Âm Mưu Của Hoa Mĩ Nam

Âm Mưu Của Hoa Mĩ Nam - Chương 10




Ngọt ngào đường mật là một chuyện, còn hiện thực lại là một chuyện khác. Cao Dương thân là luật sư, tất nhiên không thể ngày nào cũng có thể ngoan ngoãn tan tầm về nhà đúng giờ, mỗi buổi sáng anh đều phải thức dậy thật sớm, có khi còn không thể về nhà.

Hiện tại, Uông Thiên Hồng ngoài việc có thể giúp anh lo ba bữa cơm, còn phải nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt, tránh cho ông xã đang cực kỳ bận bịu còn phải lo lắng cho cô. Nhân lúc rảnh rỗi cũng nhận không ít đơn đặt hàng, tiết kiệm được kha khá tiền tiêu vặt. Sinh nhật Cao Dương cũng sắp tới, cô tính dùng khoản tiền này đi mua một cái cặp tốt tốt một chút làm quà tặng cho ông xã.

Mới có một năm thôi mà không biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, đầu tiên là chuyện tình cảm giữa Lam Lam và Cao nhị ca bắt đầu sáng tỏ, rồi đến chuyện cô gả cho Cao Dương, sau đó lại phát hiện thì ra mình đã yêu Cao Dương từ lâu, cuối cùng chính là, cô rốt cuộc cũng hiểu được như thế nào mới là một người vợ tốt xứng đáng với Cao Dương.

Nhưng mà làm người vợ tốt cũng không có nghĩa là sẽ thích chồng mình cứ ra ngoài làm việc mãi mà không thấy về.

Vì có một vụ kiện quan trọng mà Cao Dương phải bay qua Hongkong năm ngày, hôm nay mới chỉ là ngày thứ ba mà cô đã thấy nhớ anh vô cùng!

Lúc trước hai người ngày nào cũng gặp mặt, giờ lại chỉ có thể nghe giọng anh qua điện thoại, không được nhìn thấy gương mặt anh, tuy rằng tối hôm qua chồng yêu đã cố ý làm nũng nói nhớ cô, trêu cô cười không ngớt, nhưng cũng không thể nào xoa dịu được trái tim đang cô đơn của cô.

“Không được! Uông Thiên Hồng, mi phải tỉnh lại một chút, bằng không về sau mỗi khi đi công tác xa Cao đại ca lại không yên tâm!”

Cô tự nói với bản thân tuyệt đối không thể để cho một cái khoảng cách nho nhỏ ấy hạ gục. Cầm lấy ví tiền, nghe nói nhân kỷ niệm sinh nhật một năm cửa hàng bách hóa ở khu vực trung tâm kia có chương trình giảm giá lớn, không bằng nhân dịp này xuống dưới đó chọn quà cho Cao Dương luôn một thể.

Cô mới đi ra khỏi khu nhà, một chiếc xe máy vừa vặn dừng ở trước đó, mũ bảo hiểm vừa gỡ xuống để lộ ra một gương mặt quen thuộc.

“Hàn tiểu thư.”

Đối phương đầu tiên là sửng sốt, “May quá gặp cô ở đây, vậy là khỏi cần xách gói đồ này lên nữa rồi.”

Nói cho hết lời, Hàn Kim Linh xuống xe lấy ra một cái túi đưa cho Uông Thiên Hồng.

“Cái này là…..”

“Là bưu kiện của ông chủ, phía trên có ghi thời hạn, tôi nghĩ chắc là vật gì đó rất quan trọng, sẵn tiện đường đi đưa văn kiện nên tôi qua đưa luôn.”

Kỳ thật, con người của Hàn Kim Linh cũng không đến nỗi tệ!

Tay cầm gói bưu kiện chỉ to bằng bàn tay, Uông Thiên Hồng bỏ vào trong túi xách, vừa vặn, cũng không quá nặng.

“Cô định đi ra ngoài sao?”, Hàn Kim Linh quan sát dáng vẻ của Uông Thiên Hồng từ trên xuống dưới.

“Uhm, tôi định đi đến khu trung tâm.”

Đi có một mình sao?

Không biết vì sao, Uông Thiên Hồng có thể cảm nhận được sự nghi hoặc của Hàn Kim Linh: “Tôi có thể đi xe bus, rất thuận tiện, hơn nữa tôi sẽ không bị lạc đường đâu”.

Vừa nói xong, Uông Thiên Hồng liền cảm thấy rất xấu hổ — cô thường hay nói như vậy với Lam Lam, nhưng đối với một người xa lạ như Hàn Kim Linh, người ta đâu thèm để ý đến chuyện cô có bị lạc đường hay không!

Hàn Kim Linh đầu tiên là nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, mới từ sau chỗ ngồi lấy ra một cái mũ bảo hiểm. “Đội vào đi.”

Uông Thiên Hồng nhìn chằm chằm cái mũ bảo hiểm trong tay, có chút không rõ.

Hàn Kim Linh rất kiên nhẫn giải thích: “Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, cô đội mũ vào, tôi sẽ chở cô vào khu trung tâm.”

“Ơ?”

“Còn ơ cái gì nữa, nhanh ngồi lên đi.” Hàn Kim Linh ra lệnh.

Với bản tính nghe lời trời sinh, Uông Thiên Hồng “Ừm” một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi lên xe, hai người xa lạ vốn được coi là tình địch, lúc này lại cùng nhau cưỡi xe máy…… hự, đi dạo phố?

——— —————————–

Nói đi đến cửa hàng bách hóa, nhưng không biết vì sao, lại đến một cửa hàng ăn uống.

Nhìn thấy cô gái đối diện cứ ngấu nghiến từng ngụm từng ngụm cơm cà ri, Uông Thiên Hồng thật cẩn thận nói: “Hàn tiểu thư, cô đói bụng lắm hả?”.

“Không, tôi đang rất bực mình.” Mỗi khi tức giận, là cô lại đặc biệt thèm ăn.

Uông Thiên Hồng cũng nhìn ra được điều đó, xem cô mỗi một muỗng đều xúc rất mạnh, cứ như là hạt cơm có thù oán gì với cô ấy vậy. “Là chuyện gì đã khiến cô tức giận như vậy?”.

“Còn không phải là do cái tên đại đầu heo mới gặp buổi sáng nay sao!”

Đã nói rõ là công ty luật của bọn họ sẽ không theo vụ kiện tấn công tình dục của anh ta. Rõ ràng chính anh ta đi cường bạo người khác, lại còn muốn bọn họ thay anh ta biện hộ là do cô gái kia âm mưu hãm hại, loại chuyện bất lương này, bọn họ sẽ không bao giờ nhận.

Không ngờ cái con heo đê tiện đó lại khóa trái cô ở trong phòng làm việc ý đồ động tay động chân với cô, cho nên cô mới đứng lên tát cho cái kia đầu heo kia ba bạt tai, cộng thêm một cú đá mạnh.

Biết rõ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến công việc trong tương lai, nhưng cô thật sự chịu không nổi nữa rồi, vì sao cô luôn gặp phải cái loại đàn ông thối này chứ?

Suy nghĩ vừa chuyển, Hàn Kim Linh nhìn cô gái trước mắt, cảm thán nói: “Cô thì tốt rồi, tìm được một người chồng yêu cô như vậy, là phụ nữ ai cũng phải hâm mộ cô”.

Đợi cả nửa ngày cũng chưa thấy đáp lại, Hàn Kim Linh ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, lại bị vẻ mặt khó tin của cô gái ấy làm cho hoảng sợ.

“Cô nói, anh Cao Dương…… yêu tôi?” Uông Thiên Hồng kinh ngạc nói.

“Ừ, tôi nhớ tôi có nói như vậy.” Chuyện này căn bản là sự thật, chỉ có người mù mới không thấy, không phải sao?

Đáng tiếc Hàn Kim Linh lại xem nhẹ một người đặc biệt ở trước mặt, đồng thời cũng là đương sự!

“Nhưng mà chuyện này không đúng nha!”

“Tiểu thư, cô đừng có nói với tôi là cô đã kết hôn mà còn không biết chồng cô có yêu cô hay không nha?” Cô gái này thật đúng là đang có phúc mà không biết hưởng.

“Bởi vì tôi thật sự không biết mình có điểm nào có thể làm cho Cao đại ca yêu tôi.” Uông Thiên Hồng thẳng thắng nói.

Chuyện đó nói thật Hàn Kim Linh cũng không biết.

“Vậy cô có nghĩ vì sao Cao Dương lại muốn kết hôn với cô không?” Hàn Kim Linh sắc mặt quái dị, sớm biết thế này lúc trước phải cố gắng tranh thủ thêm một chút, thất bại dưới tay cô gái ngốc nghếch này đúng là mất mặt quá đi.

“Tôi, tôi thật sự không biết, tôi chỉ nghĩ là Cao đại ca thích tôi, cũng thích đồ ăn tôi làm, càng hy vọng tôi có thể cho anh ấy một cảm giác gia đình……”

Hàn Kim Linh xua xua tay, tỏ ý không muốn nghe mấy lời vô nghĩa. “Tôi nói cho cô biết, không có một người đàn ông nào lại vô tư sủng ái một cô gái cả, lại còn chỉ đối xử tốt với một mình cô ấy, nếu không phải có ý đồ khác thì chỉ có thể vì một nguyên nhân, đó là yêu!”

“Là như thế sao?” Uông Thiên Hồng vẻ mặt vẫn còn hoài nghi, cô nghĩ chỉ có mình mới thích Cao Dương, không ngờ Cao Dương cũng thích cô như vậy.

Nhưng cô vẫn không sao tự tin là Cao Dương sẽ yêu cô.

“Uông Thiên Hồng, cô không phải muốn đến cửa hàng bách hóa sao? Đấy, ngay phía đối diện, cô nhanh qua đó đi! Bằng không vừa đến tan tầm, người ta đổ về nhiều, cô đừng có mong mà mua được cái gì.” Hàn Kim Linh vẻ mặt hứng thú, xem ra mình đã làm vợ ông chủ hồ đồ rồi, cũng tốt, ai bảo người kia rõ ràng đã kết hôn rồi mà vẫn không chịu thổ lộ.

Nhưng mà như vậy lại khiến cho cô có cảm giác thích thú khi được trả đũa một chút — nếu trong lòng Cao Dương đã có ý trung nhân, thì không nên ở khắp nơi đối xử dịu dàng với những người khác, hại cô ngay ngày đầu tiên đi làm đã say đắm anh, kết quả thất bại thảm hại.

“Được rồi, tôi đi đây, cô cứ từ từ ăn đi!” Uông Thiên Hồng ngỡ ngàng đứng dậy, đầu lại không hiểu sao bị người ta dùng lực túm lấy, cô quay đầu.

Hàn Kim Linh không quên nhắc nhở, “Cẩn thận một chút, đi ra bên ngoài kị nhất là vẻ mặt hoảng hốt, nhớ kỹ, cô có tâm sự gì thì đợi về nhà rồi từ từ nghĩ, đến cửa hàng bách hóa chỉ cần nghĩ phải mua gì là được rồi.”

Bị dặn dò như vậy, Uông Thiên Hồng cuối cùng cũng nhớ ra mục đích ra ngoài của mình lần này. “Cám ơn cô, tôi sẽ nhớ kỹ.”

Nhìn theo Uông Thiên Hồng rời đi, Hàn Kim Linh nhịn không được mà thở dài, cô vì sao lại phải đi quan tâm vợ của người khác vậy chứ?

Vì sao lúc nào cô ngắm trúng anh chàng nào thì y như rằng họ đều đã có nơi có chốn, chẳng lẽ cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp được một người đàn ông tốt sao?

“Tiểu thư, xin hỏi cô đã muốn thanh toán chưa ạ?”

Hàn Kim Linh nhìn chằm chằm anh chàng phục vụ vừa mới tới một lát.

“Từ từ, cho tôi một cốc bia.” Tâm trạng của cô rất xấu, người khác ai cũng có đôi có cặp, chỉ có cô là một mình lạc lõng, cảm giác cô độc của kẻ độc thân hiện lên hết sức rõ ràng.

“Tiểu thư, chỗ chúng tôi không bán bia rượu.” Anh chàng phục vụ cứng đờ, vị tiểu thư này ở trong quán cafe gọi bia, không phải là muốn làm loạn đấy chứ?

“Quán ăn uống không bán rượu thì còn gọi là quán ăn uống làm cái gì nữa chứ!”

“Tiểu thư, chỗ chúng tôi là quán cà phê có phục vụ ăn uống, muốn uống bia mời cô đến quán bar ở trong ngõ nhỏ đối diện kia!”

——— —————————-

Người ta nếu một lần gặp cướp là vận khí xấu, nếu gặp hai lần, thì phải nói là xui xẻo!

Uông Thiên Hồng quả thực không dám tin, ban ngày ban mặt lại có người dám cả gan dùng súng đi cướp tại một kiốt lớn trong cửa hàng bách hóa như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ bảo vệ trong cửa hàng sao?

“Nhanh lên, tao bảo mày hạ cửa cuốn xuống có nghe không?”

Người nhân viên bị uy hiếp vội vàng kéo cửa sắt ngăn cách giữa hành lang cửa hàng bách hóa và bên ngoài xuống.

Tên béo hơn trong hai tên bịt mặt mở miệng, “Bọn mày muốn bình an ra khỏi đây, thì khôn hồn đem hết mấy thứ đáng giá trên người giao ra đây! Ví tiền, trang sức còn có đồng hồ, động tác mau một chút!”

Hơn mười khách hàng thêm nhân viên cửa hàng, trên mặt ai nấy cũng lộ vẻ kinh hoàng khiếp sợ, nhìn chằm chằm không chớp mắt khẩu súng trong tay tên cướp, chỉ sợ viên đạn không có mắt, bắn trúng mình thì phải làm sao bây giờ?

“Nhóc con, sững sờ ở bên kia làm cái gì đó? Chúng ta còn phải về quê, còn không mau bỏ trang sức vào túi!” Tên béo ra lệnh cho tên gầy hành động.

“Ủa!” Tên gầy sờ khắp cả người, “Đại ca, trên người em không có túi to!”

“Đồ ngu! Đây là công ty bách hóa, mày qua quầy bên kia tha hồ mà lấy túi!”

Cũng không thể trách hắn, lúc đại ca ra khỏi cửa đâu có nói hắn phải cầm theo túi to!

Nén giận phải nén giận, tên gầy vẫn đi tìm mấy cái túi to, đưa tới trước mặt người khách đang sợ hãi, nhẹ giọng nói: “Các người đừng sợ, đem tiền và đồ trang sức bỏ vào trong túi sẽ không có chuyện gì xảy ra”.

“Bảo mày đi thu đồ thì cứ im lặng mà làm đi, dong dài làm cái gì?” Tên béo thật sự là tức chết rồi, thực không nên mang cái tên đần độn này theo, có tên cướp nào cướp của còn an ủi người ta không cơ chứ.

Rất nhanh sau đó, cái túi đã đưa đến trước mặt Uông Thiên Hồng.

Ôm chặt số tiền vừa mới lãnh được, lại một lần nữa cô do dự, vì sao những người này luôn muốn cướp đi một chút tiền mà cô đã tự mình cố gắng mới kiếm được chứ?

“Cô gái, cô mau một chút, tôi còn có rất nhiều người phải lấy nữa!” Tên gầy hảo tâm nhắc nhở.

“Tôi phải làm rất nhiều túi mới kiếm được chút tiền này, các người đừng lấy nó có được không? Tôi chỉ muốn giúp chồng tôi mua quà sinh nhật mà thôi”

Nghe qua cũng có chút đáng thương!

Tên gầy quay đầu lại kêu lên: “Đại ca, chúng ta không cần lấy tiền của cô này được không? Để cho cô ấy mua quà tặng cho ông xã đi!”

Lời vừa nói xong, một bạt tai liền giáng xuống!

“Tao thật sự là lú lẩn rồi mới mang mày đi theo, có điên nó không chứ, chúng ta là cướp đó! Ai cho mày cò kè mặc cả!” Tên béo không lưu tình duỗi tay ra, tính đem cái túi đến chặn trước mặt Uông Thiên Hồng.

Bất ngờ không kịp đề phòng bị người ta cướp lấy, Uông Thiên Hồng theo bản năng nắm chặt lấy, ngay trong lúc lôi lôi kéo kéo thì cái túi bị xé toạc ra, toàn bộ đồ trong túi đều rớt hết ra ngoài, một cái bọc giấy đập vào mắt tên bịt mặt.

“Cái gì đây?” Tên béo nhặt lên hỏi.

“Nó chẳng có giá trị gì đâu, trả lại cho tôi! Các người cần tiền, tôi cho các người là được.” Uông Thiên Hồng đem ví tiền ném cho tên gầy, rồi đi về phía tên mập trước mặt, định lấy lại cái bọc.

“Mày ồn ào cái gì? Tao chắc chắn trong này có gì đó đáng giá, tao nói rồi, đồ đáng giá tất cả đều phải giao ra đây……” Tên béo không chịu buông tay.

“Ông trả lại cho tôi, đây là đồ của chồng tôi, có thể là tài liệu rất quan trọng, tôi đưa tiền cho ông là được chứ gì! Không được lấy thứ này……”

Sau một hồi giằng co, cái bọc bị xé “Roạt” một tiếng!

Hơn mười tấm ảnh từ chỗ cái bọc bị rách rớt xuống.

“Xì! Ông đây còn tưởng là cái gì quan trọng, hóa ra chỉ là mấy tấm ảnh!” Tên béo giẫm lên mấy tấm ảnh vô dụng, cầm cái túi to trên mặt đất tiếp tục đi cướp những người khác.

Bỏ lại Uông Thiên Hồng ngồi xổm xuống, nhìn bộ dáng xấu xí như con ba ba của tên béo vừa rồi, chỉ tại hắn mà ảnh đều bị rớt ra ngoài hết, không nhịn được mà bật khóc, nhìn thật đáng thương!

À phải nhặt lại, đại khái cũng nhặt lại được mười tấm, ánh mắt tên gầy lơ đãng lướt qua người trên ảnh, lại nhìn xuống đống ảnh trên mặt đất, ồ? “Cô gái, những tấm ảnh này toàn bộ đều là ảnh của cô mà!”

Uông Thiên Hồng sửng sốt, bắt đầu nhìn kỹ vào mấy tấm ảnh vừa mới nhặt lại, đáy lòng tràn đầy kinh ngạc, “Đúng rồi! Toàn bộ đều là tôi”.

Có ảnh cô khi 14 tuổi, lần đầu tiên cùng anh em họ Cao ra ngoài câu cá, cô cầm cần câu, vẻ mặt hoảng sợ; có tấm chụp cô ngượng ngùng tốt nghiệp trường dạy nghề, còn có tấm chụp cô dáng vẻ hưng phấn khi lần đầu tiên thầy giáo khen tác phẩm của cô trước mọi người; còn có vẻ mặt lúng túng, vẻ mặt ngốc nghếch, còn có vẻ mặt đáng yêu của cô, tất cả đều có đủ.

“Nhìn cũng thấy người chụp ảnh thật đúng là có tâm, có thể chụp được nhiều nét mặt của cô như vậy, oa! Còn chụp được nhiều tấm lúc cô trông còn rất trẻ như vậy, người chụp ảnh chắc đã quen biết cô từ lâu rồi nhỉ?” Tên gầy lơ đãng hỏi.

Uông Thiên Hồng lúc này mới nhớ, mấy tấm này đều là lúc ấy Cao đại ca giúp cô chụp, cô cũng không nhớ chụp chúng khi nào, nhưng vì sao Cao đại ca muốn đem rửa ảnh ra? “Mấy tấm ảnh này đều là chồng tôi chụp.”

“Oa! Vậy chồng cô nhất định là rất yêu cô đúng không?”

Uông Thiên Hồng ngỡ ngàng ngẩng đầu, ánh mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm tên cướp trước mặt, “Cậu cũng cảm thấy như vậy sao?”.

“Cô xem, mỗi tấm ảnh đều được chụp cẩn thận như vậy, nếu không phải trong lòng có cô làm sao có thể chụp cho ra được? Đó là còn chưa nói tới mấy tấm ảnh chụp cô hồi còn thiếu niên, thật là có tâm nha! Tôi nghĩ chồng cô nhất định đã yêu cô từ lâu rồi!” Thật sự là đáng để cho người ta cảm động mà.

“Mày còn ở bên đó lằng nhằng với cô ta nữa hả?” Tên béo đã đi tới: “Thu được cũng khá rồi đó, chuồn mau thôi…..”

“Không được giẫm lên ảnh của tôi!” Uông Thiên Hồng đột nhiên đẩy tên béo ra, nhặt tấm ảnh cuối cùng ở trên mặt đất lên.

“Con này mày chán sống rồi phải không? Còn dám ra lệnh cho tao!” Tên béo giơ súng lên, nhắm ngay đầu Uông Thiên Hồng, “Chẳng qua cũng chỉ là mấy thứ rác rưởi, ông đây thích giẫm thì giẫm, mày còn dám đẩy tao……”.

“Đối với ông thì đó là rác rưởi, nhưng mấy tấm ảnh này đối với tôi đều là bảo bối!” Không biết lấy can đảm từ đâu ra, Uông Thiên Hồng tuyệt không sợ hãi chỉ vào khẩu súng trên đỉnh đầu, nhưng ánh mắt của cô dường như không nhìn về bọn cướp, mà là nhìn thấy ảo ảnh xa xôi vô dụng của chính mình, “Tôi thật sự rất ngu ngốc, vẫn không chịu tin tưởng Cao đại ca sẽ yêu tôi như vậy, cho nên tôi chỉ hy vọng có thể làm người vợ tốt, để anh ấy không chán ghét tôi là tốt rồi”.

Tầm mắt của cô chuyển qua tấm ảnh trong tay, cười khổ nói: “Khó trách Betty nói tôi chưa tin tưởng Cao đại ca, nếu tôi thật sự tin tưởng anh ấy, nên biết cái hôm chúng tôi kết hôn anh ấy đã nói toàn tâm toàn ý yêu tôi, sẽ đối xử tốt với tôi đều là thật, vậy mà tôi lại tưởng đó chỉ là câu đáp theo nghi thức, tôi ngốc đến hiện tại mới phát hiện ra, mà cũng vẫn là do người khác tới nói nên tôi mới biết, hóa ra Cao đại ca đã thích tôi nhiều năm như vậy……”.

Nghe thấy bên cạnh truyền đến sụt sịt, tên béo quay lại…, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó chửi ầm lên, “Mày khóc cái rắm á! Đã kêu mày bình thường ít đọc mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình thôi, đó toàn là thứ cho đàn bà con gái đọc, muốn đọc thì tìm mấy cuốn truyện cổ hay trinh thám mà đọc, mày xem mày bây giờ là cái đức hạnh gì!”.

“Nhưng mà…… nhưng mà thật sự rất cảm động mà!” Nhịn không được, tên gầy lại sịt mũi một cái.

“Mẹ nó, mày thử khóc nữa đi tao xem…..”

Ngay lúc đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến một câu rất quen thuộc –”Người ở bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây, mau buông vũ khí đầu hàng……”.

Tên béo mặt xanh mét, phẫn hận trừng mắt nhìn tên gầy vừa làm hỏng chuyện, đều là do thằng đần này lãng phí thời gian, bằng không tao đã sớm thoát ra cửa sau. Nhưng mà cũng không phải hoàn toàn không còn đường thối lui, chỉ có thể cùng liều mạng!

Hắn ta túm lấy Uông Thiên Hồng, kề súng vào đầu cô. “Các người không được làm gì hết, có tin tôi một phát bắn nát đầu cô ta không! Muốn cứu mạng cô ta, lập tức đi gọi một chiếc xe, giải phóng cửa sau, để chúng tôi an toàn rời đi!”

“Không được đâu! Đại ca, không được đối xử với cô ấy như vậy.” Tên gầy thật sự không đành lòng nhìn nữ nhân vật chính mới vừa rồi còn trong vở kịch tình yêu đã bị uy hiếp, mới xem có một lần mà lòng cậu ta đến bây giờ còn rất cảm động!

“Mày câm miệng cho tao!”

“Không được! Trừ phi anh buông cô ấy ra, bằng không……” Tên gầy đột nhiên xoay người về phía mấy người cảnh sát bên ngoài kêu to, “Mấy người mau vào đi! Súng của chúng tôi chỉ là đồ giả, là súng đồ chơi thôi!”.

“Đồ con lợn! Nói ra làm gì?” Tên béo liều mạng dùng súng đồ chơi đập đầu cậu ta.

Rất nhanh, cảnh sát thành công tiến vào, chế ngự hai tên cướp ngu ngốc về sở cảnh sát lãnh án.

Dùng hai khẩu súng đồ chơi đi cướp cửa hàng bách hóa, tuyệt tuyệt đối đối sẽ trở thành tiêu điểm lớn của báo chí chiều nay, tiêu đề sẽ là: hai kẻ trộm ngu ngốc!

——— —————————

Đem ảnh bày ra trên sàn nhà, cuộn tròn đầu gối, cô một mặt xem từng tấm ảnh, mặt khác nghiền ngẫm xem người chụp ảnh khi chụp cô có tâm trạng như thế nào?

Lúc này, cô nghe thấy tiếng mở khóa, trong lòng giật một cái.

Quả nhiên, người đàn ông trong lòng đang nhớ mong lập tức nóng lòng xuất hiện ở trước mặt cô.

“Thiên Hồng, em không sao chứ?”

“Chồng ơi, anh có yêu em không?”

Cao Dương sửng sốt, đầu óc thông minh hiếm có trong lúc nhất thời lại không thể hiểu nổi hiện tại là có vấn đề gì?

Anh đầu tiên là liếc nhìn người con gái vừa mới ào vào trong lòng một cái, tiếp theo nhìn đến mấy tấm ảnh chụp quen thuộc ở trên sàn nhà, lập tức, trong con ngươi đen xuất hiện vẻ mặt hiểu rõ.

Anh nhẹ nhàng đẩy cô vợ bé nhỏ ra, nâng cằm cô lên, xem kỹ cô từ đầu tới cuối một lần. “Lúc trên máy bay anh nghe tin cửa hàng bách hóa bị cướp, em cũng xuất hiện trên tin tức, chuyện lớn như vậy vì sao còn không sớm nói cho anh biết?”

“Em không sao mà! Huống hồ anh khi đó đang ở Hongkong, cho dù lập tức báo cho anh cũng không có tác dụng mà!” Đối với chuyện bị cướp ngày đó, Uông Thiên Hồng từ đầu vẫn giấu không nói cho Cao Dương biết.

“Ai nói không có tác dụng, anh biết có thể lập tức trở về liền!”

Uông Thiên Hồng bình tĩnh nhìn anh — từ khi bắt đầu biết Cao Dương, anh ấy vẫn đều như vậy, luôn đem cô và Lam Lam đặt ở vị trí đầu tiên, mà đó cũng là lý do cô chú ý đến anh, đặc biệt thích ở bên cạnh anh; mỗi khi cô học được kỹ thuật nào mới, thì Cao Dương sẽ tuyệt đối là người thứ nhất được thưởng thức.

Cô chỉ vào một tấm ảnh, hỏi ra thắc mắc trong lòng: ” Vì sao anh lại rửa nhiều ảnh chụp em như vậy?”.

“Em đã quên cuối tuần này là ngày gì rồi à?”

“Là sinh nhật của anh ạ!” “Cốp” một tiếng, Uông Thiên Hồng lập tức ôm đầu, “Sao anh lại cốc đầu em?”.

“Là sinh nhật em.”

“Dạ? Sinh nhật em……” Uông Thiên Hồng nhanh chóng nhíu mày, sinh nhật của cô là….. ngày mười bảy, hình như là vào cuối tuần, sớm hơn sinh nhật Cao Dương hai ngày!

Anh không nhịn được mà thở dài: “Em vĩnh viễn vẫn thế, luôn nhớ rõ sinh nhật mọi người, bất kể lễ tết lớn nhỏ, em cũng đều nhiệt tâm chúc mừng, ngược lại sinh nhật của mình thì lại không để ý tới.” Cô ấy là một cô gái nhân hậu, đối với người khác thì quan tâm, còn với mình thì thờ ơ.

“Cho nên mấy tấm ảnh này là quà anh muốn tặng cho em sao?” Đây đích thật là món quà lớn nhất mà cô có được, bởi vì tất cả đều là tâm ý của Cao Dương.

“Ừ, nhưng mà nó chưa có hoàn thiện, vốn anh định sắp xếp nó lại thành một album rồi mới tặng cho em.”

Uông Thiên Hồng cảm động nhìn anh, đột nhiên ngượng ngùng mở miệng, “Chồng à, thật ra anh rất thích em đúng không?”.

Khuôn mặt mê người kia khẽ gật.

Uông Thiên Hồng ôm ngực hỏi lại: “Anh cũng rất yêu em đúng không?”.

Khuôn mặt anh tuấn kia lại gật một cái, đồng thời cất lời hỏi: “Em không tin anh sao?”.

“Em tin.” Cô không chút do dự nói: “Chỉ là em không biết anh rốt cuộc là từ khi nào thì bắt đầu thích em?”.

“Nói thực ra, anh cũng không nhớ.”

Đáp án kiểu gì vậy!

Cô nhăn khuôn mặt nhỏ truy hỏi: “Sao lại không nhớ?”.

“Lúc mới bắt đầu, anh quả thật là chỉ thương em như em gái thôi, nhưng thời gian qua đi, tình cảm yêu thương đó không biết từ lúc nào lại biến thành tình yêu nam nữ.” Đợi cho đến khi cô hiểu rõ con tim của anh, anh liền bắt tay vào sắp xếp toàn bộ kế hoạch, cũng chỉ vì có thể được đến với cô!

Cô đỏ mặt gật gật đầu, chuyện này cô cũng giống như anh. “Vậy đúng là anh đã xác định người khi đó anh thích là em chứ không phải Lam Lam? Lam Lam với em có gương mặt rất giống nhau, con bé cũng thông minh hơn em, chiếu theo đạo lý mà nói, anh với Cao nhị ca hẳn là đều thích con bé mới phải……”

Lại là “Cốp” một tiếng, ngắt lời cô.

“Sao anh lại cốc đầu em nữa vậy?” Lúc này Cao đại ca một chút cũng không dịu dàng, lại còn cốc đầu cô hai cái!

“Em cho là mình không có ưu điểm gì có thể làm cho anh thích em đúng không?”

Cô đúng là nghĩ như vậy!

Cao Dương từ trên mặt Uông Thiên Hồng đọc được sự khó hiểu, anh tiến lên phía trước nhặt ảnh chụp lên, đưa cho cô nói: “Em sai rồi! Em so với người khác còn chu đáo và kiên nhẫn hơn nhiều, cái gì cũng không nhớ, người khác bốn ngày có thể học xong khóa học may, em lại phải hai năm, trong thời gian đó vất vả biết bao nhiêu, thất bại hết lần này đến lần khác, luôn không nhớ được các bước sử dụng máy may, toàn làm cho đầu chỉ mắc vào một chỗ không sao ra được hoa văn gì, nhưng mà em chưa bao giờ bỏ cuộc, cho nên bây giờ em mới có thể thành công giúp người khác làm túi”.

Đó là tấm ảnh chụp cô cuối cùng đem một đống vải đủ màu sắc may lại thành một cái gối, bên trong ảnh là Uông Thiên Hồng đang cười sáng lạn, bởi vì đó là tác phẩm đầu tiên của cô.

Sự cố gắng của cô, Cao Dương tất cả đều đặt ở trong lòng — so với những người khác anh biết cô đã phải trả cái giá vất vả như thế nào.

“Em còn nhớ không, phải mất nửa năm em mới học được cách nướng một cái bánh ngọt, kết quả lập tức quyết định đúng vào ngày sinh nhật của anh làm một cái tặng cho anh.” Trong tấm ảnh thứ hai, là một thiếu nữ đang cầm một cái bánh ngọt hình thù méo mó.

Sinh nhật năm đó, anh bị mấy người bạn kéo đi chơi bời, hát hò suốt đêm nhưng vẫn có một nữ sinh cầm một cái bánh ngọt đứng ở trước cửa chờ anh. Cũng chỉ biết chờ mà không biết khi nào người ta mới về, cô gái này thật là ngốc. Năm thứ nhất là đồ ngốc, năm thứ hai là đồ ngốc, năm thứ ba vẫn vậy, rồi năm thứ tư……

Cao Dương không thể không đem bóng dáng của cô đặt ở một chỗ nào đó trong đáy lòng, anh bắt đầu suy nghĩ, nếu như có một năm nào đó trước cửa nhà không hề có một người đứng một chỗ chờ anh về nhà ăn bánh ngọt, thì anh sẽ như thế nào đây? Chắc chắn là khó chịu và hụt hẫng rồi!

Năm thứ năm, anh tham gia quân ngũ trở về, cô gái vẫn như trước còn nhớ đem bánh ngọt xuất hiện ở ngoài cửa nhà anh, đã lớn như vậy rồi, ai còn thích sinh nhật chứ? Ngay vào giờ phút đó, trái tim anh như tan chảy. Uông Thiên Hồng nhìn chằm chằm tấm ảnh này, hốc mắt đỏ lên.

“Đối mặt với một cái cô gái vừa thân thiết vừa đáng yêu, mặc dù đôi lúc cố chấp một chút, em còn dám nói cô ấy không có ưu điểm, không đáng để cho anh yêu cô ấy sao?” Anh đem tấm ảnh trên sàn nhà nhặt lên, đặt vào tay cô, “Đây là cô ấy lúc còn nhỏ, anh phải chờ cô ấy chậm rãi lớn lên, chờ một ngày cô ấy sẽ hiểu được lòng anh”.

Đôi mắt ngấn nước mông lung dừng ở đôi mắt đen thâm thúy của anh, lòng cô vì tình cảm sâu nặng của anh mà chấn động không thôi, hóa ra Cao Dương vẫn luôn đợi cô lớn lên, một mực chờ cô hiểu được lòng anh.

Lại một lần nữa, cô nhào vào trong lòng Cao Dương, vừa cảm động rơi lệ, vừa không ngừng hôn lên mặt anh. “Rất xin lỗi, ông xã, em đã để anh đợi lâu như vậy.”

Cao Dương hôn cô: “Không lâu chút nào, bởi vì anh biết một ngày nào đó cũng đợi được em”.

Nỗ lực trù tính của anh có thể nói là cuối cùng cũng có kết quả.