…” Tiểu Phần hơi chột dạ chớp chớp mắt.

“Tối thì xem bộ phim nào có ý nghĩa, đừng xem những thứ chẳng ra gì này. Diệp, chúng ta vào phòng ngủ nói chuyện.” Hứa Mộc Ca liếc nhìn tivi, vẫy tay với Hoa Diệp.

Hoa Diệp chần chừ giây lát, rồi đi tới. Hứa Mộc Ca đóng chặt cửa, kéo anh ngồi xuống mép giường, xoay lưng lại, ngồi lên đùi anh, hai tay vòng lấy cổ anh.

Người anh cứng đơ, ngại ngùng nói: “Đừng làm loạn, Tiểu Phần đang ở ngoài đấy!”

“Chỉ ôm một lát thôi mà.” Cô hờn dỗi đưa môi tới gần má anh, hơi thở như hoa lan. 

Anh cắn răng, dưới sự tiếp xúc thân mật như vậy, dục vọng đã rất lâu chưa được phóng thích không kìm nén được đang kêu gào, sợi dây thần kinh nào cũng như có dòng điện chạy qua, hơi thở lập tức nặng nề, lòng bàn tay nóng hổi, máu huyết toàn thân tranh nhau hội tụ về một điểm trong cơ thể.

“Diệp!” Cô thốt giọng oanh vàng, đôi môi đỏ thắm hé mở, cắn mút cánh môi anh, hai người hiểu ý ôm chặt lấy nhau. Cô nghiêng người qua, anh lập tức đè lên, tay luồn vào tóc cô, hôn cô thật sâu. Chiếc cổ thon dài, tiếng rên mềm mại, đôi mắt khép hờ, sống mũi thẳng tắp… mọi thứ đều quen thuộc đến vậy, nhưng trong lòng lại giống như có treo một sợi dây đàn, trói chặt lý trí của anh, dường như đang cảnh cáo anh làm như vậy là rất có lỗi với ai đó.

Ai cơ? Ai cơ?

Tiếng cười hỉ hả trên tivi xuyên qua cửa lọt vào, anh mở bừng mắt, nhếch nhác ngồi dậy, “Mộc Ca, anh nên về thôi.”

“Đợi chút.” Hứa Mộc Ca chỉ bộ phận đang nhô lê giữa chân anh, xấu hổ nấp vào lòng anh, “Tiểu Phần sẽ nhìn ra đấy.”

Anh đỏ mặt, lặng lẽ vuốt tóc cô, trong lòng dâng lên một nỗi buồn đau yếu ớt.

“Em sẽ nhanh chóng tìm nhà giúp Tiểu Phần. Diệp, sau này ở bên em nhiều hơn nhé! Em rất nhớ anh! Được không?” Mấy chữ cuối cô dùng sức để nói, dịu dàng yếu đuối, đẹp mê lòng người.

Anh hôn nhẹ lên má cô, cười nhàn nhạt.

Xuống lầu, anh không vội lấy xe, mà châm một điếu thuốc trước. Thuốc cháy được hơn nửa điếu, anh dập đầu thuốc, thở dài thườn thượt. Thật là bi ai, lúc anh ôm Mộc Ca, hình ảnh Đào Đào lại nhảy ra. Kể từ khi họ kết hôn, cơ thể anh đã quen thành thực với Đào Đào rồi. Không phải anh không xúc động, chỉ là không thể hoàn toàn tập trung. Không, nói không chừng là vì Tiểu Phần đang ở bên ngoài, anh cố tìm cái cớ để giúp mình bình tĩnh. Anh và Đào Đào đã ly hôn rồi, không nên và cũng không thích hợp, anh nên đặt Mộc Ca ở trong lòng hơn, anh nhắm mắt lại, nói với chính mình.

Sau tết Nguyên Tiêu, là một trận mưa rả rích, rồi nắng liên tiếp, cơn gió ấm từ miền nam kéo đến, tựa như đánh thức mùa xuân ở Thanh Đài chỉ sau một đêm.

Hoa Diệp lại gặp Đào Đào một lần nữa, ở trên tòa án. Đào Yên Nhiên thật sự kiện lên tòa, yêu cầu ly hôn với Tiêu Tử Hoàn. Đào Yên Nhiên không đến tòa, chỉ có một mình luật sư của chị đến. Tử Hoàn thì đến, luật sư là cố vấn pháp luật giữa Mỹ Thực Phủ và Giang Tiên Quán, cũng là bạn của anh ta. Hôm ấy Hoa Diệp đưa Tử Hoàn đến, ngồi xuống, mới nhìn thấy Đào Đào đang ngồi bên cạnh vợ chồng Tiêu Hoa.

Ánh mắt giao nhau, hai người trước là ngẩn người, sau đó lịch sự cúi đầu, rồi dời mắt đi.

Đào Đào mặc một chiếc áo len dài màu trắng gạo, bên trong quấn tùy ý một chiếc khăn màu tím, quần jean bó sát màu xám nhạt, tóc cắt ngang vai, khí chất tươi mới tựa cây liễu báo xuân đầu tiên trong công viên. Thư ký và thẩm phán ngồi trên bục đều vẫn còn trẻ, không nhịn được đưa mắt nhìn cô.

Dường như Đào Đào đẹp hơn trước đây, là do đang yêu sao? Anh ngồi ở dưới, trong lòng không rõ là chua, đắng, hay là cay. Trong mắt người khác, theo lý mà nói anh không có lý do để mà oán trách. Mộc Ca vừa có tài, vừa xinh đẹp, lại có khí chất, còn là tình đầu của anh, hai người họ mỗi người đi một vòng, rồi lại quay trở lại điểm ban đầu, giống như vận mệnh đã định họ phải ở bên nhau. Anh không làm trái vận mệnh, mà thuận theo sự sắp đặt của nó. Nhưng không biết sao, anh lại không tìm thấy cảm giác yêu đương như trước đây từ Mộc Ca. Anh vẫn quan tâm cô, vẫn nuông chiều cô, có thời gian thì ở bên cô. Sau khi Tiểu Phần dọn ra ngoài, có một tối, anh đã ở lại. Đây là lần đầu tiên hai người hòa nhập vào cơ thể nhau sau khi chia tay hai năm, cửu biệt trùng phùng, lẽ ra nên điên cuồng nhưng anh lại vô cùng bình tĩnh, cả quá trình giống như đang hoàn thành một nghi lễ vậy. Sau khi Mộc Ca ngủ say, anh đặt lòng bàn tay vào giữa ngực, một nơi nào đó đang âm ỉ đau.

Khi ở bên Đào Đào thì anh sẽ nhớ Mộc Ca. Lúc ở bên Mộc Ca anh lại kìm lòng không đặng mà nhớ đến Đào Đào. Đều là nhớ, nhưng lại khác nhau, khác ở chỗ nào thì anh lại không nói ra được. Chỉ là cảm thấy quá khứ thật sự đã qua rồi, có rất nhiều cảm giác sẽ không tìm lại được nữa.

Tòa thẩm vấn rất không thuận lợi, Tử Hoàn rất kiên quyết, cho dù thẩm phán hỏi gì thì anh ta cũng chỉ có một câu: “Muốn ly hôn, trừ phi tôi chết!” Luật sư của anh ta kể lại nỗi nhớ và áy náy của anh đối với Đào Yên Nhiên, còn phát một đoạn băng trước đây khi anh ta sống cùng con trai Đào Đào nữa. Anh ta đưa Đào Đào đi công viên trò chơi, đưa Đào Đào đi mua đồ ăn vặt, lau miệng giúp Đào Đào, đặt Đào Đào lên vai, hai cha con cười lên giống nhau như đúc. Anh ta nói trong đoạn băng: Yên Nhiên, bây giờ anh đang học làm một người bố tốt, có thể cho anh thêm một cơ hội để anh có thể trở thành người chồng xứng đáng của em được không?

Cả tòa án im lặng như tờ, anh nhìn thấy Đào Đào đang lau nước mắt. Thẩm phán rất hiểu lòng người kiến nghị hai bên nói chuyện đàng hoàng với nhau, nghĩ cho đứa bé, cố gắng rút đơn kiện. Mọi người đứng dậy, lần lượt đi ra ngoài. Anh đi sau Đào Đào, nhìn thấy cô đang nghe điện thoại, giọng rất nhỏ, khóe môi mang ý cười. Kinh Nghệ đang trốn ngoài cửa kéo anh, anh không thể không dừng bước. Ngẩng đầu lên lại, Đào Đào đã đi mất.

Quan hệ giữa Mộc Ca và Quý Manh Nhân vẫn rất cứng nhắc, điều này khiến cho anh và Mộc Ca trước mắt cũng chỉ có thể dừng lại trong trạng thái yêu đương. Hứa Mộc Ca ngậm ngùi hỏi anh: “Nếu mẹ anh vẫn không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, có phải chúng ta sẽ sống như thế này mãi không? Trong lòng anh, rốt cuộc em quan trọng, hay mẹ anh quan trọng?”

Anh im lặng không nói. Cổ họng Quý Manh Nhân khỏi rồi lại đau, đau rồi lại khỏi, tóc rụng rất nhiều, người cứ ốm dần ốm mòn, anh muốn đưa bà ra ngoài khám thử nhưng bà xua tay, nói là bệnh nghề nghiệp, uống ít thuốc là khỏi. Anh khuyên nhủ thế nào cũng vô ích, muốn về nhà ở cùng bà, bà cũng không đồng ý. Mấy hôm nay, bà lại giống như đang sắp xếp lại hồi ức, lục hết album và băng hình trước đây ra.

Thứ Bảy, Mộc Ca muốn anh cùng cô về thăm Hứa Kiệt, uống vài ly rượu, Hứa Kiệt lại giục hôn sự của hai người. Anh nhìn Mộc Ca ngồi bên cạnh, cô cúi đầu, trên mặt hiện vẻ mệt mỏi, dưới đuôi mắt thấp thoáng bọng mắt, chắc chắn là đã thức đêm. Anh nói: “Đợi sức khỏe mẹ tốt lên chút đã!”

“Vậy hai đứa định ở nhà trước đây hay là mua nhà khác?” Hứa Kiệt hỏi.

“Mua nhà khác.” Anh trầm ngâm giây lát, rồi nói. Tuy Đào Đào đã mang hết đồ của mình đi rồi nhưng anh luôn có thể dễ dàng phát hiện ra dấu vết cô để lại. Tối hôm qua tìm tài liệu trong thư phòng, vừa kéo ngăn tủ, liền nhìn thấy một xấp giấy kẻ hình chữ điền, anh nhìn chăm chăm hồi lâu. Đào Đào tính khí trẻ con từng bắt anh viết một nghìn chữ tên cô, còn bắt anh rửa chén, bắt anh tự lấy chìa khóa mở cửa. Bao nhiêu chuyện như vậy, nhớ lại mà ấp áp vô cùng.

“Mấy hôm trước, em thấy trên tivi có giới thiệu một tiểu khu mới mở, hình như rất được, mai chúng ta đi xem thử nhé?” Hứa Mộc Ca vẫn luôn theo dõi tình hình giao dịch bất động sản.

Anh đặt đũa xuống, nghiền ngẫm xem nên trả lời như thế nào, điện thoại reo, anh đứng dậy đi ra khỏi siêu thị. Là điện thoại của Quý Manh Nhân.

“Hoa Diệp, đang ở đâu đấy?” Giọng Quý Manh Nhân hơi khàn, nhưng có thể phát ra tiếng.

“Ăn cơm ở chỗ bố Mộc Ca.”

“Ừ, bốn giờ chiều mai về nhà một chuyến, mẹ tìm con có việc. Có thể mẹ sẽ về nhà hơi muộn, con nhớ mang theo chìa khóa.”

“Được ạ, mẹ ăn chưa?”

“Ăn rồi! Hoa Diệp…”

“Mẹ nói đi ạ!”

“Không có gì, trời ấm rồi, nhưng đừng mặc phong phanh nhanh như vậy, phòng ngừa cảm cúm. Dạ dày con không tốt, nhất định phải uống ít rượu.”

Hoa Diệp hơi bất ngờ, mẹ rất ít khi dặn dò kiểu việc nhà như thế này, “Con nhớ rồi mẹ.”

“Đi ăn cơm đi, mai gặp!”

“Mai gặp!”

Về đến nhà, Hứa Kiệt vào bếp bưng trà, Hứa Mộc Ca quan sát anh thật kỹ: “Dì Quý có việc gì gấp à?”

“Không có, bảo mai về nhà.”

“Có nhắc đến em không?”

“Anh và mẹ không nói được mấy câu cả.”

Hứa Mộc Ca thở dài, cầm đũa thấm rượu vẽ lung tung lên bàn, anh nhìn, không biết nói gì mới tốt. Quý Manh Nhân tuy nói là tôn trọng sự lựa chọn của anh, nhưng bà là người không chịu thay đổi. Bà không nói Mộc Ca không tốt chỗ nào, mà nói thẳng là không thích. Hoa Diệp biết bà không thể tha thứ cho Mộc Ca việc bỏ anh đi Pháp trước kia. Bà cũng không nhắc đến Đào Đào, nhưng anh biết bà nhớ Đào Đào.

Trà mật ong Đào Đào thích uống nên trong nhà luôn có một hũ. Có phải là bà mong có một chút để Đào Đào có thể lại đến làm khách? Hoa Diệp thở dài.