Hôn lễ kết thúc lúc 9 giờ tối, trước đó mười phút Giang Triết Hàn vì thấy Trạch Lam hơi mệt nên bảo cô lên phòng nghỉ ngơi, việc tiễn khách ra về cứ giao lại cho hắn.
Hiện tại cũng đã hơn 9 giờ 30 phút, Trạch Lam vẫn ngồi trên giường, mặt xoay về phía cửa sổ. Kể từ lúc vào đây, cô đã ngồi như thế, không hề di chuyển. Cô không biết có phải cô có hơi nhạy cảm hay không, trong đầu dường như vẫn còn vang lên câu nói đầy mờ ám của Giang Triết Hàn.
Hắn bảo cô đêm nay sẽ vất vả…không phải là hắn lại muốn hành cô cả đêm chứ?
Trạch Lam vừa nghĩ đến đây, cửa phòng đột nhiên mở ra làm cô giật mình, hai vai vì thế hơi rụt lên, tay lại nắm chặt lên váy cưới.
“Sao lại không nằm xuống nghỉ mà ngồi ở đây làm gì?”
Giọng nói Giang Triết Hàn trầm thấp truyền lên từ phía sau, hơi thở hắn chậm rãi mà nóng bỏng thổi qua tai Trạch Lam khiến cô rùng mình, da thịt khắp nơi bỗng nhiên tê rần hết cả lên.
Đột nhiên, Giang Triết Hàn vòng hai tay ra trước, tham lam ôm hết cơ thể của cô vào lòng. Cánh môi vừa lướt qua vành tai cô thình lình dời xuống, hôn vào gáy cô một cái thật nhẹ.
“Là đang đợi anh sao?”
“A..Triết Hàn…”
Trạch Lam rùng mình khẽ kêu một tiếng, nhưng còn chưa kịp xoay đầu nhìn lại đã bị Giang Triết Hàn kéo ngã ra sau rồi đè xuống giường. Mặt nệm phía trên vì sức nặng của hắn mà trì xuống một khoảng.
Cô tròn mắt nhìn hắn, chợt phát hiện ra một điều khá kỳ lạ mà trước giờ cô chưa từng thấy qua. Ánh mắt Giang Triết Hàn lúc này dường như vừa trầm ổn vừa hỗn loạn, mí mắt hắn hơi rủ xuống, ánh nhìn mơ màng mà cực kì nóng bỏng.
“Em đang căng thẳng sao Trạch Lam?”
“Không…đâu…đâu có…” Trạch Lam bị nói trúng, miệng lưỡi như xoắn hết cả lên.
Giang Triết Hàn cầm lấy tay cô, đáy mắt chợt tràn lên ý cười: “Tay em đổ mồ hôi rồi, còn nói không!”
“Em…thật ra thì…”
Trạch Lam còn chưa biết nói gì, Giang Triết Hàn đã bất ngờ vùi mặt vào cổ cô, thản nhiên mang mùi hương trên da thịt cô hít hết vào trong, nét mặt vô cùng mãn nguyện.
“Nói ra thì thật xấu hổ. Thật ra…anh cũng rất căng thẳng!”
Cầm lấy tay Trạch Lam đặt lên ngực, hắn lại nói: “Cảm nhận được không? Tim của anh đang đập rất nhanh.”
Nhìn vẻ mặt của hắn, Trạch Lam thực sự có chút ngạc nhiên. Sau đó lại mỉm cười trêu chọc: “Không nghĩ Tứ thiếu cũng biết ngại khi trên giường cơ đấy!”
“Đây có được xem là một phát hiện lớn của em không?”
Giang Triết Hàn nghe mấy lời này, nội tâm tựa hồ bị xáo trộn lên vài lần. Gương mặt Trạch Lam trong mắt hắn hiện giờ lại trở nên cực kì quyến rũ, cả giọng nói cũng giống như đang có ý muốn câu dẫn hắn, khiến hắn không nhịn được, yết hầu trượt xuống không ngừng.
“Vậy thì phu nhân, đêm nay anh dám chắc với em, em sẽ còn phát hiện ra nhiều điều thú vị hơn trong căn phòng tân hôn này đấy!”
Trạch Lam chỉ mới cong môi lên, nụ cười còn chưa trọn vẹn đã bị cánh môi Giang Triết Hàn chặn lại. Hắn cạy mở môi Trạch Lam ra, chậm rãi đem hơi thở nóng rực tràn vào miệng cô, khiến hơi thở của cô theo tác động của hắn, càng lúc càng mỏng.
Năm ngón tay luồn trên tóc Trạch Lam từ từ thấp dần, ngón tay mang theo sức nóng lần lượt trượt qua chiếc cổ trắng noãn rồi dừng lại ở vai áo. Sau đó lại vòng ra sau, thuần thục kéo bỏ dây khoá, thao tác nhẹ nhàng mà nhanh gọn, chẳng mấy chốc đã đem váy cưới trên người cô cởi bỏ.
Trạch Lam nằm dưới người hắn, bởi vì hôm nay mặc váy cưới cho nên cô chỉ sử dụng miếng dán mà không dùng đến áo lót, cho nên lúc này chỉ còn lại một chiếc quần nhỏ, vụng về che đi địa phương gợi cảm chết người.
Mà Giang Triết Hàn lại nhìn quá chăm chú, khiến Trạch Lam cảm thấy da thịt toàn thân gần như đang run rẩy không ngừng dưới tầm mắt của hắn. Ánh mắt này của hắn hiện giờ, trầm ổn mà say mê, ham muốn tựa hồ bùng lên như lửa lớn, gắt gao thiêu đốt mỗi nơi mà nó đi qua.
Trong vài giây, Trạch Lam giống như bị ánh mắt đó của Giang Triết Hàn thôi miên, dẫn dụ cô vào trong một khu vườn mờ mờ ảo ảo, nhất thời không tìm được lối ra, đành chấp nhận lưu lại bên trong, cùng hắn trầm luân đến tận cùng.
Bàn tay Trạch Lam đưa ra, chạm lên xương hàm góc cạnh trên mặt Giang Triết Hàn, sau đó thật chậm trượt xuống chỗ yết hầu sắc bén đang nhô cao, thích thú mỉm cười. Khoảnh khắc khi cô dùng ngón tay chạm vào yết hầu của hắn, hình như hắn đã khó nhịn được mà liên tục nuốt xuống vài lần.
Biết Giang Triết Hàn đang cực kì khó chịu, Trạch Lam cũng không muốn trêu đùa hắn thêm nữa. Bàn tay bắt đầu cởi bỏ từng khuy áo của hắn, khoảng da thịt rắn chắc ẩn sau lớp vải đo đã nóng đến ướt đẫm mồ hôi rồi, nếu còn không nhanh chóng cởi ra, hắn sẽ phát điên mất.
Mọi động tác phía trên của Trạch Lam vô cùng thuận lợi, cho đến khi cô trượt đến lưng quần của Giang Triết Hàn mới chợt khựng lại, hàng mi vô thức run lên, chớp chớp vài cái.
“Sao vậy? Bao nhiêu năm rồi, em vẫn không dám cởi ư?” Giang Triết Hàn hỏi, trong mắt tràn lên ý cười đầy gian xảo.
Trạch Lam mím môi, ngón tay vụng về khều khều khoá quần bên dưới, vẻ mặt dường như muốn nói gì đó nhưng rồi cũng không mở miệng. Đột nhiên Giang Triết Hàn cúi xuống, lần nữa đem hơi thở mỏng manh cua cô nuốt hết về phía mình. Hắn tự tay kéo khoá quần xuống, sau đó thình lình cầm lấy tay Trạch Lam đặt vào vật to lớn đang căng ra giữa chân hắn.
Cảm nhận được sức nóng từ lòng bàn tay truyền lên, Trạch Lam thực sự căng thẳng. Nơi này của hắn vừa nóng vừa lớn, lại căng trướng như sắp vỡ tung, hẳn là hắn đang cực kì nhẫn nại với cô.
Trạch Lam mơ màng nhìn, mí mắt hơi rủ xuống, gương mặt càng trở nên dụ hoặc khiến Giang Triết Hàn không đợi được nữa, kiên nhẫn từ đầu một chốc mất sạch, đưa tay cởi bỏ mảnh vải cuối cùng trên người cô.
Bàn tay to lớn nhanh chóng trượt vào giữa hai chân Trạch Lam, trực tiếp bắt lấy nụ hoa nhỏ. Ngón tay hắn chỉ vừa mới chạm vào, cả người Trạch Lam đã cơ hồ run lên. Cánh môi vẫn bị hắn khoá chặt bằng chiếc hôn nồng đậm, ngón tay bên dưới cũng chầm chậm đẩy tới trước.
Trạch Lam cong lưng đón nhận, sự ẩm ướt và ấm nóng gắt gao bao quanh ngón tay Giang Triết Hàn, chật hẹp đến mức hoàn hảo khiến hắn phải nâng người, thở ra một hơi khó nhọc.
Bàn tay nhỏ nhắn của Trạch Lam không thể nắm hết được vật cứng, động tác tuy vụng về nhưng lại làm Giang Triết Hàn càng khó nhịn. Một lúc sau đã nâng chân cô lên, trước sau chỉ trong vài giây đã mang vật cứng chậm rãi cắm vào, từng chút tách lấy miệng hoa đã ướt đẫm.
Mười đầu ngón tay của Trạch Lam cơ hồ cấu chặt lên lưng hắn. Động tác của hắn chậm rãi mà có lực, mỗi lần chuyển động đều cắm sâu đến tận cùng khiến cánh môi không giữ được, bắt đầu phát ra những âm thanh vụn vặt đầy khiêu gợi.
Dục vọng của Giang Triết Hàn sinh sôi theo từng giây từng phút, hắn cắm chặt trong người Trạch Lam, càng làm lại càng mạnh, làm cho da thịt bên dưới va vào nhau đến đỏ tấy. Mồ hôi từ trên trán chảy dọc xuống tận cổ, hơi thở của hắn thô ráp mà cực kỳ nóng bỏng, hoà với tiếng kêu đứt quãng của Trạch Lam tựa hồ tạo nên một loại giai điệu đầy mê hoặc.
Giang Triết Hàn vuốt gọn mái tóc đang rủ rượi bên mặt Trạch Lam, cúi xuống hôn lên môi cô, giọng nói trầm thấp mang theo ý định dụ dỗ.
“Trạch Lam, sinh cho anh thêm một đứa nữa!”
…
Giữa tháng tư, khí hậu ở Bắc Kinh ấm lên rất nhiều. Vì là vào xuân nên thời tiết hơn một tháng qua cực kỳ mát mẻ. Trạch Lam hiện tại đang mang thai được bảy tháng, lần mang thai này bụng của cô to hơn lần trước khá nhiều…
Bởi vì lần này là sinh đôi!
Tuy nhiên cả cô va Giang Triết Hàn đều chưa biết là trai hay gái, phải đợi thêm hai tháng mười ngày nữa thì mới chính thức được gặp mặt con. Cho nên trong giai đoạn này, tâm trạng Giang Triết Hàn và Trạch Lam luôn rất háo hức, mong đợi đến ngày được ôm cả hai đứa trẻ trên tay, cảm giác chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
“Cẩn thận, ngoài này gió rất nhiều đấy!”
Giọng Giang Triết Hàn trầm thấp cất lên, từ phía sau cầm áo ấm khoác lên người Trạch Lam. Hắn ngồi xuống dài bên dưới, để cô ngồi trên đùi, tựa lưng vào lòng hắn.
Hai cánh tay vòng ra trước, tham lam ôm hết cả mẹ lẫn con. Hôn vào tóc cô, hắn thấp giọng: “Em đang nghĩ gì mà chăm chú vậy?”
Ánh mắt Trạch Lam nhìn ra phía xa, cơ hồ suy ngẫm. Sau đó nói: “Kể từ lúc đó đến nay cũng đã mấy tháng rồi, vẫn chẳng thấy Ngô Quân Nhu ở đâu cả!”
“Em còn lo lắng về việc đó sao?”
Giang Triết Hàn hỏi một câu, rồi xoay mặt Trạch Lam về, đối diện thật gần: “Mọi chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ nữa! Trạch Lam, cho dù sau này có xảy ra bất cứ việc gì thì đã có anh ở đây!”
Lời nói của hắn, đơn giản mà sâu sắc, Trạch Lam có thể cảm nhận được xung quanh mình đang được sự che chở của hắn bao bọc, cuộc sống thực sự bình yên đến nao lòng.
Cô dựa đầu vào ngực Giang Triết Hàn, hít một hơi thật sâu, cảm động nói: “Triết Hàn, cảm ơn anh!”
Dưới bầu trời đêm của tháng tư, bóng trăng vừa bị khuyết mất một nửa chiếu ánh sáng nhạt màu xuyên qua những tầng mây mỏng, tạo ra khung cảnh lãng mạn như mơ. Ngoài ban công, Giang Triết Hàn ngồi trên ghế dài, trong lòng ôm lấy Trạch Lam, bàn tay chốc chốc lại khẽ vỗ về lên tấm lưng sau lớp áo khoác dày dặn của cô, động tác chậm rãi mà nhẹ nhàng, bầu không khí ngập tràn yêu thương.
Đột nhiên, ngoài có tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang khoảnh khắc yên bình này. Sau đó là giọng của Dư quản gia truyền vào, khẩn trương nói.
“Tứ thiếu, ngài mau xuống dưới xem đi. Có chuyện rồi!”
Nhận ra giọng Dư quản gia có gì đó không ổn, cả Giang Triết Hàn và Trạch Lam đều đi đến mở cửa. Vừa thấy hai người, Dư quản gia ngập ngừng nói.
“Tứ thiếu, ở ngoài cổng lớn…”
Giang Triết Hàn không nghe nữa, trực tiếp đưa Trạch Lam rời khỏi phòng đi ra ngoài xem xét. Lúc này, khi vừa đi xuống thì Hiểu Tình đang đứng ở dưới đại sảnh reo lên.
“Mẹ, papa! Em bé…nhà chúng ta có thêm em bé!”
“Em bé?”
Trạch Lam không hiểu, quay sang nhìn Giang Triết Hàn. Sau đó đột nhiên lại thấy Chu Mẫn Bình từ bên ngoài sân đi vào, trên tay còn bế một đứa trẻ đang khóc lớn.
“Tứ thiếu, phu nhân…”
Chu Mẫn Bình mang đứa bé đến gần hơn, Trạch Lam nhìn đứa trẻ đang không ngừng khóc ré lên, liền không do dự đón lấy nó ôm vào lòng. Lạ thay, ngay khi vừa được đưa qua tay Trạch Lam, đứa trẻ lại ngay lập tức ngừng khóc.
Nhìn Chu Mẫn Bình, Giang Triết Hàn khó hiểu: “Chuyện gì thế này? Đứa trẻ này ở đâu mà ra?”
“Dạ thưa, đứa trẻ này là bị người ta bỏ lại ở ngoài cổng!”
Chu Mẫn Bình vừa nói, giọng Giang Triết Hàn lại cao hơn: “Bỏ lại ở ngoài cổng?”
“Phải!”
Tôn Nghị ở bên ngoài đi vào, trực tiếp giải thích rõ hơn: “Cách đây ít phút, vệ sĩ ngoài cổng đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc rất kín, đến cả mặt mũi cũng không để lộ. Khi họ còn chưa kịp đi ra xem xét thì người phụ nữ đó đã đột ngột đặt đứa trẻ xuống đất rồi quay lưng bỏ chạy.”
Dừng lại một lúc, Tôn Nghị mới lấy ra một mảnh giấy trong túi áo đưa qua cho Giang Triết Hàn: “Thứ này được nhét ở trong người của đứa trẻ!”
Thứ mà Giang Triết Hàn cầm chỉ là một mẫu giấy nhỏ, bên trên viết đúng một dòng: 《Thằng bé là Giang Tử Sâm, xin hãy chăm sóc nó thay tôi. Ký tên: Ngô Quân Nhu》
“Ngô Quân Nhu?”
Trạch Lam vừa đọc xong, vô thức thốt lên, khẩn trương nhìn Giang Triết Hàn: “Lẽ nào đứa trẻ này…là con của Cẩn Quỳ và cô ấy?”
Nhìn lại đứa trẻ trên tay, Trạch Lam đột nhiên thấy khoé mắt hơi cay, gượng cười sờ lên gương mặt vẫn còn đỏ hỏn của nó một cái thật nhẹ.
Cũng chính giây phút ấy, hình như Chu Mẫn Bình vừa thấy Giang Triết Hàn ngước mặt lên cao, hai mắt tựa hồ muốn nhắm lại, như thể đang cố ngăn không cho thứ gì đó sắp rơi xuống.
…
Sáng hôm sau, một người đàn ông làm công việc quét dọn xung quanh nghĩa trang bỗng dưng nhìn thấy một cảnh kỳ lạ. Phía xa có một người đang nằm gục trên một ngôi mộ. Vì cũng đến lúc làm việc, nên ông ta bèn đi đến gần mới nhìn ra đây là một cô gái.
Thấy cô ta giống như đang ngủ, ông mới lên tiếng gọi: “Này cô ơi! Dậy đi!”
Nhưng người trước mắt không có phản ứng, ông mới gọi thêm hai ba lần: “Cô ơi! Cô…”
Vừa lay nhẹ lên vai một cái, ông ta hốt hoảng khi cánh tay của cô gái ấy đã vô lực buông lỏng xuống đất, giống như không có chút sức nào vậy.
“Cô ơi…”
Người đàn ông bắt đầu thấy lo sợ, nhưng vẫn liều mạng cúi xuống, mạnh tay kéo người cô gái sang một bên. Lúc này ông ta mới hoảng loạn ngã nhào xuống đất. Cô gái đang gục người nằm trên mộ đã không còn thở nữa, mặt mũi trắng bệch, da thịt cũng lạnh ngắt, có lẽ đã chết từ đêm hôm qua rồi.
Mất một lúc lâu, người đàn ông mới bình tĩnh báo cảnh sát. Khi cảnh sát đến, thu được ở hiện trường có một lọ thuốc trừ sâu đã rỗng tuếch nằm cạnh thi thể. Viên cảnh sát trẻ tuổi vừa quan sát hiện trường vừa cầm sổ tay ghi chép lại, khi cậu ngước mắt nhìn lên, mới biết hoá ra đây là mộ của cậu cả Giang gia – Giang Cẩn Quỳ.
Viên cảnh sát trẻ vô thức thở dài, lắc đầu một cái. Cậu không nghĩ ngày bắt được tội phạm bị truy nã bấy lâu Ngô Quân Nhu lại chỉ còn là một cái xác lạnh toát nằm trên mộ của một người khác.
Đối với Ngô Quân Nhu mà nói, mùa xuân của cô đã vĩnh viễn dừng lại kể từ ngày hôm nay rồi. Mùa xuân của cô…từ nay về sau sẽ mãi mãi lưu lại bên cạnh Giang Cẩn Quỳ, không bao giờ rời xa nữa.