_ Mẹ, mẹ.
Thúy giật mình bởi tiếng gọi của con gái. Cô ngượng ngùng đẩy Vũ ra._ Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi._ KHông, không thể nào. Hạnh, em không nhận ra anh sao._ Xin lỗi anh. Tôi không phải là Hạnh, tôi là Thúy. Nói đoạn cô ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô gái nhỏ._ Đi thôi con.Nghe thấy cô muốn đi, Vũ vội vàng cầm lấy tay Thúy, kích động nói:_ Hạnh, em muốn đi đâu. EM không thể đi, em bỏ anh một năm như vậy là quá đủ rồi. Anh xin em đừng đối xử với anh như vậy được không.Nhìn bộ dạng đau khổ của Vũ,cô không hiểu vì sao trái tim mình lại cảm thấy nhói đau._Anh à, có phải tôi rất giống với người yêu anh không. Thúy e dè hỏi._ KHông phải giống mà chính là em. EM chính là Hạnh, là vợ của anh. Anh không thể nào nhận nhầm được. Nếu em không tin anh có thể dẫn em đi gặp bố mẹ ruột của em.Thúy ngần ngại nhìn Vũ, họ mới gặp nhau một lần, bây giờ lại theo anh lên xe đi tới đâu đó có vẻ là hơi liều lĩnh. Vũ hình như cũng đoán được nỗi lòng của cô, anh nắm lấy tay cô, tha thiết nói:_ EM không muốn đi cũng được. Chúng ta quán nước chỗ kia ngồi. Anh có thể gọi điện bảo Nam em trai em đến.KHông hiểu sao, dù chỉ là lần đầu gặp gỡ nhưng Hạnh lại cảm thấy tin tưởng Vũ đến lạ. Cô cúi xuống khẽ hỏi bé Miu:_ MẸ con mình ra kia ngồi nhé._ Dạ.Lúc này đây Vũ mới chú ý đến đứa nhỏ, anh nhìn bé Miu e ngại hỏi._ Đứa trẻ này._ Đây là con gái tôi._ Đứa bé là con gái ruột của em à. Anh run run hỏi,, trong lòng không khỏi mong chờ, anh mong cô nói “KHông”. Bởi nếu cô trả lời “ Có”,anh sợ bản thân mình sẽ không chịu nổi mà quay về thời kỳ đen tối trước đây mất.Cô nhìn anh, ánh mắt có chút ngần ngại. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, mỗi một giây đối với anh như cả một thế kỉ. Anh căng thẳng đến mức nín cả thở.Thúy khẽ bật cười trước bộ dạng của Vũ, cô vốn định trêu anh một chút, nhưng nhìn bộ dạng chân thành, lại có sự mong ngóng, tha thiết, hy vọng của anh. Cô thật không nỡ lòng nào mà nói dối. Cô thành thật đáp “ Không, đứa bé chỉ là con nuôi của tôi thôi”Vũ khẽ thở phào, trong lòng thầm vui sướng. Hạnh, đúng là em rồi. Cuối cùng em cũng chịu trở về.Vũ mỉm cười, không hề che giấu sự vui sướng trong lòng, anh cúi xuống nắm tay cô gái nhỏ bên dưới vui vẻ trò chuyện._ Con gái, chúng ta cùng vào trong nhé._ Này, anh nói gì vậy. Cô ngượng ngùng đáp lại._ Hì. Vào thôi em.Trong thời gian đợi Nam tới, Vũ liền tranh thủ trò chuyện với Thúy, hỏi cô vê cuộc sống trong một năm qua.Theo như cô kể, ngày đó sau khi ngã xuống, cô đã được một đôi vợ chồng già tốt bụng cứu sống, khi tỉnh lại cô chẳng nhớ gì cả. Vợ chồng ông lão lại chẳng có con cái, cô thì bơ vơ không biết đi đâu về đâu nên đã được vợ chồng ông lão tốt bụng nhận làm con nuôi. Cuộc sống của hai ông bà tuy không phải là khá giả gì cho cam nhưng họ đối xử với cô khá tốt. Về sau khi cô xin được việc làm chất lượng cuộc sống của cả ba cũng được cải thiện hơn.Thực ra trong một năm qua, cũng có vài lần Thúy nhờ người đăng tin tìm người thân giúp cô. Nhưng lần nào cũng vậy, cô đều không thu được tin tức gì, về sau do quá chán nản nên cô quyets định bỏ qua mọi chuyện trong quá khứ, phấn động cố gắng sống cho hiện tại.Hai người vào quán đợi khoảng 30 phút thì Nam đến. Nghe tin báo từ Vũ, cậu xúc động đến độ suýt chút nữa đánh rơi cả điện thoaị, khi vừa xuống xe cậu liền hấp tấp chạy vội vàng trong, trên đường có mấy lần cậu suýt vấp ngã do đi quá vội mà không nhìn đường.Vừa vào đến quán, Nam vội vã nhìn quanh, cậu nhìn thấy Vũ đang vẫy tay với mình. Bên cạnh còn có một cô bé trông rất xinh xắn, tầm mắt cậu dời xuống cô gái đang ngồi quay lưng với cậu. Nam run rẩy, bước từng bước chậm rãi tới nơi ba người đang ngồi. Khóe mắt cậu cay cay, bàn tay phải giơ lên không trung muốn chạm vào vai cô gái, trong giây lát bàn tay cậu dừng lại, cậu ngập ngừng, bàn tay run run không biết có nên đặt xuống hay không.Thúy hình như cũng cảm giác được có người ở phía sau. Theo bản năng cô liền xoay người lại.Khuôn mặt này? Đúng là chị rồi.Nam sững sờ, cả người căng cứng lại. Cậu như không tin vào mắt mình, hốc mặt cậu đỏ dần. Cậu xúc động cúi người ôm chầm lấy Thúy._ CHị, chị trở về rồi. Mọi người nhớ chị lắm.Thúy không phản bác, cô đưa tay vỗ vỗ lưng Nam như an ủi. KHông hiểu sao, dù chỉ lần đầu gặp mặt Nam nhưng cô lại có cảm giác thân quen vô cùng. Chỉ một lời nói, một cái ôm cũng khiến cảm xúc trong cô trở nên hỗn độn._ Chị, một năm qua chị sống ở đâu vậy. Tại sao chị không quay về tìm mọi người. Chị sông có tốt không.Chị…._ Thôi được rồi Nam, em hỏi nhiều thế Hạnh biết trả lời thế nào._ Hạnh, em nói đi. Ánh mắt anh ôn nhu, dịu dàng nhìn cô.Thúy nhìn hai người một lượt, rồi lại nhìn bé Miu đang nghịch ngợm ly kem. Cô lấy giấy lau phần kem dính trên miệng bé Miu mới chậm rãi cất lời._ TRước đây chúng ta từng quen nhau sao._ Chị, chị sao vậy. Chẳng lẽ chị không nhận ra em sao. Chẳng lẽ…Nam có phần kích động. Vũ ngồi bên lặng lẽ nhìn cô, từ lúc gặp nhau đến giờ ánh mắt anh luôn đặt trên người cô như thể chỉ cần anh rời mắt khỏi cô một giây thôi, cô sẽ lập tức biến mất khỏi thế giới của anh vậy._ Một năm trước tôi có rơi xuống sông, may mắn được người ta cứu sống nhưng lại bị mất đi ký ức._ Chị, …..Nam nghẹn ngào không thốt lên lời, số chị thật là khổ mà.Bé Miu bên cạnh đưa tay giật giật gấu áo của Nam, bi bô nói._ Chú khóc…xấu xấu….Nam bật cười, con nhóc này thật biết phá đám người khác mà. Vũ cũng cười, cậu lấy tay xoa xoa đầu bé Miu._ Con muốn ăn gì nữa không. Bé Miu gật đầu rồi lại lắc đầu. Vũ phì cười._ Vậy là muốn hay không a._ KHông ạ. Mẹ bao ăn nhiều kem sẽ đau họng, phải nằm viện bác sĩ trích đau lắm ạ. Bé Miu sợ lắm. Vừa nói bé Miu vừa làm bộ mặt sợ hãi, hai mắt híp lại trông đáng yêu vô cùng._ Đúng rồi. Bé Miu ngoan lắm._ Em có muốn đến thăm nhà của chúng ta trước đây không.Thúy hơi ngại khi nghe Vũ nói vậy, cô hắng giọng, khẽ đáp “ Chuyện trước đây tôi không nhớ gì ả. TRước khi tôi nhớ ra mọi chuyện anh có thể đừng xưng hô như vậy được không”Vũ nhìn Thúy, ánh mắt có chút đau lòng. Anh buồn bã đáp “ Được”_ Cảm ơn anh._ Chúng ta đi thôi.Sau một hồi trò chuyện ở quán café, Nam liền kết thân ngay với bé Miu, bé rất dễ thương, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện. Cô bé cứ quấn lấy Nam, đòi cậu bé ra xe bằng được.Nơi đầu tiên mà Vũ và Thúy, Nam đến chính là nhà Vũ. Do đã được Vũ gọi điện thông báo từ trước. Xe đến gần nhà đã thấy bóng dáng vợ chồng ông Đức đứng ở ngoài cổng.Cửa xe mở ra, Thúy vừa bước chân xuống xe đã bị bà lệ ôm chầm lấy, bà ôm cô khóc nấc nên.__ HU..Hu…Cuối cùng con cũng về. Con có biết mẹ nhớ con lắm không. Ông ơi, ông xem này, là con bé thật đó. Con bé về thật rồi.Ông Đức đứng bên cũng xúc động không kém, viền mắt ửng đỏ, nghẹn ngào nói:_ Đúng rồi. Là con bé. Đúng là con bé rồi.Hai ông bà chẳng biết nói gì cứ đứng đó lắp bắp nói mỗi một câu. Thúy tuy không nhớ gì nhưng nhìn cảnh tượng này cũng không khỏi bùi ngùi. Cũng may trong lúc không khí trùng xuống, bé Miu bên cnahj lại là người khuấy động không khí lên._ Mẹ,mẹ,..con đói. Bụng kêu ùng ục nè.Hạnh cười vui vẻ đón lấy bé Miu từ tay Nam. Con cháu ông bà đi._ Cháu chào ông, cháu chào bà ạ._ Ngoan lắm. Nào ra ông bà bế đi mua kẹo nào. Bé Miu nghe thấy kẹo hai mắt sáng rực lên, cô bé vui vẻ, vươn người về phía ông Đức._ Nào để ông bà dẫn cháu ra đầu ngõ mua kẹo nhé.Vũ dẫn Thúy đi vào trong nhà. Nơi đầu tiên anh dẫn cô đến chính là phòng ngủ của họ. Phòng được bài trí đơn giản, gọn gàng, sạch sẽ. Thúy lặng lẹ quan sat văn phòng, tầm mắt cô dừng nơi ở bức ảnh cưới treo trên tường. Cả người cô lặng đi khi nhìn thấy cô gái trong hình, cô gái có nụ cười tươi tắn, ánh mắt biết cười, gương mặt thanh tú, thoạt nhìn đã thấy mến và điều quan trọng hơn là cô gái đó giống cô như hai giọt sương, ngay cả nốt ruồi nơi khóe mắt phải cũng giống cô không sai lệch chút xíu nào.Trong đầu cơ chợt xuất hiện một số hình ảnh mơ hồ, cả người đứng không vững, Thúy nghiêng ngả tựa như muốn ngã về phía sau cũng may có Vũ kịp thời dang tay ra đỡ.Cả dầu đau buốt như có búa bổ, Thúy đau đớn ngồi gục xuống,hai tay ôm chặt lấy đầu, đau đớn hét lên “ A”_ Hạnh, em không sao chứ._ Đau quá, đầu tôi đau quá….ÁCô hét lớn lên một tiếng rồi ngất xỉu. Vũ vội vã bế sốc Thúy lên, anh gọi lớn:_ Hạnh, em sao vậy._ Hạnh, em mau mở mắt ra nhìn anh đi. Đừng làm anh sợ mà em. Hạnh ơi mở mắt ra nhìn anh đi….Nam đang ngồi dưới nhà thấy Vũ bế Thúy xuống, hốt hoảng không kém._ Anh có chuyện gì vậy._ Mau, mau ra mở cửa xe.XE phóng nhanh đến bệnh viện 198 gần đó. Thúy được bác sĩ đưa vào phòng khám,bên ngoài Vũ và Nam lo lắng đến độ đứng ngồi không yên.Một lát, cửa phòng khám mở ra. Vũ và Nam xông ra hỏi tới tấp:_ Bác sĩ, vợ tôi không sao chứ._ KHông sao. NGhỉ ngơi một ngày là có thể xuất viện._ Cảm ơn bác sĩ.Vũ điện thoại về nhà nói qua tình hình của Thúy với bố mẹ rồi nhờ bố mẹ chăm sóc bé Miu luôn. Nam cũng không rảnh rỗi, cậu lấy điện thoại gọi về cho bố.Kết thúc cuộc điện thoại bố mẹ Hạnh dường như vẫn chưa thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, hai ông bà đờ đẫn nhìn màn hình điện thoại tối đen. Mãi một lúc sau, sau khi tiêu hóa được hết thông tin đã nhận, hai ông bà vui mừng ôm chầm lấy nhau khóc nức nở.Tại bệnh viện,.Hạnh mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt cô là khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Vũ._ Hạnh, em tỉnh rồi. Để anh đi gọi bác sĩ.Thúy yếu ớt nắm lấy tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ, khàn khàn:_ Vũ, em nhớ ra rồi. Em là Hạnh, là em đây.Anh sững sờ trong giây lát, xúc động ôm chầm lấy cô._ Vợ à, cuối cùng anh cũng đợi được em trở về._ Em yêu anh, chồng yêu của em.Ngoại truyện 2.Dung dăng dung dẻ, dắt trẻ đi chơi…Tiếng trẻ con hát, tiếng cười đùa, náo nhiệt cả một vùng trời. Cạnh đó, một cô bé ăn mặt rách rưới, khuôn mặt lấm lem bùn đất, cô bé dè dặt bước lại gần đám trẻ._ Các anh, các chị ơi, cho em chơi với được không.Đám trẻ lùi lại, nhìn chằm chằm cô bé như vật thể lạ. Một đứa trong số đó hét lớn._ Đồ con hủi, cút đi, cút đi.Đám trẻ mới đầu còn e dè, sau nghe tiensg hét lớn của Tùng thì nhao nhao, nắm tay nhau chỉ trỏ vào người cô bé hét lớn._ Đồ con hủi, cút đi đồ con hủi, con hủi, con hủi…Lêu lêu con hủi….Con hủi….Mới đầu chỉ là những tiếng mắng, tiếng chửi, càng về sau lũ trẻ càng hăng say. Không rõ từ đâu Tú- một cậu trai nhỏ trong đám kiếm được mấy quả bàng rụng, cầm lên ném vào người Linh. Mấy đứa trẻ xung quanh thấy vậy hét ầm lên hô hào cổ vũ, một vài đứa nhanh chóng nhặt vài quả bàng dưới chân nhanh chóng nhập cuộc.Linh yếu ớt, không ngừng van xin._ Đau quá, đừng ném nữa mà…Đau quá…đau quá….huhu…huhu…Mặc kệ cô khóc, lũ trẻ vẫn tiếp tục chửi, tiếp tục ném, vừa ném chúng vừa cười ha hả như được mùa. Dường như đối với chúng chà đạp trên nỗi đau của người khác chính là một loại niềm vui.Cả người bầm tím, đau đớn, Linh tưởng chừng như muốn ngất đi. Từ trong ngõ nhỏ, một cậu bé có vóc dáng cao gầy, gương mặt lầm lì chạy ra, đứng chắn trước người cô, ánh mắt tăm tối nhìn lũ trẻ cậy đông bắt nạt người khác mà quát lớn._ Dừng lại ngay.Đám trẻ bị nạt thì hơi sợ, lùi lại phía sáu, một đứa to béo nhất hội liều lĩnh bước lên._ Ê, thằng kia. Mày là thằng nào mà dám quát bọn tao thế hảĐám trẻ phía sau cũng nhao nhao theo._ Đúng đó, dúng đỏ._ Tao chẳng là ai cả. Thấy chúng mày bắt nạt kẻ yếu hơn nên tao ngứa mắt thôi. Cả đám chúng mày bắt nạt một đứa bé 5 tuổi mà không thấy xấu hổ à._ Mẹ nó là hủi, nó cũng là hủi, cả nhà nó đều là hủi. Đã bị hủi rồi lại còn chạy ra đường đòi chơi với bọn tao. Nhỡ may mang bệnh cho bọn tao thì phải làm sao.Linh bị tên béo nói thì buồn lắm, cô uất ức khóc tu tu.DŨng cúi đầu, ngồi xổm xuống, đưa tay lau nước mắt cho cô bé. Giọng nói trầm ấm, dịu dàng, nhè nhẹ cất lên trên đỉnh đầu._ EM không sao chứ.Linh lắc đầu, đưa tay lau lau mấy giọt nước mắt trên mặt._ Để anh đưa em về nhé. Dũng không thèm điếm xỉa gì đến đám nhóc kia nữa, chỉ nhẹ nhàng hỏi thăm cô bé._ Dạ._ ê, thằng kia. Mày không sợ bị hủi à. Hay mày cũng bị hủi giống nó nên mới không sợ._ Có khi nó cũng bị hủi thật đấy mày, trông nó cứ xấu xấu, bẩn bẩn kiểu gì á._ Hủi đó, nó là hủi đầy.……………Mỗi đứa một câu, càng nói vấn đề càng đi xa. Dũng mệt mỏi nhìn đám trẻ trâu bàn tán, cậu bực mình tiến lên vài bước quyết tâm dọa cho lũ trẻ hống hách kia một trận._ Phải đó, tao bị hủi đó. Cậu cởi phăng cái áo đăng mặc trên người ra để lộ tấm lưng với đầy những nốt mụn nước to đùng, lấm tấm những vết mực xanh trông vô cùng ghê rợn.Đám trẻ nhìn xong sợ xanh mặt, run rẩy đứng không vững, len lén nhìn Dũng. Cậu càng nhìn càng cảm thấy vui, liền tiến thêm vài bước. Mấy đứa trẻ sợ hãi vội vàng chạy ù đi, không dám ngoảnh lại phía sau._ Em tên gì._ Linh ạ. Cô bé rụt rè trả lời.Dũng cười, xoa xoa đầu cô bé hỏi tiếp._ Em không có bạn à.Ánh mắt Linh đượm buồn, buồn bã đáp._ Dạ vâng._CHúng ta làm bạn nhé. Anh là DŨng.Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, bên gốc đa cổ thụ.Có hai đứa trẻ nhỏ. Nở nụ cười rạng rỡ.Đưa tay ra móc ngoéo, bắt đầu một tình bạn.Khởi nguồn một câu chuyện.Một câu chuyện bi thương.Mang sắc màu u ám của máu và nước mắt.Ngoại truyện 3.Vào một ngày thứ bảy, khoảng 2 tháng sau khi Hạnh nhớ lại mọi chuyện trở về với gia đình. HÔm đó, sau khi cho nội ăn uống xong, Hạnh đi ra ngoài tình cờ lại bắt gặp mẹ chồng đang muốn đi đâu đó. Hạnh tiện miệng hỏi thăm._ Mẹ ra ngoài ạ._ ừ. Mẹ đến trại thăm Dũng.Cô hơi sững người nhưng vẫn mỉm cười đáp._ Mẹ đi cẩn thận ạ.Bà Lệ nhìn Hạnh, ngập ngừng đôi chút, muốn nói gì đó những lại thôi. Mãi đến khi đi ra gần đến cửa bà Lệ mới quay lại gọi với Hạnh._ Hạnh này, con đi với mẹ nhé.Hạnh ngạc nhiên nhìn bà. Cô không hiểu tại sao và Lệ lại muốn cô đi cùng. Thăm Dũng thì một mình bà đến thăm là được, cần cô đi cùng làm gì. Bà đâu phải không biết sau vụ việc ở cầu Thăng Long lần trước, chỉ cần nghe thấy tê Dũng thôi là cô đã cảm thấy chán không muốn nghe rồi.Cô dùng ánh mắt khó hiểu nhìn bà. Bà Lệ dường như cũng cảm nhận được nỗi thắc mắc trong lòng cô, bà mỉm cười nhìn cô, ánh mắt chất chứa sự tha thiết._Con đi rồi sẽ hiểu.Câu nói nửa chừng của bà khiến Hạnh tò mò vô cùng, Chẳng thà là bà không nói hoặc nói toẹt ra dù sự thật có tàn khốc cỡ nào cô cũng còn chống đỡ được.Đằng này bà lại nói nửa chừng như vậy khiến cô tò mò không sao ngăn được, đành phải lủi thủi đi theo bà đến trại giam.Qua lời bà Lệ, Hạnh mới biết được, sau khi cô rơi xuống sông mất tích, Dũng và Linh ngay sau đó cũng bị đưa ra pháp luật trừng trị. Dưới sự trừng phạt nghiêm minh của luật pháp,với tội danh là kẻ chủ mưu mọi chuyện Dũng bị phạt 30 năm tù giam, còn về phía Linh tuy cô chỉ là đồng phạm nhưng lại dính líu đến một đường dây buôn bán người nên cũng bị phạt 27 năm tù giam.Thời gian đầu khi Dũng vào tù, mọi người trong nhà ai nấy đều đang tức giận, không ai thèm điếm xỉa quan tâm gì đến Dũng cả, ngay cả nội ngày thường nhất mực yêu thương Dũng cũng không thèm nhắc đến cậu dù chỉ một lời.Dũng ở tù 2 tháng thì người nhà nhận được tin báo cậu hóa điên, hoa dại trong tù,. Không quá 3 lần có ý định tự sát nhưng không thành. Nỗi đau mất Hạnh tuy lớn, nhưng dù gì Dũng cũng là con cái trong nhà, quả thực trong chuyện tình cảm đâu phải nói bỏ là bỏ được. Vợ chồng ông Đức sau 2, 3 lần nhận tin Dũng tử tự trong lòng cũng có chút xót xa. Sau cùng, vì chút tình thương còn xót lại, cả hai quyết định lén lút đến thăm Dũng mà không cho ai biết.Nhìn con trong trại giam gầy gò, mặt mũi xanh xao hốc hác, râu ria lồm xồm, thần trí không còn được bình thường. Ong bà nhìn mà xót.Hai người tim đến bác sĩ đang điều trị cho Dũng nhằm hỏi thăm tình hình sức khỏe hiện tại của cậu. Sau một hồi nói chuyện, phân tích dưới góc độ chuyên môn của bác sĩ, vợ chồng ông Đức cuối cùng cũng biết được nguyên nhân khiến Dũng oán hận bà Lệ sâu sắc như vậy. Mọi chuyện đều xuất phát từ một câu chuyện buồn trong quá khử.Bà Lệ kể đến đây chợt thở dài. Xe đỗ trước cổng trại giam. Hạnh vừa xuống xe liền bắt gặp một người đàn ông, vóc dàng cao gầy, mái tóc ddiierm trắng, gương mặt ngoài 50._ Đã lâu không gặp. Ông Bách nói._ Đã lâu không gặp. Bà Lệ nhàn nhạt đáp lại trong lời nói không tỏ ra chút hào hứng nào._ Chúng ta vào thôi._ Ừ.Sau khi thông báo với người quản trại, Hạnh, bà Lệ, ông Bách được dẫn vào một căn phòng trống. Căn phòng được sơn màu trắng,bài trí khá đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế, ngoài ra trong phòng không cần một vật dụng nào khác. Chừng 10 phút sau, Dũng được một đồng chí công an dẫn vào. Vừa trông thấy bà lệ, Dũng như lên cơn, cậu gào lên định lao vào bà Lệ cấu xe, cũng may là hai tay cậu đã bị khóa, phía sau lại bị anh công an dùng tay giữu lại bắt cậu ngồi im xuống nên moi người mới không sao. Sau khi xác định tâm trạng Dũng đã bình tĩnh trở lại, Bà Lệ mới mở lời._Con hận mẹ lắm đúng không._ Đúng vậy. Ánh mắt DŨng đỏ ngầu, hai tay siết chặt._ Mẹ xin lỗi.Dũng hừ lạnh một tiếng.GIọng bà Lệ bỗng chốc trở nên nghèn nghẹn._ Mẹ xin lỗi. Mẹ không hề biết mọi chuyện lại đi xa đến vậy. Nếu năm đó mẹ biết con đã chứng kiến hết mọi chuyện, mẹ nhất định sẽ không giấu giếm mà đem tất cả mọi chuyện nói hết với con.Mẹ biết bây giờ mẹ có nói gì con cũng không muốn nghe. Nhưng có một việc mẹ nhất định phải nói với con. Con nhìn xem con có nhận ra ai đây không.Dũng lúc này mới dời tầm mắt chú ý sang người đàn ông ngồi bên cạnh. ÁNh mắt từ mơ hồ chuyển sang ngạc nhiên rồi cuối cùng là chuyển sang trạng thái phẫn nộ. Dũng tức giận,hàm răng nghiến chặt, mắt hằn lên tia máu, đập mạnh tay lên bàn. Tiếng nói âm u, lạnh lẽo rít qua kẽ răng._ Ông….Khốn khiếp. Ông còn dám đến gặp tôi.Dũng bổ nhào người lên phía trước, hai tay đưa lên như muốn bóp lấy cổ ông Bách, cũng may là hai tay cậu đã bị khóa lại cộng thêm anh công an thân thủ linh hoạt phía sau đã nhanh chóng túm cậu lại, ghì chặt xuống bàn.Dũng tức giận, giãy mạnh, giãy một lúc vẫn không thấy xi nhê gì, cậu tự biết lượng sức an phận ngồi yên. Ông Bách nhìn Dũng, ánh mắt buồn rầu, nếu anh tinh ý nhìn kỹ sẽ nhận thấy một vầng nước long lanh bao phủ nơi khỏe mắt.Ông Bách lặng lẽ mở chiếc cặp đen đeo bên người lấy ra một bản xét nghiệm huyết thông. Ông ngắm nhìn nó một lượt, rồi từ từ đẩy tờ giấy về phía Dũng.Theo bản năng, Dũng cầm tờ giấy lên xem. Dòng chữ in đậm màu đen chói lọi đập vào mắt “ Có quan hệ huyết thông cha con”Dũng như không tin vào mắt mình, cậu lắp bắp nhìn tờ giấy nói “Chuyện này, chuyện này là sao”Ông Bách thở dài, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại những chuyện trong qua khứ.Năm đó, ông Bách, ông Đức, bà Lệ, bà Thu-mẹ ruột của Dũng vốn là bạn chơi chúng từ thở nhỏ. Bốn người lớn lên bên nhau đi đâu cũng có nhau, về sau ông Đức yêu bà Lệ, ông Bách và bà Thu cũng thành một cặp. Cuộc sống bốn người cứ thế yên ả trôi qua từng ngày nơi thôi qua, thế rồi vào một ngày đẹp trời ông Bách bỗng nổi hứng muốn đi lên thành phố lập nghiệp. Mặc mọi người ngăn cản, người yêu khóc đến cạn nước mắt, năm lần bảy lượt đe dọa nếu ông đi bà sẽ bỏ đi lây người khác. Ông Bách vẫn kiên định trước sau như một kiên quyết rời vùng quê yên bình đi ra thành thị xa hoa. Ngày ông quyết định ra đi cũng là ngày chuyện tình yêu của hai người kết thúc, vào một buổi tối trước nagyf ông Bách nên đường, hôm đó ông có hẹn uống rượu với một đám bạn, uống say rồi liền đến nhà bà Thu làm ầm lên vì gia đình bà ngăn cấm, vì tình yêu của bà không đủ lướn, vì bà không có lòng kiên nhân chờ đợi ông trở về. Đêm hôm khuya khắt, nhìn ông Đức làm ầm ĩ trước cửa nhà cũng không phải là ccahs hay, bà Thu lúc đấy một phẫn thì thương, một phần thì cảm thấy xót xa, lo lắng Bách uống rượu say đêm hôm không về nhà đi ngoài đường thế này dễ bị cảm. Cô liền len lén nhân cơ hội bố mẹ không chú ý lẻn ra ngoài đưa Bách về. Cô nào hay ý tốt của mình lại bị người ta thẳng chân giẫm đạp, đêm đó trăng thanh gió mát, cô bị Bách lôi vào một ngôi nhà chòi ngay gần cánh đồng cưỡng bức.Sau đêm đó, Bách tỉnh dậy điềm nhiên như không có gì, không chút day dứt, vấn vương quyết tâm ra đi. Bách đi 2 thánh cũng là lúc bà Thu mang bầu, thời gian mang bầu có lẽ là quãng thời gian khổ sở, đau đớn, tăm tối nhất của bà Thu. Bố mẹ từ mặt, đuổi bà ra ngoài, gia đình Bách cũng không nhận cháu, mặc cô tự sinh tự diệt cũng may trong khoảng thời gian tối tăm nhất cuộc đời Thu vẫn luôn có Lệ và Đức sát cạnh bên cạnh. Rồi thời gian qua đi, ánh mắt người đời về việc không chồng mà chửa cũng qua đi, cuộc sống của mẹ con Thu cũng trở nên tốt hơn. Nhưng có ai ngờ, hạnh phúc chẳng bao lâu thì Bách lại trở về, lần này anh trở về là để đón gia đình lên thành phố ở luôn, nghe đâu trên đó anh cũng lấy vợ rồi nhưng vợ anh lại bị vô sinh, chạy chữa 2,3 năm rồi mà vẫn chưa có tin vui. Lần này về quê, một là đón người nhà lên trên ở, hai là anh muốn nhân cơ hội này nhận lại con trai. Trùng hợ làm sao, cũng vào đoạn thời gian này, bà Thu đột nhiên phát hiện ra mình mắc bệnh ung thư, dù là vậy bà cũng không muốn giao con cho người cha tồi tệ, bội bạc như Bách, rồi lại còn người vợ kia của ông nữa, chẳng thế mà người xưa lại có câu “ mấy đời Bách đúng có xương, mấy đời gì ghẻ mà thương con chồng”. Trong lúc bà loay hoay không biết phải làm sao cho phải thì thật may thay đúng lúc này vợ chồng ông Đức lên thành phố lập nghiệp cũng quay trở về thăm quê. Hết đường, bà Thu liền tìm đến nhờ vả vợ chồng ông Đức.Hôm đó, bà Thu hẹn bà Lệ đến nhà để nói chuyện, bà cứ tưởng Dũng ngủ trong phòng nên cũng không để ý lăm, hai người thoải mái ở dưới trò chuyện, nói qua lại một hồi, dù thương bà Thu thật nhưng bà Lệ cảm thấy việc gia đình người ta vẫn nên để họ giải quyết thì hơn, chưa kể Dũng với ông Bách là cha con ruột, điều kiện kinh tế của ông cũng khá hơn hai vợ chồng bà rất nhiều, suy đi tính lại vẫn nên là ở với ông Bách là tốt hơn. Mặc bà Thu nói hết lời, bà Lệ vẫn quyết từ chối, nhận thấy khó lòng lay chuyển được, bà Thu liền liều mạng dùng khổ nhục kế quỳ sụp xuống dưới chân bà Lệ vừa khóc vừa kể lể bệnh tình. Dù sao cũng là bạn bè bao nhiêu năm, bà Lệ cũng đâu thể nào đang tâm nhìn người bạn ra đi mà không nhắm mắt, bà đành gật đầu nhận lời.Những tưởng mọi chuyện thế là xong, nào ngờ đâu, ông Bách nghe tin bà Thu giao con cho vợ chồng ông Đức thì đùng đùng tức giận mang theo một đám người đến nhà đập phá, dọa giẫm khiến bà Thu tức giận quá độ phát bệnh mà mất. Trùng hợp thay, vừa hay lúc đó Dũng đi chơi về nhìn thấy cảnh người ta đập phá nhà cửa, nhìn mẹ mình ngã xuống, rồi lại nhớ đến người phụ nữ hung dữ, cãi nhau với mẹ hôm qua khiến bà pahir khóc lóc quỳ xuống cầu xin. Trong đầu cầu bé non nớt từ đó bỗng hình thành chấp niệm báo thù không buông.Kể đến đây hai khóe mắt ông Bách đã ầng ậc nước. Phía bên kia, Dũng như không tin vào tai mình, hai tay nắm chặt tờ giấy xét nghiệm. Cậu hét lên._ KHông, ông lừa tôi. Lừa tôi….Lừa đảo, các người đều là kẻ lừa đảo._ Biến…..Nhìn Dũng như vậy, ba người không hẹn mà cùng nhìn nhau, gật đầu ra hiệu đi về. Bởi cả ba người đều hiểu, sự thật này quá tàn khốc Dũng cần thời gian để bình tâm suy nghĩ lại mọi chuyện. Chuyện này dù là ai đi nữa cũng khó lòng mà chấp nhận được.Vài ngày sau đó.Trong trại giam, dưới ánh mặt trời oi ả, từng đám mây trôi bồng bềnh, Dũng ngẩng mặt lên trời, hai tay chụm lại thành hình chiếc loa hét lớn. “ A. Xin lỗi. Tôi xin lỗi”Tại công viên Yên Sở, tiếng trẻ con nô đùa, tiếng người lớn trò chuyện, mùi thơm của thịt nướng lan tỏa khắp không gian, tiếng nhạc trẻ sôi động vang lên hòa cũng không khí náo nhiệt. Cách đó không xa, bên gốc cây cổ thụ, Hạnh dựa đầu vào vai Vũ hạnh phúc ngắm nhìn mọi người.Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc đến từ chính những điều đơn giản nhất. Hạnh phúc chính là ngày ngày được ở bên cạnh những người mà mình yêu thương, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau trải qua những thăng trầm của cuộc sống.