Âm Khí Quá Nặng

Âm Khí Quá Nặng - Chương 5




Hạng Hựu Dịch hình như đang nằm mơ, cảnh trong mơ là Hứa Từ đã trở lại bên cạnh hắn, là người cho hắn hy vọng lại đi không từ biệt, gieo cho hắn nỗi đau khổ.

Hắn gắt gao ôm lấy Hứa Từ, đôi tay đè bên hông Hứa Từ, vùi mặt vào lồng ngực lạnh như băng của anh.

Hạng Hựu Dịch hít khí thật sâu, phát ra âm thanh như bị bóp nghẹn. Âm thanh ấy dường như bị ngâm trong nước đầy mệt mỏi hỏi: "Đây là mơ sao? Hay vẫn là ảo giác của em? "

"Không phải mơ, là sự thật." Hứa Từ nâng mặt Hạng Hựu Dịch lên, nhìn thẳng vào mắt hắn. Hứa Từ rất ít khi thể hiện thần sắc nghiêm túc như bây giờ, từ lông mày đến khóe miệng đều mang nét trịnh trọng.

Hạng Hựu Dịch vẫn sợ hãi, ngón tay xẹt qua lưng Hứa Từ, đột nhiên túm bộ đồng phục xanh trắng trên người Hứa Từ kéo xuống, Hạng Hựu Dịch ôm lấy cổ anh cắn lên trên yết hầu.

Hắn muốn xác nhận cái gì?

Muốn chứng minh cái gì?

Tất cả có phải đều chân thật hay không?

Hắn muốn dùng thân thể của mình chứng thực, hắn muốn cảm nhận, muốn trải nghiệm, muốn ôm Hứa Từ. Anh có phải đã trở lại thật sự hay không, có phải thật sự ở trước mắt hay không, không dám tin tưởng thế nên hắn biểu hiện không giống mình trước kia.

Hắn đẩy mạnh Hứa Từ lên sô pha, vội vàng khát vọng hôn, bắt đầu từ ngọn tóc, mỗi một dấu hôn liền hô tên Hứa Từ lên, nước mắt nhỏ giọt theo cằm.

Đuôi lông mày, là của tôi.

Khóe mắt, là của tôi.

Chóp mũi, khóe miệng tất cả đều là của tôi.

Hôn đến hầu kết thì dùng sức cắn lên, liếm hôn ở trên nơi in dấu răng, khóc lóc xin lỗi hỏi y đau không?

Nhưng không ngừng hôn.

Hứa Từ tùy ý để hắn làm, Hạng Hựu Dịch tách hai chân Hứa Từ ra, đầu gối đỉnh lên tiến vào, Hứa Từ kêu rên một tiếng, ngửa đầu nhìn hắn.

Hạng Hựu Dịch không cởi quần áo trên người ra, ở trên người Hứa Từ tưởng niệm một lúc, sợ tất cả sẽ biến mất. Hạng Hựu Dịch ngẩn ngơ nghe Hứa Từ nói: "Bảo bối, tại sao lại không di chuyển?"

Hạng Hựu Dịch nhìn chằm chằm thân thể Hứa Từ, ánh mắt lướt trên thân thể tái nhợt, phía trên làn da trắng bệch là một vết xanh đen lớn. Mắt Hạng Hựu Dịch lộ ra ánh sáng lạnh, nhìn miệng vết thương sau thắt lưng y: "Đây là cái gì?"

"Làm sinh thiết tạo ra lỗ hổng."

Hứa Từ nhẹ giọng nói với hắn, Hạng Hựu Dịch nháy mắt rùng mình.

Cuối cuộc đời của Hứa Từ đến tột cùng là làm sao để vượt qua?

Anh là người yếu ớt sợ đau như vậy, khi bị cảm đều khóc lóc kể lể vô cùng đáng thương, chịu đựng những thứ này như thế nào?

Quá tàn nhẫn, đối với Hứa Từ mà nói thì quá tàn nhẫn.

Bả vai Hạng Hựu Dịch động đậy, hắn dùng cánh tay che lại nửa khuôn mặt nói: "Là em thì tốt rồi, người sinh bệnh là em thì tốt rồi."

"Hựu Hựu......"

Hứa Từ nắm lấy tay hắn kéo ra, hai mắt đối phương đã đỏ lên, Hứa Từ muốn nói cái gì đó thì thấy Hạng Hựu Dịch quỳ trên mặt đất, đôi tay ôm chặt lấy hai chân hắn, chôn mặt vào nói: "Không cho anh bỏ em nữa."

Trong khung cảnh ánh sáng và bóng tối giao hòa, thanh âm cõi lòng tan nát bị phân tán của hắn trở nên rõ rệt. Hạng Hựu Dịch khóc nức nở, Hạng Hựu Dịch hô hấp dồn dập và Hạng Hựu Dịch nôn nóng chờ đợi.

Hứa Từ không đành lòng, chỉ có thể nói "Được".

Hắn tiến lên phía trước ôm chặt lấy Hứa Từ.

Thân thể dán sát, cọ xát trên da, nước mắt của hắn làm ướt người Hứa Từ. Hứa Từ nâng hắn lên, Hạng Hựu Dịch ghé vào trên người anh khóc không thành tiếng.

Thân thể Hứa Từ vẫn rất lạnh, Hạng Hựu Dịch nghiêng tai cảm nhận được thân thể đầy ý lạnh không phập phồng không biến hóa này, đôi tay nắm chặt lấy cánh tay Hứa Từ.

Hắn ngẩng đầu, dán sát vào tách thân thể anh ra, bộ vị mở đầy khẽ run, Hạng Hựu Dịch nắm tay Hứa Từ, buông ra, rồi cúi đầu xuống. Dưới ánh đèn, hắn hạ hàng lông mi nhạt màu xuống, hắn nhẹ giọng nói: "Anh chờ một chút."

Hắn rời đi, bước nhanh vào trong phòng ngủ. Sau một lát mặc áo choàng tắm mang theo thân hơi nước, về bên người Hứa Từ.

Hầu kết của run rẩy, nói với Hứa Từ: "Em muốn anh."

Chiếc áo choàng tắm dài rộng mở ra, là thân thể ẩm ướt của Hạng Hựu Dịch. Hắn vừa đi tắm rửa, thân thể có mùi hương nhàn nhạt, hai má đỏ ửng lên.

Hạng Hựu Dịch tiến lên kéo tay Hứa Từ, đặt lên trên đùi chính mình, mang theo ngón tay anh tiến vào. Hạng Hựu Dịch ngẩng cằm lên, đường cong cơ thể anh siết chặt. Hắn nhíu chặt mày, trên khuôn mặt nghiêm nghị là kiềm chế và nhẫn nhịn.

Hứa Từ sờ đến một mảnh ướt át, rút tay ra, đem chất lỏng sền sệt trên tay cho Hạng Hựu Dịch xem. Đối phương rũ mắt, lông mi run rẩy nói: "Em đã bôi trơn tốt."

Hạng Hựu Dịch một tay giữ chặt Hứa Từ, một cái tay khác xoa ấn giữa háng y. Chạm vào mang cảm giác lạnh lẽo. Hạng Hựu Dịch nhăn mi lại, cúi đầu nhìn Hứa Từ hỏi: "Tại sao lạnh như vậy?"

Hứa Từ còn chưa trả lời Hạng Hựu Dịch đã để tay ở trên vai anb, tách chân ra, thậm chí còn tự ngồi lên. Hô hấp của Hứa Từ cứng lại, anh chưa bao giờ thấy Hạng Hựu Dịch như vậy, hết sức lúng túng. Luật sư độc miệng hỏi: "Còn có thể bắn sao? Em muốn anh bắn vào."

Giây tiếp theo, Hứa Từ túm chặt cánh tay Hạng Hựu Dịch. Khi hắn còn chưa hoàn toàn nuốt vào thì đột nhiên đâm vào, nguyên cây hoàn toàn đi vào.

Vô cùng lạnh lẽo, thành ruột mềm ấm của Hạng Hựu Dịch bao bọc lấy vật cứng lạnh băng kia, giống như một đoạn băng ra vào trong cơ thể, hắn kêu rên theo động tác run rẩy của Hứa Từ.

Hai chân cuộn lại quỳ ở hai bên sườn, phía sau lưng hơi cong, trán đặt trên vai Hứa Từ, Hứa Từ nói: "Anh có thể bắn hay không vẫn phải phụ thuộc vào em - bảo bối."

Y vỗ nhẹ đùi Hạng Hựu Dịch, cắn lỗ tai hắn, thì thầm: "Kẹp chặt hơn."

"Này......"

Phía sau siết chặt, va chạm tác động. Thân thể bao nhiêu năm không ma hợp, dù cho đó là khối băng cũng có thể làm Hạng Hựu Dịch cương cứng, vật cứng đỉnh trên bụng Hứa Từ, Hứa Từ duỗi một tay ra sờ, chỉ vài cái đã làm Hạng Hựu Dịch bỏ vũ khí.

Cùng lúc đó, Hạng Hựu Dịch cảm thấy thành ruột bị tưới nước lạnh lên. Hắn kêu ra tiếng, thân thể run run, Hứa Từ ôm chặt hắn, lại một lần chôn nhập thật sâu.

Lạnh băng rời khỏi cơ thể, cơn ớn lạnh biến mất, Hạng Hựu Dịch mở mắt ra nhìn chằm chằm Hứa Từ. Hắn nâng tay lên nắm lấy cánh tay Hứa Từ, lại hỏi vấn đề khi nãy: "Đây có phải mơ không?"

"Không phải mơ." Hứa Từ trở tay nắm lấy tay hắn.

Đêm hôm đó Hạng Hựu Dịch ngủ say, những ngày khổ đau kia giống như mới là một giấc mơ.

Hiện tại tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, người rời đi lại trở về, hắn gắt gao ôm Hứa Từ, cả đời này không muốn tách ra lần nữa.

Ánh nắng ban mai bắt đầu xuất hiện, Hạng Hựu Dịch tỉnh lại, cơ thể được đắp một tấm vải trắng được chiếu sáng bởi ánh mặt trời. Khoảnh khắc mở mắt ra, Hạng Hựu Dịch đột nhiên chấn động. Hắn nghiêng đầu nhìn lại, bên cạnh trống rỗng, không có cái gì.

Hạng Hựu Dịch mờ mịt vô thố chạy ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng khách nhưng vẫn không thấy gì. Hai chân nhũn ra ngã trên đất, Hạng Hựu Dịch cuộn tròn thành một nắm, bất lực chất vấn không khí.

"Kẻ lừa đảo, anh là kẻ lừa đảo! Anh nói không phải mơ nhưng anh đang ở đâu?"

Hắn dụi đầu xuống sàn, nức nở" "Em ở đâu? Tiểu Từ, đừng đùa với anh."