Ám Hương

Chương 141




“Bố, cẩn thận một chút, phía trước có bậc thềm!”

Giang Triết Mỹ vừa nhắc nhở, một bên vừa dìu bước Giang Cầm đi vào bên trong đại sảnh.

Tuổi tác Giang Cầm năm nay đã cao, sức khoẻ trước đó vốn đã không tốt thì bây giờ lại càng tệ hơn. Rất nhiều lần Giang Cầm tự hỏi, không biết cuộc sống này của ông sẽ kéo dài được bao lâu nữa.

Bây giờ, Giang Cầm ông chỉ mong muốn những ngày cuối đời được sống yên ổn. Nếu ông trời có thể rộng lòng thương xót ông một chút, thì ông muốn được tận mắt nhìn Hiểu Tình khôn lớn.

Con bé năm nay chỉ mới lên bảy, mà sức khoẻ của ông đã xấu thế này. Không biết ông còn gắng gượng được thêm bao nhiêu thời gian nữa để ở bên cạnh con bé đây?

Càng nghĩ, lòng dạ càng chua xót. Ánh mắt già nua nhìn quanh một vòng, Giang Cầm mới lặng buông một tiếng thở dài.

Nhưng rất nhanh đã bị Giang Triết Mỹ đi cạnh lên tiếng.

“Kìa bố, hôm nay là ngày vui, không nên than ngắn thở dài như vậy đâu! Bố xem…”

Giang Triết Mỹ chỉ tay về lối cầu thang, vui vẻ nói tiếp:

“Tình Tình đang đợi ông nội kìa!”

“Tình Tình…”

Giang Cầm cười, trên mặt rất nhanh đã rạng rỡ trở lại. Còn không đợi ông đi đến, Hiểu Tình đã nhanh chân chạy đến bên cạnh.

Ôm ôm vào người Giang Cầm, con bé lanh lợi nói:

“Ông nội, Tình Tình đợi ông rất lâu rồi! Còn tưởng ông nội sẽ không đến!”

“Làm sao không đến được kia chứ! Hôm nay là sinh nhật của Tình Tình, là đứa cháu mà ông cưng nhất. Nhất định phải đến!”

Giang Cầm cười cười, xoa đầu Hiểu Tình. Hai ông cháu trò chuyện với nhau rất vui vẻ, ánh mắt ngây ngô của Hiểu Tình từ lâu đã ngập tràn hứng khởi.

Hôm nay, con bé rất vui!

Bởi vì nhờ có ngày hôm nay mà cả gia đình của Hiểu Tình mới có dịp đoàn tụ thế này.

Chỉ còn thiếu duy nhất một người mà thôi!

Nghĩ đến đây, Giang Triết Mỹ hơi buồn lòng, ánh mắt nặng đi trông thấy.

Nếu Giang Cẩn Quỳ cũng có mặt ở đây, ngay tại lúc này thì hay biết mấy.

Chỉ tiếc là…

“Mỹ Mỹ!”

Giọng nói của ai đó thình lình gọi tên mới khiến Giang Triết Mỹ giật mình nhìn lại, đã thấy Trạch Lam đứng ngay trước mặt, sau lưng là cô gái có tên Xảo Nhi mà cô được biết cách đây chỉ độ gần một năm.

Đối với Giang Triết Mỹ mà nói, tuy trước kia cô gặp mặt Phù Dung không nhiều, tiếp xúc cũng không được là bao. Nhưng với Xảo Nhi, cô vẫn không tài nào cảm nhận được ở Xảo Nhi có chút gì đó giống với Phù Dung.

Ở ánh mắt của Xảo Nhi, thi thoảng cô vẫn vô tình nhìn ra được có gì đó rất lạ.

Giang Triết Mỹ không biết, liệu có phải cô vẫn chưa một lòng xoá bỏ được hết thành kiến đối với chị em Trạch Lam hay không. Cho nên trong lòng mới luôn mang một mối hoài nghi lớn như vậy.

Cô nhìn Trạch Lam, gương mặt với những nét dịu dàng và thoát tục ấy vẫn không hề thay đổi. Ngày đầu tiên gặp lại Trạch Lam sau ngần ấy năm xa cách, thực lòng Giang Triết Mỹ đã vô cùng hạnh phúc.

Tuy nhiên, giây phút ấy cô không hề để lộ toàn bộ cảm xúc của bản thân lên trên mặt. Cô chỉ đơn giản nhìn Trạch Lam một chút, sau đó quay mặt đi.

Không một ai biết rằng, giây phút ấy, Giang Triết Mỹ đã khóc.

Đối với người như Giang Triết Mỹ, cảm xúc trong lòng luôn là một sự xung đột cực lớn. Cô thương Trạch Lam, nhưng mặt khác cũng vô cùng giận.

Đến hôm nay, nhìn thấy cả nhà ba người bọn họ vui vẻ hạnh phúc bên nhau, trong lòng Giang Triết Mỹ quả thực rất muốn chúc phúc.

Nhưng, còn Giang Cẩn Quỳ thì sao đây?

“Mỹ Mỹ, đến rồi thì tốt quá! Tình Tình, con bé cứ nhắc em mãi!”

Trạch Lam vừa nói đến đây, Hiểu Tình phía bên kia đã hí hửng chạy sang.

Con bé nhào ngay vào người Giang Triết Mỹ, nắm tay cô mà cong môi nũng nịu.

“Dì Mỹ Mỹ, Tình Tình muốn gấp hoa hồng nhưng đã quên mất gấp như thế nào rồi!”

Giang Triết Mỹ thấy vẻ mặt đáng yêu này của Hiểu Tình, đành gạc bỏ mớ suy nghĩ nặng trĩu kia đi mà cười nói.

“Được rồi, dì sẽ chỉ lại cho Tình Tình. Không được quên nữa đâu đấy!”

“Nhất định!”

Hiểu Tình gật đầu, nụ cười trên môi theo đó càng trở nên phấn khích.

Con bé kéo lấy tay Giang Triết Mỹ, rất nhanh cả hai dì cháu đã khuất mắt khỏi đám đông.



Trạch Lam nhìn theo bóng dáng vừa biến mất của hai người bọn họ, không nhịn được chỉ biết lắc đầu mà bật cười.

Ban đầu, cô biết rõ Giang Triết Mỹ không chấp nhận Hiểu Tình là cháu mình. Nhưng về sau, Hiểu Tình đã dùng sự ngây thơ và vẻ đáng yêu vốn có để cảm hoá được trái tim tưởng chừng như sắt đá đó của Giang Triết Mỹ.

Từ chán ghét, Giang Triết Mỹ bây giờ lại vô cùng yêu thương và chiều chuộng con bé.

Lúc này, Trạch Lam mới để ý đến Giang Cầm đang muốn đi đến ghế ngồi, cho nên cô mới nhanh chân bước đến, đưa tay đỡ lấy ông.

“Cẩn thận một chút!”

Nhưng Giang Cầm đối xử với Hiểu Tình dịu dàng bao nhiêu thì đối với Trạch Lam lại vẫn hằn hộc và cọc cằn bấy nhiêu.

Ông hất tay Trạch Lam, ánh mắt không chút hiền từ mà nhìn thẳng vào cô.

“Không cần! Sự giúp đỡ của cô, tôi không dám và cũng không muốn nhận!”

Trạch Lam biết rõ mối quan hệ từ lâu giữa đôi bên không tốt, cho nên cũng không lấy làm ngạc nhiên gì cả. Chỉ hơi đau lòng một chút, vì cô và Giang Triết Hàn đã nên chuyện lâu như vậy rồi mà Giang Cầm vẫn chưa từng một lần chấp nhận cô là con dâu, là vợ của Giang Triết Hàn.

Trạch Lam không hề oán trách, một chút cũng không có. Cô vốn dĩ không biết chuyện xấu mà Giang Cầm đã đổ lên gia đình mình, chỉ một mực nghĩ rằng Lưu Đình mới chính là người đã bắt đầu tất cả.

Lưu gia của cô nợ Giang gia một mối nợ quá lớn. Cho nên bị Giang Cầm đối xử thế này, cô vẫn một lòng chấp nhận không một lời phản đối.

Cô yêu Giang Triết Hàn – đây mới chính là lí do để cô xuất hiện ở đây.

Lại vừa hay, cô vừa nghĩ đến hắn thì hắn đã đúng lúc có mặt.

Nắm tay Trạch Lam, Giang Triết Hàn nhẹ nhàng kéo cô sát vào người hắn.

Nhìn Trạch Lam với ánh mắt vô cùng trầm lặng, nhưng quay sang Giang Cầm lại ẩn chứa vô vàn khắc nghiệt.

“Ông ấy không nhận, vậy thì em cũng không cần phải tốn công nữa!”

“Trạch Lam, Xảo Nhi đang đợi em bên kia.”

Nghe Giang Triết Hàn nói vậy, Trạch Lam chỉ lặng lẽ nhìn Giang Cầm một lần rồi quay lưng rời đi.

Đợi đến khi Trạch Lam thực sự không còn bên cạnh, ánh mắt Giang Triết Hàn lại càng trở nên cay độc khôn cùng.

“Triết Hàn…”

“Ông đừng hiểu lầm!”

Giang Cầm vừa muốn nói gì đó nhưng lại bị Giang Triết Hàn lạnh lùng cắt ngang.

Hắn bước đến gần hơn, đôi lông mày sắc nét hơi cau lại một chút.

Giữa trán rất nhanh đã hằn lên sự khó chịu.

“Ông thương Tình Tình, ông chấp nhận Tình Tình nhưng ông vẫn không hề chấp nhận Trạch Lam. Tôi cũng như ông! Tôi để ông bên cạnh Tình Tình, tôi chấp nhận việc ông xuất hiện ở đây nhưng tôi vẫn chưa một lần tha thứ cho tất cả những việc mà ông đã làm!”

“Bố! Tôi vẫn còn niệm tình gọi bố một tiếng như vậy, đã là quá đủ rồi chứ?”

“Trạch Lam, cô ấy là vợ của tôi! Và cô ấy không đáng để bị ông đối xử bất công như vậy!”

Dứt lời, Giang Triết Hàn đã quay lưng rời đi, một lần nhìn lại cũng không có.

Giang Cầm đứng thừ người, tay siết chiếc gậy đến mức phát run. Ông có thể cảm nhận được hết sự căm giận trong mắt Giang Triết Hàn, đồng thời cũng nhận thấy loại tình cảm vô hạn mà hắn đã một lòng dành hết cho Trạch Lam.

Ông thực sự giận, giận đứa con này của ông tại sao lại có thể mù quáng đến như vậy?

Yêu chính con gái của kẻ đã nhẫn tâm hãm hại cả gia đình mình…sao có thể chứ?

Tại sao, Giang Triết Hàn có thể rộng lòng bỏ qua cho tất cả tội ác mà Lưu Đình đã gây ra để đón nhận Trạch Lam mà chưa một lần mang lòng vị tha ấy đặt vào người bố như ông?

Giang Triết Hàn – hắn có thể tha thứ cho kẻ thù nhưng lại không thể tha thứ cho bố ruột của hắn.

Hắn tàn nhẫn đối với ông như vậy, có phải chỉ khi ông chết đi rồi, hắn mới vừa lòng hay không?

“Triết Hàn, đừng ép ta…con đừng ép ta…”

[…]

Chạy đi khỏi dãy hành lang mập mờ sáng, Avi nhanh chóng tìm một nơi không người để dừng lại thở một chút.

Cô bám vào tường, người cúi xuống mà thở hụt hơi.

Vừa rồi nếu không nhanh chân, có lẽ đã bị tên Jack và Cera tóm được.

Nghĩ lại việc ấy, Avi quả thực vẫn chưa dám tin, Cera lại to gan đến như vậy.

“Con khốn…mày chết chắc rồi!”

Đoạn khẽ mắng một câu, Avi liền cầm di động, bấm gọi vào số máy của Phùng Ái Ninh.

Nhưng, cuộc gọi chỉ vừa mới truyền đi thì phía sau đã đột ngột vang lên giọng nói.



“Tôi chết chắc ư? Vậy…coi như tôi xin cô đấy Avi, bỏ qua cho tôi lần này được chứ?”

Avi giật mình quay phắc người lại đã thấy Cera đang đi đến gần, dáng vẻ thản nhiên đến mức khiến người khác phát ghét.

“Cô còn dám mở miệng xin tôi bỏ qua sao Cera? Tội này của cô, thử hỏi làm sao có thể bỏ qua được?”

“Ồ! Vậy thì tiếc quá Avi…”

Cera dừng lại, cách vị trí Avi đang đứng chỉ khoảng hai bước chân.

Nàng ta nhếch mép, nụ cười trên môi vạn lần hiểm ác.

“Nếu như cô không thể rộng lòng bỏ qua cho tôi, vậy thì tôi cũng khó mà bỏ qua cho cô được!”

“Cô tính làm gì…”

Avi còn chưa kịp nói hết câu, di động trong tay đã bị một tên đứng phía sau cướp mất.

Tên đó là Jack, không nói một lời đã mạnh tay đập vỡ di động của cô dưới sàn nhà.

“Avi, để tôi xem, chị Miu có cánh mà bay về kịp để cứu cô hay không?”

“Jack! Mày là đồ vong ân bội nghĩa! Chị Miu đã đối xử với mày tốt ra sao, lẽ nào mày không nhớ? Tại sao mày có thể cùng với ả khốn kia làm ra cái chuyện bất đạo ấy được!!!”

“Ha…nói sao nhỉ…”

Jack nghe Avi mắng nhiều như vậy, cũng chỉ cười nhạt một tiếng.

Hắn dẫm lên chiếc di động đã vỡ nát dưới sàn, đi đến gần hơn. Lần nữa lại bật ra tiếng cười đắc ý.

“Trên đời này vốn dĩ không có thứ gì là tồn tại mãi mãi cả Avi! Lòng trung thành cũng vậy, sử dụng lâu như vây rồi cũng phải đến lúc hết hạn rồi chứ! Tôi bên cạnh chị Miu đã lâu, phục tùng chị Miu đã rất nhiều rồi. Nay chỉ nếm một chút mồi ngon trên bàn tiệc của chị ta, không phải cũng quá đáng chứ Avi?”

“Mày…”

Avi giận đến cứng cả họng, nếu được, cô chỉ muốn một lúc giết chết đôi cẩu nam nữ này.

Nhưng không thể, xung quanh Avi bây giờ lại bỗng nhiên xuất hiện thêm vài tên khác nữa. Mà những gương mặt này, cũng không phải ai xa lạ.

Bọn chúng chính là đàn em của Phùng Ái Ninh. Hoá ra, Cera từ lâu đã có mưu tính. Người của Phùng Ái Ninh hiện giờ, phần lớn đều đã bị Cera thành công kéo hết về phía mình.

Avi hiện giờ, chẳng khác gì một con mồi nhỏ lọt giữa bầy sói dữ. Khắp nơi tứ phía đều đã bị bao vây, một lối thoát cô cũng không có lấy.

“Avi, tôi phải đau lòng nói cho cô biết. Lần này, người chết chắc không phải tôi, mà chính là cô!”

Vừa dứt lời, Cera đã rất nhanh lao đến phía Avi, thân thủ nhanh đến mức Avi còn chưa kịp phản ứng đã bị Cera ghim ngay mũi kim vào cổ.

Trước khi mạnh tay tiêm số thuốc kia vào người Avi, Cera còn ghé sát vào tai Avi, thì thầm một câu.

“Cứ yên tâm mà đi nhé! Chị Miu của cô, sẽ có tôi và ông chủ chăm sóc thật chu đáo!”

Ấn mạnh một lần, toàn bộ dung dịch trong ống kim đã được tiêm hết vào người Avi. Avi chỉ kịp thấy toàn thân mình nóng như bốc cháy, sau đó vài giây lại lạnh đến thấu xương.

Lồng ngực đột ngột truyền đến cơn đau thắt, khiến Avi nhíu mày thở dốc nhưng miệng đã bắt đầu cứng đờ không thể nói rõ được gì.

Bằng chút nhận thức cuối cùng còn sót lại, Avi cố gắng đưa tay tháo bỏ chiếc mặt nạ hoa trên mặt của Cera xuống.

Trước tầm mắt đã tối dần của Avi, gương mặt ác nữ vốn có của Ngô Quân Nhu một lần hiện ra mờ nhạt. Miệng Avi đã trào ra bọt trắng, chiếc mặt nạ trong tay Avi cũng cùng lúc rơi xuống sàn nhà.

Thứ duy nhất mà Avi nhìn thấy lần cuối cùng, đó chính là nụ cười tàn nhẫn đang hiện rõ trên môi của Ngô Quân Nhu.

Nhìn một người đang chết dần trong tay mình, Ngô Quân Nhu vẫn thản nhiên đến lạnh người, trong mắt yên tĩnh hệt như chẳng có gì xảy ra.

Avi gục chết dưới chân, Ngô Quân Nhu còn chán ghét thử đá vào người Avi vài lần. Xem Avi đã thực sự chết hay chưa!

“Muốn chơi với tôi sao? Avi, cô vẫn còn non lắm!”

Gói ống tiêm vào một mảnh giấy, Ngô Quân Nhu giấu kĩ vào trong túi áo khoác. Sau đó lại lấy ra một điếu thuốc, bật lửa rồi đưa lên miệng rít một hơi thật dài.

Làn khói trắng phảng phất trước mặt, phần nào che mờ đi một nửa dung nhan đã bị huỷ hoại.

Ngô Quân Nhu quay đầu nhìn Jack, nói như ra lệnh.

“Đi với tôi một chuyến!”

Tên Jack dường như cũng không biết chuyện, cho nên mới cơ hồ nhíu mày hỏi.

“Đi!? Đi đâu?”

Trái ngược với sự việc hỗn độn đang diễn ra tại đây, sắc mặt và thái độ của Ngô Quân Nhu lại vô cùng bình thản.

Cô xoay lưng, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay đưa qua đưa lại vài lần.

Thích thú nói: “Đi đón ông chủ mới của anh - Dylan, hôm nay ngày ấy trở về rồi!”