Bị Quân Nhu hành hạ một trận, Trạch Lam không biết mình đã ngất đi trong bao lâu, tỉnh dậy vẫn thấy căn phòng trống không. Không còn hoảng loạn như lúc đầu, cô bình tĩnh ngồi dậy, thuốc đã không còn tác dụng, tay chân đều đã có thể cử động nhưng cũng không thể linh hoạt vì tay cô vẫn còn đang bị trói.
Trạch Lam nhìn quanh, phát hiện dưới sàn nhà phía trước có một mảnh sứ bị vỡ. Trong đầu đột nhiên lướt qua ý nghĩ liều lĩnh, sau đó đứng dậy, thật nhẹ chân đi về trước. Hai tay bị trói ở sau lưng, nên việc cô cầm lấy mảnh sứ muốn một mạch cắt phăng đoạn dây kia cũng không phải là điều dễ dàng. Bởi vì không quan sát được, hầu hết mấy ngón tay của Trạch Lam đều bị cứa đến chảy máu.
Trạch Lam nhíu mày, mồ hôi ướt đẫm cả người, cổ tay phải vì kiềm chặt mảnh sứ và dùng lực gồng cứng khá lâu đã mỏi nhừ, sắp không giữ được nữa mà run rẫy. Mỗi giây trôi qua đối với Trạch Lam bây giờ, giống như thời gian đang đếm ngược trong một quả bom vậy. Đáng sợ hơn, cô còn không được biết thời gian còn lại là bao lâu thì quả bom ấy sẽ phát nổ, cho nên việc duy nhất cô có thể làm, đó là điên cuồng cứa mạnh vào dây thừng, bàn tay cầm mảnh sứ siết manh đến mức làm các góc nhọn của mảnh sứ đâm vào tay, máu chảy ra không ít.
Khoảnh khắc Trạch Lam cảm nhận sợi dây thừng sắp đứt, cánh cửa trước mặt lại đột ngột mở ra khiến cô giật mình, vội nép vào một góc, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm vào kẻ đang tiến đến gần.
Ngồi xuống trước mặt Trạch Lam, Giang Cẩn Quỳ chậm rãi vừa nghiền ngẫm vừa ngắm nhìn. Anh nắm lấy cằm cô, dùng sức nâng lên, giọng cười trầm thấp mà khắc nghiệt.
“Thuốc hết tác dụng nên có thể ngồi dậy rồi sao?”
Ánh mắt dừng lại ở vết thương trên mặt Trạch Lam, Giang Cẩn Quỳ nhíu mày: “Tôi không nhớ là tôi đã làm cô bị thương? Sao vậy? Có kẻ nào đã vào đây muốn hành hạ cô thay tôi à?”
Trạch Lam không nói, cắn chặt răng quay mặt qua nơi khác. Nhìn thấy cô có vẻ vẫn rất mạnh mẽ, Giang Cẩn Quỳ chợt bật cười.
“Phải rồi, cô quen Phùng Bách Thâm, có lẽ cô cũng biết Lý Dịch Đình chứ?”
Chỉ cần nghe qua câu nói đó, Trạch Lam đã cảm nhận được sự ác ý tột cùng. Cô giật mình quay lại, không hỏi câu nào, chỉ có ánh mắt khẩn trương mở to nhìn Giang Cẩn Quỳ.
Không để Trạch Lam đợi lâu, Giang Cẩn Quỳ đưa tay vén gọn mái tóc rũ rượi trước mặt cô, sau đó áp sát vào tai cô, giọng thì thầm đầy phấn khích.
“Cô ta chết rồi!”
Dường như vừa có một mũi tên đâm xuyên qua tai, Trạch Lam chỉ cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, trái tim ở lồng ngực cũng lập tức vỡ vụn ra, nước mắt vô thức rơi xuống không ngừng.
“Có muốn biết cô ta chết như thế nào không?”
Giang Cẩn Quỳ cười, giọng nói vẫn thì thầm bên tai Trạch Lam: “Là bị xe tông trúng, cán qua người cho đến chết!”
Âm thanh vừa lọt vào tai Trạch Lam hoàn toàn không phải xuất phát từ con người, mà là tiếng nói của loài quỷ dữ xấu xa vang lên từ dưới lòng địa ngục. Trạch Lam sốc đến mức khóc không thành tiếng, chỉ có nước mắt lần lượt từng giọt trượt dài trên má.
Dây trói ở cổ tay sau cùng cũng bị cắt đứt, Trạch Lam mất hết bình tĩnh, bất ngờ vung tay lên, cầm mảnh sứ đâm thẳng vào người Giang Cẩn Quỳ. Tuy tránh được điểm chí mạng, nhưng anh vẫn bị mảnh sứ trong tay Trạch Lam trượt nhẹ qua cổ, tạo ra vết rách khá nông không đáng để tâm.
Bọn người phía sau vừa thấy Giang Cẩn Quỳ bị thương, không do dự đưa súng ra, nhưng Giang Cẩn Quỳ đưa tay ra lệnh họ bỏ súng xuống. Dường như không chút tức giận, ngược lại còn rất thích thú, mí mắt hơi nhíu lại, anh sảng khoái cười một tiếng.
“Người phụ nữ của Giang Triết Hàn quả nhiên vẫn rất đặc biệt nhỉ, còn biết đánh người cơ đấy!”
Trạch Lam nhìn vẻ mặt điên loạn này của Giang Cẩn Quỳ, hai tay sợ đến run lên bần bật. Nhưng đến lúc này, có vẻ tinh thần cô đã bị dồn đến đường cùng, cho nên mới liều mạng đẩy vào người Giang Cẩn Quỳ muốn bỏ chạy thật nhanh.
Trạch Lam thừa biết điều này là không thể, cô làm sao có khả nắng tự thoát khỏi tay Giang Cẩn Quỳ, huống hồ xung quanh còn đầy đồng bọn đang đứng canh giữ. Trạch Lam chỉ vừa đứng lên chạy được hai bước, mái tóc đã bị một tay Giang Cẩn Quỳ nắm chặt rồi mạnh bạo giật ngược lại, làm cô ngã nhào xuống sàn.
Mặc cho Trạch Lam vừa gào khóc, vừa đánh, Giang Cẩn Quỳ vẫn mạnh tay đè chặt lấy cô, dùng cơ thể cao lớn kiềm hãm sự chống trả vô dụng ấy.
Bị một rạch ngay cổ, Giang Cẩn Quỳ tuy không sao nhưng thực chất nội tâm lại giống như kẻ điên. Bởi vì Trạch Lam càng kháng cự, thú vui bên trong anh càng lớn.
“Việc mà chúng ta đã bỏ dở ở Nóng bỏng năm đó, đến bây giờ cũng nên làm cho xong chứ!”
Sau câu nói ấy, Trạch Lam càng điên cuồng gào khóc khi Giang Cẩn Quỳ dùng tay chạm lên cơ thể cô. Khuy áo trước ngực bị giật đến văng ra, toàn bộ phần vai áo phía trên bị hai tay Giang Cẩn Quỳ giằng xé đến sắp rách. Trước sự phản kháng vô lực này của Trạch Lam, Giang Cẩn Quỳ vẫn rất ung dung, trượt tay xuống lưng quần của cô, gấp gáp muốn cởi phăng nó đi.
Trạch Lam gào khóc đến khản cổ, cả mắt cũng nhoè đi rất nhiều. Trước mặt cô, cô vẫn thấy có rất nhiều người, tất cả bọn họ đều tàn nhẫn như nhau, đứng nhìn cô bị Giang Cẩn Quỳ làm nhục.
Giây phút Trạch Lam ngỡ rằng mọi thứ đã sụp đổ, thì bên ngoài có một tên đàn em chạy vào thông báo.
“Ông chủ, tôi vừa nhận được tin. Giang Triết Hàn đã bỏ trốn rồi!”
Sau khi nghe xong, thoạt đầu Giang Cẩn Quỳ hơi khựng lại, ánh mắt hơi căng ra lộ chút ngạc nhiên, sau đó quay qua nhìn Trạch Lam thì lại đột ngột cười phá lên.
“Lưu Trạch Lam, cô nghe rồi chứ? Giang Triết Hàn, hắn ta vừa bỏ trốn! Hắn ta bây giờ trở thành tội phạm bị truy nã chỉ vì cô đấy!”
Cảm giác duy nhất của Trạch Lam, không có gì khác ngoài sững sốt và sợ hãi. Giang Triết Hàn bỏ trốn, hắn sẽ nhất định sẽ tìm đến đây để cứu cô. Nhưng nếu như vậy, tính mạng của hắn sẽ gặp nguy hiểm. Bởi vì người mà Giang Cẩn Quỳ muốn nhắm đến, từ đầu đến cuối chỉ có một mình hắn.
Nhưng nếu cô chết rồi, mọi thứ sẽ đỡ tồi tệ hơn chứ? Nếu như cô chết, Giang Triết Hàn cũng sẽ không liều mạng mà xông vào nơi này nữa.
Tinh thần Trạch Lam tựa hồ bị rơi xuống vực thẳm, bóng đêm hung ác xung quanh ác nghiệt siết lại, khiến cô gần như không thở nỗi. Cô không nghĩ được nhiều, ánh mắt ướt đẫm vừa nhìn thấy mảnh sứ rơi bên cạnh liền lập tức cầm lấy nó đưa lên, muốn đâm thẳng vào cổ mình.
Nhưng Giang Cẩn Quỳ không cho cô chết, anh giữ chặt tay cô, vứt mảnh sứ kia vào một góc: “Lưu Trạch Lam, cô nghĩ cô chết rồi tôi sẽ tha cho Giang Triết Hàn sao? Cô nghĩ cô chết rồi, hắn sẽ không tiếp tục liều mạng để cứu cô à? Đừng ngu ngốc như vậy, dù cô có chết, tôi vẫn sẽ tiếp tục giày vò hắn. Và tôi cũng thừa biết, dù cô có chết, Giang Triết Hàn vẫn sẽ tìm đến đây, liều mạng để lấy được xác của cô!”
Trạch Lam chưa từng nghĩ, đôi khi muốn được chết lại khó khăn đến như vậy. Mảnh sứ vừa rồi chỉ suýt chút nữa thôi đã cắt sâu vào cổ cô, nếu không có bàn tay Giang Cẩn Quỳ giữ lại thì cô thực sự đã chết rồi. Khắp người Trạch Lam hầu như chỗ nào cũng đều rất đau, bàn tay và ngón tay đã bị cứa đến chảy máu, trên mặt và cổ cũng có vết thương, nhưng tất cả chẳng là gì so với nỗi đau đang dồn chặt trong tim cô lúc này.
Đến thời điểm hiện tại, Trạch Lam thực sự bất lực rồi. Cơ thể nằm dưới sàn thoáng run lên, cắn răng khóc không thành tiếng. Ở bên ngoài, Quân Nhu và Tá Đằng cùng lúc đi vào, nhìn thấy Giang Cẩn Quỳ đang đè chặt trên người Trạch Lam, đáy mắt Quân Nhu như bùng lên hai ngọn lửa lớn.
Không rõ là Giang Cẩn Quỳ đang suy tính điều gì, vài phút sau anh rời khỏi người Trạch Lam, đứng dậy đi thẳng ra cửa. Vừa lướt qua ánh mắt của Quân Nhu, anh ngắn gọn ra lệnh.
“Trói cô ta lại cho tôi! Sau đó mang ra ngoài!”