Ám Hương

Chương 134




“Cafe và điểm tâm của quý khách đây ạ! Chúc quý khách ngon miệng!” nam nhân viên cúi đầu, mỉm cười niềm nở rồi quay đi.

Trạch Lam nhìn chằm chằm vào hai tách cafe nóng vừa được đặt trên bàn, làn khói mờ nhạt lơ lửng bên trên miệng ly thoáng chốc như muốn che khuất lý trí cô. Cô như người mất hồn, còn không thêm đường đã vội đưa lên miệng.

“Trạch Lam!”

Tiếng Giang Triết Hàn chợt vang lên, có chút lo lắng.

Hắn giữ lấy tay cô, cẩn thận quan sát. Thấy nét mặt căng thẳng đó của cô, hắn chỉ biết lấy tách cafe khỏi tay cô.

Chậm rãi nói: “Cafe rất nóng, không khéo sẽ bỏng miệng.”

“Hơn nữa...”

Hắn dừng lại một chút, đặt tách cafe xuống bàn. Mở nắp sành của chiếc lọ nhỏ kế bên, hắn gắp vài viên đường cho vào tách, đều đặn khuấy đảo.

“Em còn chưa cho đường vào cafe. Rất đắng, em uống được sao?”

“À, em sơ ý quên mất.” Trạch Lam bối rối, hai bàn tay liên tục nắm chặt nhau.

Giang Triết Hàn đưa tách cafe về phía cô, nhẹ nhàng nói: “Khẩu vị của em, anh biết rất rõ. Tách cafe này, anh đảm bảo sẽ vừa miệng em.”

“Trạch Lam, anh cũng thật lòng mong mọi việc hôm nay cũng sẽ như tách cafe này. Vừa miệng, vừa ý em!”

Bàn tay hắn đặt trên tay Trạch Lam, ân cần vỗ về vài lần. Sự củng cố này của hắn thực sự đã chạm đến tận tim này của cô rồi.

Cô nhìn hắn, đôi mắt vương nét u buồn hơi cong lại. Cô đặt hết mọi niềm tin của bản thân gửi gắm vào nụ cười này, trao đến hắn bằng tất cả những gì trọn vẹn nhất trong lòng mình.

Lúc này, nam nhân viên vừa rồi đột nhiên đi đến: “Thưa tứ thiếu, vị khách mà ngài muốn gặp đã đến.”

Vừa nghe qua câu nói của nam nhân viên, Trạch Lam lập tức đã suýt ngồi không yên. Tay cô vô thức siết lấy chiếc đầm trên người, hồi hộp đảo mắt tìm kiếm.

Ở lối cửa chính, có một người đàn ông đứng tuổi đang đi đến phía cô. Theo sau dường như còn có ai đó, nhưng có vẻ người phía sau muốn lẩn tránh cho nên cứ nấp kỹ sau lung nguòi đàn ông.

Trạch Lam không thể thấy rõ, chỉ có thể nhìn được chiếc giày hoa mà người ở sau đang mang. Biết là con gái, trong lòng cô lại càng nôn nóng vô cùng.

Có thể nào đó là Phù Dung hay không? Cô thực sự sắp được gặp lại con bé sau chừng ấy năm xa cách, sau nhũng cuộc khủng hoảng tưởng như đã âm dương cách biệt.

Trạch Lam nhớ lời mà Giang Triết Hàn đã nói, rằng cô phải luôn thật bình tĩnh trong bất kì tình huống nào.

Nhưng với tình hình hiện giờ, cô quả thực đang rất khó khăn để giữ bản thân bình tĩnh. Thực sự đang cố sức đến mức hai mắt đỏ hoe cả lên.

Người đàn ông kia đi đến trươc mặt Giang Triết Hàn, cúi đầu lịch sự: “Tứ thiếu, thật lòng xin lỗi vì đã để ngài và tứ thiếu phu nhân phải đợi.”

Giang Triết Hàn không trách, chỉ nhạt môi cười cho qua.

Cử chỉ của hắn thực tình khiến người khác có chút không quen, khi bấy lâu hắn vốn dĩ nổi danh trên thương trường với tính cách vô cùng khắc nghiệt.

Thậm chí còn bị gọi là quái đản.

Nhưng nhìn biểu hiện của hắn bây giờ mà xem, sự dễ dãi này đúng là phải tận mắt chứng kiến mới có thể tin được.

Trạch Lam nóng vội đứng dậy, nửa ý muốn chào hỏi, nửa ý muốn nhìn cho rõ người ở phía sau. Cô hơi nghiêng người qua trái một chút, người kia lại kiếm cách lẩn tránh né sang phải.

Tại sao lại như vậy?

Cô gái kia lẽ nào đang sợ sao? Hay cũng như cô, vì quá căng thẳng mà nhất thời không dám đối mặt?

Nhưng nếu là Phù Dung, đáng lý con bé phải vui mừng đến cỡ nào trong cuộc gặp gỡ định mệnh ngày hôm nay. Vậy ra, cô gái đang ra sức lẩn trốn kia có lẽ không phải là Phù Dung.

Sự nóng vội trong mắt Trạch Lam tắt dần, cô gật đầu chào người đàn ông trước mặt mình.

Người đàn ông kia lúc này mới tươi cười: “Chào tứ thiếu phu nhân, tôi là Tần Hảo. Rất hân hạnh được gặp tứ thiếu phu nhân!”

“Còn người này...”

Tần Hảo bây giờ mới đứng sang một bên, đưa tay kéo người ở phía sau bước lên trước một bước. Sau đó nói: “Người này là người mà tôi đã từng nhắc đến với Tứ thiếu.”

“Cô ấy là Xảo Nhi!”

“Nào Xảo Nhi, không sao đâu. Mau chào vợ chồng tự thiếu đi!”

“Xảo Nhi!?”

Trạch Lam cảm thấy bên tai vang lên thứ âm thanh hỗn độn. Nó khiến tai cô đau nhức một chút, không chịu được đành nhíu mày. Giữa trán hằn lên sự khó hiểu, nhìn không ngừng vào cô gái vừa xuất hiện trước mặt mình.



Cô gái vừa được giói thiệu tên Xảo Nhi lúng túng gật gù, tay chân mang vẻ vụng về không mấy tự tin. Đôi mắt không một lần dám nhìn thẳng vào người đối diện, chỉ mãi hướng xuống duói đất như muốn tìm một khoảng trống an toàn.

Suy nghĩ của Trạch Lam bỗng chốc bị hoá thành mơ hồ. Cô gái đứng trước mặt cô cũng trạc tuổi như Phù Dung, vóc dáng cũng có thể giống vì sau bao nhiêu năm, cô không thể định hình Phù Dung chỉ dừng lại ở cái vóc dáng của một đứa bé mười hai tuổi.

Gần bảy năm rồi, Phù Dung của cô bây giờ chắc chắn đã trở thành một thiếu nữ. Xảo Nhi mà cô đang thấy, quả thực có đôi nét rất giống với Phù Dung. Gương mặt nhỏ nhắn này đúng là có đôi chút tương đồng. Nhưng nếu để nói là y đúc thì không hẳn.

Nhưng tại sao, cô gái ấy lại rụt rè quá mức thế này?

Cô có thể cảm nhận được sự hoảng loạn đang diễn ra trong mắt Xảo Nhi. Thứ ánh mắt đầy bất an này, đã rất nhiều lần cô trông thấy ở Phù Dung.

Đó là những lần con bé rơi vào bế tắc trong chính suy nghĩ của mình. Đó là những khi con bé bị chứng rối loạn đa nhân cách hành hạ đến mức như suýt hoá điên.

Chính là ánh mắt này của Xảo Nhi hiện giờ!

Là một ánh mắt chứa đầy sự thương tổn không thể chữa lành.

“Xảo Nhi!”

Trạch Lam nhẹ nhàng lên tiếng, cô nở nụ cười thân thiện: “Đừng sợ! Ngồi xuống đi.”

Mất thêm một lúc, Xảo Nhi mới chịu ngồi vào bàn. Nhưng tuyệt nhiên vẫn không dám đến gần Trạch Lam, chỉ ngồi ở phía bên đối diện mà cúi mặt.

Giang Triết Hàn đẩy ly nước ép vừa được mang ra về phía Xảo Nhi, thấp giọng nói: “Đây là của em!”

Xảo Nhi không nói, chỉ biết gật đầu ra hiệu cảm ơn.

Tần Hảo thấy thế mới xen vào: “Thật ngại quá! Xảo Nhi không thể nói được, cho nên mong ngài thông cảm bỏ qua.”

“Không thể nói được sao?!”

Trạch Lam ngạc nhiên cao giọng, cô căng mắt nhìn vào Xảo Nhi. Cô ấy đang ngậm chặt ống hút trong miệng, dường như chỉ tập trung vào mỗi ly nước ép trong tay mình.

Không ngăn được thắc mắc, Trạch Lam lại hỏi: “Tại sao lại như vậy?”

Tần Hảo uống một ngụm cafe, sau đó mới từ tốn nói: “Tứ thiếu phu nhân, theo như trong toàn bộ hồ sơ mà tôi đã gửi cho Tứ thiếu vào vài tháng trước. Xảo Nhi vào bảy năm trước đã bị một tai nạn kinh hoàng, khiến một bên mặt bị huỷ hoại rất nặng. Rất may người bảo hộ của Xảo Nhi đã đưa cô ấy sang Hàn Quốc để phẫu thuật phục hồi lại hơn chín mươi phần trăm gương mặt cũ.

Hai chân và một tay bị gãy, Xảo Nhi đã phải ngồi xe lăn trong suốt thời gian qua và chỉ mới đi lại được khoảng ba tháng nay.”

“Và có lẽ vì những dư chấn quá nặng trong tai nạn đã đè nặng lên tâm lý Xảo Nhi. Việc này dẫn đến Xảo Nhi bị ám ảnh cực độ, khiến bản thân tự cô lập và không muốn nói chuyện với bất kì ai. Xảo Nhi đã vô tình mắc phải chứng khiếm khuyết ngôn ngữ tạm thời. Cô ấy bây giờ chỉ có thể nghe và dùng thủ ngữ.”

“Hơn nữa...”

Tần Hảo nói đến đây thì giọng hơi trũng xuống vài phần. Thở dài một hơi, ông quay sang nhìn Xảo Nhi với ánh mắt đầy chua xót: “Hơn nữa, thần kinh của Xảo Nhi bị tổn thương. Phần nào khiến cho toàn bộ trí nhớ trước đây...”

“...đều bị mất sạch!”

“Mất...mất trí sao?!” giọng Trạch Lam lại lần nữa cao lên.

Cô nhìn Xảo Nhi, trước mắt rất nhanh đã hoá ra mờ nhạt sau những vệt nước nhỏ đọng lại trên khoé mi. Thì ra lý do Xảo Nhi từ đâu luôn tỏ ra sợ sệt là vậy!

Cô gái nhỏ này, cho dù nếu thực sự không phải là Phù Dung thì cũng đã quá đáng thương rồi.

“Phù Dung...”

Trong sự xúc động quá mức, Trạch Lam nhất thời lỡ miệng gọi tên em gái khi đang nhìn mặt Xảo Nhi. Cô ấy nhìn cô, đôi mắt thiếu nữ chợt dâng lên sự khó hiểu.

Nhận ra bản thân đã quá vô ý, Trạch Lam mới lau khô khoé mi, vội nói: “Xin lỗi, tôi đường đột quá!”

Bàn tay to lớn nào đó chợt đặt sau lưng cô, nhẹ nhàng xoa xoa. Ngón tay của Giang Triết Hàn khẽ trượt qua khoé mắt cô, trầm giọng trấn an: “Không sao! Lời em vừa nói, có lẽ chưa chắc là đường đột.”

Câu nói của hắn thoáng làm cô ngây người, cô nhìn hắn, ánh mắt dường như đang ngập tràn sự mong đợi điều gì đó từ hắn.

Hắn không nói, chỉ nhẹ cười với cô sau đó quay sang Tần Hảo. Ông ấy có lẽ cũng hiểu chuyện, cho nên đã nhanh nhẹn mở chiếc vali rồi lấy ra một bìa hồ sơ, đưa qua tay hắn.

Giang Triết Hàn đưa bìa hồ sơ lên trước mặt Trạch Lam, khoé môi chỉ mỉm cười. Mắt hắn hơi hẹp xuống, ngụ ý muốn cô tự tay xem chúng.

Trạch Lam bấy giờ dường như chưa kịp định hình mọi thứ. Cô thấy mình như đang bị mắc kẹt trong một không gian hư hư ảo ảo. Ở đây không biết đầu là lối đi đúng đắn, cũng chẳng thể phân biệt rõ thực hư thế nào.

Bằng chút ít sự can đảm, cô liều mình chọn lấy một hướng.

Mở bìa hồ sơ, lấy ra bên trong gồm hai xấp giấy tờ. Cô cẩn thận đọc thật kĩ, sau đó trong đầu liền chấn động không ngừng.

Tay cô run lên, hai mắt rất nhanh ướt đẫm. Thứ mà Giang Triết Hàn muốn cô tự mình xem lấy, chính là toàn bộ ghi chép so sánh về thông tin của Phù Dung và Xảo Nhi.

Hoàn toàn trùng khớp, không sai một chút!

Mà điểm đặc biệt cô đã chú ý nhất, là hai vết sẹo năm xưa đã được tạo ra trên người Xảo Nhi. Trùng hợp vào hơn tám năm trước, Phù Dung đã bị viện trưởng Dương nguỵ tạo vết sẹo cho cuộc phẫu thuật giả.



Trạch Lam không kiềm được, ôm số giấy tờ kia vào lòng mà bật khóc.

Giang Triết Hàn ôm lấy cô, để gương mặt ướt đẫm của cô gục vào ngực hắn. Năm ngón tay nhẹ đan vao tóc cô, chậm rãi đặt lên tóc cô một nụ hôn.

Hiểu Tình ngồi cạnh, thấy mẹ khóc nhiều như vậy liền lên tiếng: “Papa, papa lại làm mẹ khóc có đúng không?”

Giang Triết Hàn không đáp, chỉ cười nhẹ rồi đưa ngón trỏ lên môi khẽ suỵt một tiếng. Bàn tay đặt trên đầu Trạch Lam vẫn đều đặn vỗ về từng chút một.

[…]

“Cảm ơn em Nhan Khúc, thật lòng thầy không biết phải nói sao cho hết lời này với em. Toàn thể trường học rất biết ơn em khi em đã dành thời gian để đến đây tham dự buổi hội thảo này.”

Vị giáo sư khoảng hơn năm mươi vui vẻ bật cười, mái tóc điểm bạc hơi bay nhẹ trong cơn gió đầu mùa khá mạnh.

Nhan Khúc gật đầu, đáp lại cái bắt tay đầy thiện chí của vị giáo sư lớn tuổi: “Giáo sư Trần không cần quá khách sáo như vậy! Đây là may mắn và vinh hạnh của em mới đúng khi được giáo sư và mọi người tín nhiệm.”

Giáo sư Trần vỗ vào vai Nhan Khúc hai cái, vừa đi vừa cười sảng khoái: “Thằng bé này, bao nhiêu năm rồi vẫn luôn ngoan ngoãn và biết điều như vậy. Thầy muốn trong vai một vị khách xa lạ với em cũng không được nữa. Đi, mọi người đang đợi chúng ta ở dưới sảnh.”

Vui vẻ cùng người thầy của mình đi xuống dưới khu đại sảnh bên dưới, Nhan Khúc ở đâu cũng đều được rất nhiều người yêu mến. Phần vì tài năng, phần vì sự thân thiện và hoà đồng của cậu.

Trên chuyến xe của đại học Tokyo, Nhan Khúc ngồi tựa đầu lên cửa kính, thoải mái đưa mắt nhìn ra quan cảnh bên ngoài.

Tokyo vào mùa hè mang vẻ đẹp bình dị đến lạ thường, nhưng khung cảnh của dòng người vội vã với nhịp sống đầy hối hả của Tokyo lại là một bức tranh trái ngược hoàn toàn.

Ở ngã tư Shibuya, dòng người đi lại trên phố đông đến mức nhìn vào cũng đủ thấy nghẹt thở. Đèn đỏ dừng lại, lập tức cả một biển người đã đồng loạt bước qua rất nhanh, rất hấp tấp.

Nhan Khúc vô thức thở dài, trong lòng chợt thấy như nghẽn lại, hệt như lòng đại lộ kia. Cũng đầy bận rộn với những mỗi bận tâm giăng chật cả đáy lòng.

Bất ngờ di động trong túi đổ chuông, thình lình cắt ngang dòng cảm xúc hỗn độn của Nhan Khúc. Thấy người gọi đến là ai, sắc mặt cậu liền thay đổi rất nhanh.

“Chào mẹ!”

Nhan Khúc cười tươi, vẫy tay với người phụ nữ đang hiện lên trong màn hình di động.

“Chuyến đi tốt đẹp chứ con yêu?”

“Còn hơn cả tuyệt vời!” Nhan Khúc phấn khởi nói, còn không quên đưa ngón cái lên trước camera.

Nói thêm vài câu, Nhan Khúc lúc này mới chợt nhận ra điều gì đó. Liền hỏi: “Mẹ đang đi ăn sao? Ở nhà hàng nào đấy? Trông có vẻ rất đẹp!”

Người phụ nữ trong di động mới cầm máy quay một vòng, sau đó yêu thương nói: “Bố mẹ đang ở Kính Tân lầu, là nhà hàng lần trước con đã nhắc đấy!”

“Đúng là dưới con mắt tinh tế của Khúc nhà mình thì mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo. Không gian ở đây rất tốt, món ăn lại rất ngon. Quan trọng là nó rất hợp khẩu vị của bố con.”

“Con biết ông ấy khó tính đến mức nào mà đúng không?”

“À, thì ra hai người nhân lúc con không có ở nhà lại tranh thủ hẹn hò!” Nhan Khúc bật cười, giọng trêu ghẹo.

Đúng lúc này, khi mẹ của cậu cầm di động đi ngang một dãy hành lang trong Kính Tân lầu. Nhan Khúc cậu đồng thời cũng vừa nhìn thấy gì đó, điều gì đã khiến cậu sững sốt đến mức hai mắt cũng căng ra đầy kinh ngạc.

“Mẹ...đợi đã! Mẹ có thể đi qua chỗ vừa rồi hay không?”

“Em không sao chứ?”

Trạch Lam ân cần hỏi, tay còn không ngừng cầm khăn ướt lau nhẹ lên chỗ tay đỏ ửng của Xảo Nhi.

Cách đây ít phút, khi nhà hàng đem món lẩu ra thì Xảo Nhi đã bất cẩn mà làm đổ chén nước súp lên người. Cô phải vội vàng đưa Xảo Nhi vào nhà vệ sinh, cũng may chỉ bị đỏ rát một chút ở cánh tay trái mà thôi.

Xảo Nhi ậm ừ gật gật, hai tay đưa lên nói bằng thủ ngữ: “Em không sao, cảm ơn chị!”

Nhưng Trạch Lam không biết thủ ngữ, nhìn bàn tay Xảo Nhi vẽ qua vẽ lại mà cô không hiểu được gì. Chỉ cười với Xảo Nhi rồi chậm rãi dẫn cô ấy trở lại chỗ ngồi.

Vừa đi khỏi hành lang, cả hai gặp một người phụ nữ ăn bận sang trọng đang đi hướng ngược lại. Vừa đi, người phụ nữ này vừa cầm di động liên tục nói chuyện với ai đó.

“Con nói chỗ nào? Chỗ này à?”

Phía bên kia, gương mặt Nhan Khúc chẳng biết tự lúc nào đã chuyển sang khó coi vô cùng. Tay cậu thoáng run lên, trong mắt dâng đầy hoảng loạn.

“Trạch Lam!”

Giọng Nhan Khúc khe khẽ cất lên, cậu căng mắt nhìn chằm chằm vào hai cô gái đang đi qua ở phía sau mẹ mình. Sở dĩ Nhan Khúc kinh ngạc đến mức mất hồn như vậy không phải là sự xuất hiện bất ngờ của Trạch Lam ở Thượng Hải.

Mà chính là cô gái trẻ tuổi đi bên cạnh Trạch Lam.

“Cô ta là ai? Tại sao...tại sao lại giống...giống đến như vậy?”