Ám Hương

Chương 62




"Anh cả! Anh đến rồi!" Giang Triết Mỹ reo lên vui mừng. Cô chạy đến ôm choàng qua cổ Giang Cẩn Quỳ trong niềm sung sướng. Vỗ nhẹ lên vai cô em gái, Giang Cẩn Quỳ nhoẻn miệng cười: "Anh không làm em thất vọng chứ Mỹ nhỏ?"

"Không thất vọng!" Giang Triết Mỹ lắc đầu. Bất chợt từ phía sau, giọng của Giang Cầm òm òm truyền đến, vẻ mặt không vui: "Tại sao con lại xuất hiện ở đây? Ngay vào lúc này?"

Giang Triết Mỹ cong môi ái ngại nhìn ông, còn Giang Cẩn Quỳ đổi lại rất thản nhiên. Nét mặt anh không ngạo mạn, nhưng lại vô cùng hiểm ý: "Kìa bố! Cũng đều là con của bố, nhưng tại sao lại khác nhau đến vậy!?"

Ánh mắt Giang Cẩn Quỳ lúc này đột nhiên di chuyển sang Giang Triết Hàn. Cánh môi nhạt nhẽo cười rất thờ ơ mà tiếp: "Một người thì bố chào đón niềm nở vô cùng, còn một người bố như chẳng muốn trông thấy mặt! Bố à! Sau bao nhiêu năm...xem ra, bố vẫn không hề thay đổi!"

"Anh..." giọng Giang Triết Mỹ nhỏ xíu bên tai. Cô níu lấy cánh tay Giang Cẩn Quỳ như cố gắng ngăn lại dòng ác ý trong lời nói của anh. Từ lâu, cô cũng biết mối quan hệ giữa bố và anh cả của mình không mấy tốt đẹp. Cho nên sự xuất hiện thình lình này, có lẽ phần nào vẫn chưa được sự chấp thuận vui lòng của Giang Cầm cho lắm.

Giang Cẩn Quỳ phì cười, anh quay sang Tá Đằng, hắn liền đưa cho anh một thứ gì đó khá to có khối hình vuông được phủ một mảnh vải đỏ. Anh dâng ra trước mặt Giang Cầm, kính cẩn nói: "Chúc bố vạn thọ vô cương! Bách niên đồng tùng lão!"

"Soạt" một cái - mảnh khăn đỏ một lúc được kéo xuống. Trong tay Giang Cẩn Quỳ là một bức cổ hoạ hết sức đặc biệt. Nền chính của bức tranh được làm từ cẩm thạch xanh lục, hoạ tiết điểm thêm bằng vàng vô cùng bắt mắt. Bức cổ hoạ được lộng trong khung kính rất cẩn thận.

Giang Triết Mỹ thấy phía Giang Cầm không muốn động tĩnh, cô liền nhanh miệng chen ngay vào: "Bố! Bố xem anh cả rất có lòng."

Ánh mắt Giang Cầm vẫn hiện ý không vui, ông bắt bản thân nhận lấy món quà từ tay người đối diện. Miễn cưỡng nói ra một câu: "Mừng con đã đến!"

"Hay quá! Anh cả, vào đây đi!" giọng Giang Triết Mỹ reo lên thích thú. Cô như con chim nhỏ cứ ríu rít quấn chặt lấy cánh tay Giang Cẩn Quỳ rồi kéo anh tiến vào phía trong.

Trạch Lam ngồi đó dõi mắt quan sát, cô tự hỏi trong đầu: "Đó là người con cả của nhà họ Giang sao? Trông...chẳng giống nhau chút nào!"

Bất chợt, tầm nhìn của cô vô tình rơi lại ngay bàn tay đang siết chặt của Giang Triết Hàn. Cô nhìn lên trên gương mặt lạnh lùng kia của hắn, nhận thấy biểu diện như thể chuyển xấu. Cô lần nữa thầm nghĩ: "Anh ta làm sao thế kia?"

"Triết Hàn! Lâu lắm rồi không gặp. Em bây giờ thật khác!" Giang Cẩn Quỳ chủ động là người mở miệng chào hỏi. Bàn tay anh đưa ra tỏ vẻ thiện chí nhưng ánh mắt thì lại không. Đôi nhãn khí màu nâu như co lại vài phần, tụ lấy một chút nham hiểm.

Giang Triết Hàn như bất động trong vài giây, rồi như bình tâm trở lại. Hắn đáp lại cái bắt tay đó của Giang Cẩn Quỳ, thong thả đáp: "Anh nghĩ chỉ có mỗi em khác hay sao? Nhìn anh đi, suýt chút em còn không nhận ra..."

Giang Cẩn Quỳ cười lên một tiếng rồi vỗ vào vai Giang Triết Hàn vài ba cái: "Thật là biết đùa!"

Phía trên sân khấu, Giang Cầm nén lại mớ cảm xúc đang hỗn độn trong lòng mà cố gắng hoàn tất cho xong buổi lễ. Phía bên dưới, ngay khu vực của ba anh em Giang gia như thể đang kéo mây đen phủ kín. U ám, nặng nề vô cùng.

Trạch Lam như một con nai nhỏ lỡ rơi vào một khu vực cấm kị nguy hiểm. Cô ngồi yên đến cử động ngón tay cũng chẳng dám. Dù là không rõ chuyện gì, nhưng từ tận sâu trong lòng, cô có linh cảm rằng sự việc đang diễn ra theo chiều hướng khá tồi tệ.

Giang Cẩn Quỳ đưa mắt nhìn vào Trạch Lam, thấy cô có vẻ căng thẳng, anh nhếch môi cười nhẹ mà nói: "Em dâu trông không được thoải mái cho lắm!"

Ngay khi Trạch Lam còn đang không biết phải cư xử thế nào vì bối rối thì Giang Triết Hàn đột nhiên chạm tay lên bên vai của cô, kéo cô ngồi sát vào hắn một chút mà thấp giọng đáp trả: "Cô ấy đang mang thai, không thoải mái cũng là chuyện bình thường. Cảm ơn anh cả đã quan tâm!"

Trạch Lam hơi căng mặt, nhưng rồi cô nhanh chóng gật đầu nhẹ một cái rồi nói: "Tôi ổn, cảm ơn anh!"

Giang Triết Mỹ càng ngồi ở đây nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng càng thấy khó chịu. Cô ác cảm nhìn lướt qua Trạch Lam, rồi đứng dậy nhẹ nhàng nói: "Em đi nghe điện thoại một chút, anh cả...cứ tự nhiên!"

"Được rồi!" Giang Cẩn Quỳ cười ôn nhu. Trong khu vực chỉ còn lại ba con người. Bầu không khí nơi này như trở nên nặng nề hơn hẳn. Trạch Lam đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô khan, cô chỉ muốn có một thứ gì đó làm nó dịu lại đôi chút.

Cô trông thấy ly rượu vang đang đặt trước mặt mình, bản thân không nghĩ nhiều chỉ đưa tay cầm lấy nó. Nhưng môi còn chưa chạm ly đã bị Giang Triết Hàn cản lại.

Hắn giữ cổ tay của cô rồi lấy lại ly rượu. Không nhìn cô, hắn chỉ trầm trầm cất giọng như nhắc nhở: "Uống thứ này không tốt cho thai nhi..."

Rồi trong một lúc, hắn đưa phía cô một cốc nước cam vừa mới ép xong. Lần này, hắn đưa mắt nhìn cô, sự quan tâm thật lòng của hắn lộ rõ trong đôi nhãn khí đã từng muốn bức chết cô. Hắn nói ngắn gọn: "Uống đi!"

Trạch Lam hút nhẹ một hơi, vị thanh ngọt chua chua nhè nhẹ trôi qua thực quản đem đến cảm giác khá tốt. Cô đưa mắt nhìn sang nơi khác, né tránh sự đối đãi khó đoán từ Giang Triết Hàn.
Giang Cẩn Quỳ chợt cười, anh cầm ly rượu trong tay nhẹ nhàng lắc đều mà nói: "Từ lúc nào em trở thành người biết để tâm chu đáo đến vậy hả? Thật là...không giống em của mười hai năm trước!"

Nghe qua thì rất đổi bình thường, nhưng thực chất ngữ khí như muốn nhấn mạnh ý gì đó. Điều này làm Giang Triết Hàn gợi nhớ một số sự việc đau lòng. Hắn cười nửa miệng, lạnh ý nhìn vào Giang Cẩn Quỳ mà đáp: "Vốn dĩ chỉ là thay đổi để thích nghi với cái xã hội khắc nghiệt này. Nhưng xem ra, em thay đổi để còn thích nghi với một số người.."

"Haha..." tiếng Giang Cẩn Quỳ cười lên giòn giã. Anh nâng ly rượu lên, cong môi tạo nụ cười khiêu khích: "Cạn ly vì sự thay đổi đó của chúng ta!"

Giang Triết Hàn nâng lu rượu của mình lên, lắc nhẹ thân ly. Hắn nhếch môi nhướng mày rồi đáp thật ngắn: "Cạn!"

Trong lúc đó, Giang Triết Mỹ đang đi lanh quanh bên ngoài dinh thự. Bầu không khí bên trong quá ồn ào lẫn căng thẳng làm đầu óc cô suýt chút cũng theo đó mà đứt đoạn.

Ngoài này trăng thanh gió mát, có hoa có cây, vẫn tốt hơn rất nhiều. Bất chợt, trong tâm trí của cô vụt thoáng qua hình ảnh của Tá Đằng. Cô cắn môi lẩm bẩm: "Anh ta cũng có mặt ở đây sao? Nhưng mà...từ nãy giờ không thấy đâu nữa! Đi đâu rồi chứ?"

Vừa nói, Giang Triết Mỹ vừa sải bước thong thả. Đến khu vực sân sau của dinh thự, cô bỗng giật thót cả tim khi thấy bóng dáng ai đó khá quen thuộc đang đứng dựa lưng vào góc cột.

"Là...anh ta!" giọng Giang Triết Mỹ nhỏ xíu reo lên. Nơi tim bắt đầu nhảy loạn trong lồng ngực, thứ cảm giác bất ổn khó hiểu này làm cô đứng không yên mà chủ động tiến đến.

Hai tay chấp sau lưng, cô hơi nghiêng người mà hỏi: "Ra là anh trốn ở đây."

Tá Đằng đứng ngay ngắn, hắn theo thói quen ứng xử với Giang Cẩn Quỳ mà nghiêm túc cúi đầu gọi lấy: "Tiểu thư!"

Thái độ cùng cách xưng hô của Tá Đằng thoáng làm Giang Triết Mỹ thấy buồn lòng. Cô đanh mặt nhìn hắn, môi hơi cong tỏ vẻ không vui: "Đừng có một tiếng cũng tiểu thư, hai tiếng cũng tiểu thư! Nghe thật khó chịu."

Tá Đằng không nhìn cô, tầm mắt hắn vẫn chăm chú nhìn xuống chân mình mà hỏi: "Vậy tiểu thư muốn tôi gọi như thế nào?"

"Gọi tôi là Mỹ Mỹ đi!" Giang Triết Mỹ lắc lư người, vẻ mặt hí hửng. Tá Đằng hơi lùi về sau, hắn lần nữa cúi đầu với cô mà đáp: "Như thế thì không phải phép thưa tiểu thư! Thứ lỗi cho tôi."

Môi nhỏ của Giang Triết Mỹ cong lên giận dỗi. Cô đanh đá lườm hắn một cái, tay cầm túi xách đong đưa mà tựa lưng vào góc cột, chán chường nói: "Muốn đùa một chút cũng mất cả hứng! Người gì mà không có tí óc hài hước, đáng ghét!"

Tá Đằng không bận lòng, hắn đứng cách cô một khoảng. Chỉ thong thả không cười, mắt sắc không chút tác động mà đáp: "Tôi vốn sinh ra chỉ để trở thành một dạng người khô khan. Xin lỗi vì khiến tiểu thư thất vọng."

Giang Triết Mỹ không hiểu vì sao mà cô cảm nhận được ở nam nhân này luôn ẩn chứa một sự đau thương đến vậy. Dường như hắn chỉ muốn cố gắng tách biệt bản thân khỏi thế giới thực tại, trốn tránh mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình.

Cô vội xua xua tay, bối rối nói: "Không không! Tôi chỉ đùa với anh thôi, không thất vọng gì cả!"

Tá Đằng mặt mũi không hề biến động, hắn có vẻ như trở nên lạnh nhạt với cảm xúc của chính bản thân. Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó. Ánh trăng trên cao hão huyền phủ lấy thân người hắn, bóng đen nam tính in xuống mặt đất một cách rõ rệt.

Giang Triết Mỹ nhíu mày nhìn hắn, cô thực sự càng lúc càng không ngăn được sự để tâm của cô dành cho hắn. Tuy nhiên, cô không thể một lúc để lộ hết lên mặt. Gót giày khẽ cà xuống mặt đất, cô hỏi: "Anh làm việc cho anh cả chắc cũng lâu rồi đúng không?"

Tá Đằng vẫn giữ nguyên thái độ, hắn đáp: "Gần mười năm thưa tiểu thư."

"Mười năm!? Lâu đến vậy ư? Vậy chắc hẳn anh biết rất rõ về anh ấy! Nè..." nói đến đây, Giang Triết Mỹ đột nhiên thu hẹp khoảng cách. Cô tiến gần đến Tá Đằng, tay khẽ vỗ lên vai hắn hai cái rồi tiếp: "Kể cho tôi nghe về anh cả đi. Bấy lâu nay, anh ấy bên đấy sống và làm việc tốt chứ hả? Còn nữa, anh ấy...có quen bạn gái nào chưa?"

Sắc mặt Tá Đằng quả thật lạnh tanh đến phát ghét, hắn chỉ nói cho qua chuyện: "Việc kinh doanh của ông chủ rất thuận lợi. Còn mối quan hệ riêng tư của ông chủ, thứ lỗi tôi không rõ cho lắm."

Sự hiếu kỳ của Giang Triết Mỹ bị cái biểu diện lạnh lùng cùng sự hờ hững của hắn làm cho tắt lịm. Cô bĩu môi ra chiều nói khích: "Nói chuyện với anh quả thực cụt hứng! Người như anh, cô gái nào mà để tâm đến chắc kẻ đó bị ngốc rồi."

Nói xong, Giang Triết Mỹ ngoe ngoắc xoay người ấm ức đi trở vào trong. Bụng chưa ăn gì nhưng lại thấy căng ra vì tức, cô thực sự muốn tiếp cận Tá Đằng, cô thích hắn, thực sự rất thích hắn ngay từ phút đầu tiên chạm mặt.

"Vậy mà không ngờ mình lại đi tự vả đau đến vậy! Đồ nam nhân Nhật Bản ngờ nghệch. Đồ đầu gỗ!!!" vừa đi, Giang Triết Mỹ vừa cắn môi chửi trong miệng.

Lúc này, cô chợt muốn tìm đến toilet để xả hết cơn giận đang trướng lên trong người. Khi chỉ còn vài bước nữa là đến, cô chợt nhíu mày khi trông thấy bóng dáng Trạch Lam gần đó.

"Ma đưa lối quỷ cản đường! Sao lại gặp chị ta trong lúc này cơ chứ!?" Giang Triết Mỹ thầm lấy làm bực dọc. Dẫu vậy, cô không né tránh. Khu vực này khá vắng vẻ, cũng thuận tiện nếu như muốn nói chuyện vơi nhau đôi ba câu.

Trạch Lam còn mãi loay hoay ngóng tìm toilet, thì đột nhiên giọng nói quen thuộc của Giang Triết Mỹ từ phía sau truyền đến: "Đúng là chúng ta có duyên thật đấy!"

"Mỹ Mỹ!" Trạch Lam hơi bất ngờ kêu lên. Giang Triết Mỹ dừng lại trước mặt cô, thái độ thực sự rất khác. Từ ánh mắt đến phong thái, Giang Triết Mỹ đều đang thể hiện một nữ nhân với thân phận cao quý hơn người.

Giang Triết Mỹ lập tức nghiêm mặt, cô ném cho Trạch Lam cái nhìn chẳng mấy thiện cảm mà ngờ vực hỏi: "Tại sao chị lại làm như vậy?"

Hai mắt Trạch Lam thoáng dao động, bình tĩnh đáp: "Em không tin chị cũng được. Nhưng thực sự, mọi chuyện không đơn giản như em đã thấy. Chị..."

"Chị thế nào? Nói đi..." giọng Giang Triết Mỹ cao lên một cách gắt gỏng. Cô tiến gần hơn, hạ giọng hằn học: "Là do chị bị vật chất làm mất nhân phẩm, hay do chị thích gì đó ở anh hai tôi? Ở cạnh anh ấy chỉ vài tháng, chị đã không còn là Lưu Trạch Lam ngày trước mà tôi đã từng biết nữa. Bây giờ chị sang trọng quý phái. Người khoác đồ hiệu, tay đeo nhẫn kim cương....Bố của chị cũng mưu mô như vậy hay sao? Lưu gia các người...thực sự lợi hại đến vậy sao chứ?"

Trạch Lam chợt nghe nhắc đến bố mình, liền căng nhãn khí nhìn vào Giang Triết Mỹ. Đầu óc cô một lúc như bị xáo trộn hẳn đi. Cô không hiểu vì sao đến bây giờ, cả Giang Triết Mỹ có vẻ cũng trở nên ác cảm đối với hai từ Lưu gia. Cô thực sự muốn biết, rốt cuộc nguyên nhân là do dâu?

Nắm lấy cánh tay của Giang Triết Mỹ, giọng Trạch Lam vội vã cất lên: "Mỹ Mỹ, có phải em biết được chuyện gì đúng không? Nói cho chị biết đi!"

"Chị còn giả ngây ở đây được à?" Giang Triết Mỹ hất tay, cô căm giận nhìn vào Trạch Lam mà gắt lên: "Việc mà Lưu gia đã gây ra cho gia đình tôi, chị thực sự không biết gì cả sao? Chị gạt được ai kia chứ?"

"Việc mà Lưu gia đã làm?" Trạch Lam mơ hồ lẩm bẩm lặp lại câu nói mình vừa nghe. Đôi mắt cô đỏ hoe, phần vì hoang mang đến sợ hãi, phần vì uất ức đến nghẹn lòng.

Cô nhìn Giang Triết Mỹ, khó lòng run giọng: "Mỹ Mỹ, em đang nói gì vậy? Lưu gia làm sao cơ chứ???"

Giang Triết Mỹ dường như cũng đang rất cố kiềm nén cảm xúc trong lòng mình. Cô quả thực không quên được cái ngày Trạch Lam bị Giang Triết Hàn hành hạ đến mức phải nhập viện. Nhưng trong phút chốc, lòng hận thù không cho phép cô thương cảm với Trạch Lam. Cô siết chặt bàn tay, giận ý hỏi: "Chị có biết vì sao anh hai tôi lại đối xử với chị như vậy hay không? Chị có biết vì sao mà anh ấy lại mang lòng căm hận với Lưu gia hay không? Chị nói chị không biết đúng không? Được! Vậy thì đi theo tôi..."

Vừa nói xong, Giang Triết Mỹ đã mạnh bạo nắm lấy cổ tay của Trạch Lam mà kéo cô đi. Bước vào một căn phòng, cô ấy mới buông cô ra.

Giang Triết Mỹ đi đến một chiếc tủ gần đó, điên cuồng lục tung mọi ngăn trên đó như đang tìm kiếm thứ gì đó. Rồi một lúc sau, mọi hành động của cô chợt dừng. Trên tay cô cầm một vài trang báo đã cũ kĩ ố vàng, cô tiến về phía Trạch Lam, tưc giận ấn mạnh số báo ấy vào ngực Trạch Lam mà gằn giọng: "Chị tự mà đọc đi. Tự mà tìm hiểu xem những gì bố của chị đã làm với anh hai tôi..."

Trạch Lam căng mắt nhìn vào số báo trong tay mình. Hai bàn tay mảnh khảnh thoáng run rẫy lật từng trang giấy đã bị nhuốm màu thời gian mà đọc một cách ngắt quãng: "Nhị thiếu gia của Giang gia mất tích, hôn mê sâu sau khi được tìm thấy tại cánh rừng phía nam."

"Giang phu nhân lâm bệnh qua đời! Danh gia vọng tộc nhất Bắc Kinh chìm trong màu khăn trắng tang tóc."

"Đây là..." giọng Trạch Lam trở nên run rẫy. Hai mắt cô liên tục dao động, nhanh dần rồi nặng dần. Giang Triết Mỹ không nén được, cô nghẹn ngào từng cơn trong lòng. Những bài báo ấy chính là nơi lưu trữ nhưng khoảng thời gian kinh khủng tồi tệ nhất đối với gia đình cô.

Cười một cách thương tâm, Giang Triết Mỹ cất giọng: "Vậy chị có biết, tác giả đứng sau màn bi kịch kia là ai không?"

Ngưng lại một vài giây, ngay khoảnh khắc Trạch Lam nhìn vào mắt cô. Cô gần như mất bình tĩnh mà quát lên: "Chính là Lưu Đình, là bố của chị gây ra tất cả đấy!"

"Không! Không thể nào..." Trạch Lam sững sốt trừng mắt. Lồng ngực bắt đầu phập phồng lên xuống theo từng mạch đau thương đang cuộn trào như sóng. Giang Triết Mỹ thình lình siết chặt bả vai cô, đau đớn nói tiếp: "Tôi cá là chị cũng biết tình trạng về căn bệnh lạ của anh hai tôi có đúng không? Đó không phải là gì khác mà chính là tác phẩm do bố của chị làm ra đấy! Anh hai tôi...đã vô tình trở thành vật thí nghiệm sống cho công trình nghiên cứu bệnh hoạn của ông ta. Chị rõ chưa? Giờ thì chị đã hiểu...vì sao mà anh ấy hận chị đến như vậy hay chưa? Lưu Đình biến anh ấy trở thành một thứ quái gỡ đáng sợ nhưng ông ta lại chết đi khi còn chưa chịu sự trừng phạt thích đáng thì anh ấy hận chị, mang chị ra để rửa hận cũng không có gì là khó hiểu đúng không?"

Thần kinh Trạch Lam như bị kéo căng ra hết mức. Đại não cô cảm thấy đau nhức đến muốn sắp vỡ tung, tâm trí cũng bị vò nát đến đau đớn tột cùng. Nước mắt lăn dài thấm đẫm trên diện dung được tô điểm kỹ càng. Cổ họng của cô bây giờ như bị khô cạn, cô lẩm bẩm như kẻ mất trí: "Không thể! Bố không thể là người như vậy..."

"Bố ơi! Bố có bộ đồ màu đen này khi nào vậy? Còn kèm cả khẩu trang và găng tay nữa này..."

"Bố làm một chút việc nên cần đến nó thôi...con còn nhỏ đừng hỏi nhiều."

"Chuyện mà bố nói...chính là chuyện này sao chứ?" giọng Trạch Lam nghẹn lại. Cô vô thức bật khóc thành từng tiếng, sự thật phũ phàng trước mắt khiến tinh thần cô dường như suy sụp hoàn toàn. Mọi thứ trước mặt cô đột nhiên trở nên mờ mờ ảo ảo, hình ảnh Giang Triết Mỹ đứng đó cũng bị xoay chuyển dữ dội.

Thân người Trạch Lam chao đảo, xấp báo trên tay cô rơi rớt xuống sàn. Cô chỉ kịp thấy đầu mình choáng váng cùng với đó là vẻ hốt hoảng của Giang Triết Mỹ gọi lấy tên cô trước khi mọi thứ vụt tắt thành một màn đen dày đặc.