Ám Hương

Chương 126




Mất hơn mười phút lái xe mới đến bệnh viện, Tôn Nghị vừa hay đến cửa phòng thì đã nghe ở bên trong, giọng nói đầy xúc động của bố mẹ Tố Dĩ Dĩ liên tục vang lên. Bước chân anh dừng lại ngoài cửa, đột nhiên chỉ muốn đưa mắt nhìn qua khung kính vuông vức.

Thoáng qua vài giây, đôi mắt Tôn Nghị tựa hồ hơi căng ra đôi chút. Tố Dĩ Dĩ thực sự đã tỉnh lại, hiện tại vẫn đang nằm trên giường để bác sĩ kiểm tra lần nữa. Hàng mi dày rậm phía trước chợt dao động vài lần, anh quay mặt sang nơi khác, để lưng dựa vào cánh cửa, mơ hồ suy nghĩ.

Quả thực suốt gần bảy năm nay, người bên cạnh Tố Dĩ Dĩ nhiều nhất chính là anh. Người vô tình bắt gặp những khoảnh khắc mí mắt cô khẽ run, hay những lần ngón tay cô vô thức cử động, cũng chính là anh. Bảy năm không phải khoảng thời gian ngắn, mỗi ngày trôi qua anh đều nhìn Tố Dĩ Dĩ chìm trong giấc ngủ dài như vậy, lòng dạ không phải sắt đá mà không thấy cảm thương. Suy cho cùng, Tố Dĩ Dĩ xảy ra cớ sự như vậy, Tôn Nghị anh đây không thể không có trách nhiệm. Hệt như ý trời, cuộc đời của Tố Dĩ Dĩ mấy năm qua lại đột nhiên trở thành một phần trong cuộc sống của anh.

“Tỉnh dậy thì tốt rồi!”

Giọng Tôn Nghị khẽ trầm xuống, trong âm sắc dường như xen chút khó xử. Đối với chị em Trạch Lam, sự cắn rứt trong anh vẫn đang mỗi lúc mỗi ăn sâu vào lòng. Nay biết Trạch Lam còn sống, nhưng còn Phù Dung...

Anh vẫn còn nhớ như in giây phút kinh hoàng ngày hôm ấy. Khi rơi khỏi xe, Tố Dĩ Dĩ vẫn một mực gào tên Phù Dung, vẫn điên cuồng muốn nắm lấy con bé, nhưng không thể. Bây giờ tỉnh dậy sau cơn hôn mê, anh đang lo ngại khi nghĩ câu hỏi đầu tiên mà cô hỏi hắn, chắc chắn sẽ liên quan đến chị em Trạch Lam.

Vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua, anh vẫn có thể nhận thấy sắc diện của cô còn khá tệ. Bởi thế, anh tạm thời không muốn gặp mặt cô ngay lúc này, tránh gây cho cô sự kích động về những chuyện không hay. Nếu có thể, anh sẽ đợi một vài ngày rồi sẽ quay lại sau. Không cần phải gấp gáp, vẫn là để cho thể trạng Tố Dĩ Dĩ hồi phục một chút sẽ tốt hơn.

[…]

Gần mười giờ đêm, quang cảnh huyện Mật Vân bên dưới toà khách sạn dần đi vào yên ắng, chỉ còn lại những ánh đèn đường hửng vàng cả một góc trời.

Mọi thứ hiện tại dường như rơi vào tĩnh lặng, là tĩnh lặng đến mức khiến con người ta phải bỗng nhiên thấy ngậm ngùi trong lòng. Không gian trong căn phòng hạng sang này cũng không giúp cho tâm trạng Trạch Lam khá hơn, chỉ càng lúc càng thấy một sự đau nhói đang lớn dần trong tim mình. Cô thấy mỗi hơi thở mà bản thân nhả ra bây giờ, đồng loạt đều trở nên vô cùng nặng nhọc.

Ngồi trên giường, Trạch Lam lặng lẽ đưa mắt nhìn Giang Triết Hàn đã thiếp đi vì mệt. Nhìn hắn bây giờ ngủ ngon thế này, an yên thế này, làm sao có thể nghĩ hắn đã vừa trải qua những giây phút khủng hoảng đến suýt hoá điên mà kiệt sức.

Chật vật với hắn gần một giờ đồng hồ, cô mới có thể khuyên hắn rời khỏi bãi biển mà quay về khách sạn. Sau khi thấy Hiểu Tình đã ngủ say, cô mới sang đây để xem hắn thế nào. Không nghĩ hắn lại ngủ, nhưng như vậy vẫn hơn là chứng kiến hắn vùng vẫy trong đau thương tội lỗi.

Bây giờ, ngay khi hắn đã ngủ say thế này rồi, Trạch Lam vẫn dễ dàng nhìn thấy nét mệt mỏi tột cùng đang phảng phất trên gương mặt hắn. Hơi thở hắn chậm rãi tan ra trong không khí, tựa hồ mang theo mùi vị của bi phẫn đầy tổn thương. Đưa tay vuốt gọn mái tóc trước trán của hắn, lòng bàn tay mềm mại của cô như muốn đem hơi ấm của bản thân xoa dịu nỗi đau đang ẩn sâu trong lòng hắn. Nhưng nỗi đau mà hắn đã và đang chịu đựng là quá lớn, liệu cô có thể hay không? Tồi tệ hơn, nỗi đau hắn mang trên người suốt bao nhiêu năm qua, vốn dĩ là bắt nguồn từ chính nhà họ Lưu của cô.

"Rốt cuộc, tôi và anh trong xã hội này, gặp nhau, nợ nhau...là vì định mệnh hay là số phận đây Giang Triết Hàn?"

Giọng nói Trạch Lam khe khẽ cất lên, âm thanh vương chút chua xót. Ngón tay nhẹ lướt qua gò má hắn, sau đó liền dừng lại mà lưu giữ hơi ấm được lâu hơn.

Cô nhìn Giang Triết Hàn bằng tất cả sự quan tâm mà cô đã có, chỉ muốn một lần nhìn thấu hết vết thương đã khảm sâu trong con người hắn. Lớp vỏ bọc hoàn hảo đầy lãnh đạm này đến bao giờ hắn mới thôi mang theo? Tại sao phải khổ sở như vậy làm gì?



"Không phải anh đã rất muốn khóc hay sao? Nhưng vì sao anh lại vẫn cắn răng chịu đựng chứ Giang Triết Hàn? Tôi phải làm gì với anh mới được đây? Rõ ràng sự việc đau lòng ấy...căn bản không phải do anh mà ra!"

Rất nhanh, vài giây sau câu nói ấy, khoé mắt của Trạch Lam đã rưng rưng ướt đẫm. Bàn tay đặt trên mặt Giang Triết Hàn khẽ run lên, cô không kiềm được, bắt đầu bật khóc.

"Rúng động Bắc Kinh: Ngày 18 tháng 10 năm 2006, nữ sinh họ La nhảy lầu tự sát. Đổ tội Nhị thiếu gia nhà họ Giang bức người tàn ác, dồn người khác đến bước đường cùng."

Dòng tiêu đề của một bài báo cũ vẫn còn in đậm trong tâm trí Trạch Lam không sót một chữ. Quả thực, nhìn tình trạng kích động vừa rồi của Giang Triết Hàn khiến cô không thể không lấy làm hoài nghi. Sau khi trở về khách sạn, đợi Hiểu Tình ngủ say, cô mới dùng điện thoại truy cập vào mạng. Mất khá lâu và nhiều công sức, cô khó khăn lắm mới tìm được duy nhất một trang báo còn lưu trữ thông tin về vụ việc này. Dường như có một thế lực nào đó đứng sau tất cả, việc các bài báo kia bị vô hiệu hoá đồng loạt không phải chỉ ngẫu nhiên là trùng hợp. Có lẽ, người này muốn che giấu nên đã xoá sạch mọi thứ.

Nhưng xem ra ông trời vẫn thấy chướng mắt vì hành động bất nhân ấy, nên mới để cho trang báo nhỏ này sống sót sau những cuộc càn quét truy lùng của thế lực. Hoặc ít nhất, chắc là do trang báo này quá nhỏ bé, không đáng để lưu tâm nên mới dễ dàng bị bỏ qua như vậy.

Giây phút Trạch Lam đọc được bài báo ấy, bầu trời phía trên đầu dường như cùng lúc đổ ập xuống người cô. Ngay cả một đầu ngón tay cũng đột nhiên trở nên nặng trịch, không thể thoải mái mà lướt tiếp trên màn hình di động.

Đọc thông tin về vụ việc của La Bội Kỳ năm xưa, tim gan của cô hệt như bị ai đó mạnh tay cào xé. Cả lồng ngực cảm tưởng như căng tức đến nứt toạc, lại đau đớn đến mức không thở được mà rơi nước mắt.

Hơn bất kì ai, cô biết rõ nguyên nhân dẫn đến tội lỗi đó của Giang Triết Hàn là gì. Nếu không phải vì phát độc, hắn làm sao đủ tàn nhẫn hành hạ một cô gái như La Bội Kỳ người không ra người, ma không ra ma.

Hình ảnh mặt mũi La Bội Kỳ sưng húp, tay chân toàn thân đâu đâu cũng đầy rẫy vết bầm tím. Đủ để hình dung Giang Triết Hàn đã xuống tay tàn bạo như thế nào?

Hệt như gần tám năm trước, hắn đã làm điều tồi tệ tương tự với cô.

Cô đã trải qua những giây phút kinh khủng ấy, cô biết khi đó chắc chắn La Bội Kỳ cũng đã không khác gì cô. Chỉ biết kêu gào trong vô vọng rồi rơi vào kiệt sức. Nhưng, có lẽ những gì mà La Bội Kỳ đã phải trải qua còn kinh khủng hơn gấp nhiều lần. Kinh khủng đến mức không thể tiếp tục chịu đựng mà buông xuôi từ bỏ cả mạng sống.

Trạch Lam ôm mặt, đau khổ bật ra tiếng khóc nức nở. Lần nữa, cô nhẹ nhàng chạm lên mặt Giang Triết Hàn. Ngón tay trượt qua hàng mi dày đang khép kín, dường như đâu đó, từng mạch tổn thương đã vụn vỡ từ lâu của hắn đang dần dần ngấm sâu vào từng đầu ngón tay trắng trẻo. Thật nhanh đã truyền đến trong tim cảm giác đau đớn tận cùng.

Quả thực Trạch Lam không dám nghĩ, rằng suốt một quãng thời gian dài như vậy, Giang Triết Hàn đã sống như thế nào với tấn bi kịch ấy. Hắn đã phải gồng mình, cố tỏ ra mạnh mẽ đến mức nào để che đậy lỗ hỏng trong lòng. Cam chịu dưới những lời lẽ miệt thị, những ánh nhìn khinh khi đầy ghê tởm.

Hắn, đã sống trong sự cô độc do chính tay Lưu gia cô tạo ra suốt hơn mười tám năm. Mười tám năm trời của hắn, cô biết phải làm sao mới có thể chữa lành vết thương quá lớn này của hắn đây?

"Xin lỗi, tôi xin lỗi...Giang Triết Hàn...tất cả là do chúng tôi. Xin...lỗi...anh..."

Không thể rõ chữ, giọng nói của Trạch Lam đã trở nên nghẹn ngào rồi ngắt quãng. Cô gục đầu xuống ngực Giang Triết Hàn, bàn tay cơ hồ siết chặt vai áo hắn. Cô khóc, khóc nhiều đến nổi ướt đẫm cả khoảng áo trước ngực hắn. Nhưng cổ họng lại tuyệt nhiên cố gắng không để bật ra âm thanh quá lớn.

Đêm nay, cô chỉ muốn được khóc trong lòng hắn. Tại sao, mọi thứ càng đi lại càng tệ thế này?



[...]

"Đừng, nhẹ...ưm...nhẹ một chút..."

Chất giọng ngọt ngào của Cera vang lên khe khẽ, trong không gian tối mờ dưới ánh đèn vàng lại giống như một lời mời gọi đầy quyến rũ. Thân không mảnh vải, cả cơ thể trắng ngần hơi cong lưng chịu đựng. Tư thế này khiến mông nàng ta nhô cao, mảng da thịt non mềm căng đầy ở đây lại càng trở nên nổi bật trong ánh mắt tràn ngập dục vọng của tên đàn ông vạm vỡ.

Hắn ta nắm chặt eo nhỏ, hạ thân hùng hổ đập mạnh về trước. Sức cắm quá sâu, khiến Cera giật mình kêu la thảng thốt.

"A...không...không được! Nhẹ...a..ưm..."

Còn chưa kịp phản đối thì lời nói của Cera lần nữa lại bị sức thúc từ phía sau làm cho đứt quãng. Tiếng kêu rên của nàng ta bị lấn át bởi thứ âm thanh da thịt đang vang lên đầy phóng đãng. Nàng ta thực sự đau, cơ thể nhỏ nhắn này có lẽ sắp không chịu được nữa rồi.

Quay mặt lại, Cera cắn môi mắng nhỏ một tiếng: "Tên phản nghịch nhà anh, sao hôm nay lại thô bạo như thế?!"

"Tên phản nghịch?!"

Giọng nói đàn ông khản đặc chợt đáp, hắn ta cười khẩy trong miệng, sau đó điên cuồng đàn áp vào bên trong cơ thể của cô gái dưới thân mình.

Nói một cách đầy giễu cợt: "Em đang tự nói chính bản thân em đấy à Cera?"

Thúc một cú thật sâu, Cera hoảng hốt nằm bẹp xuống nệm, hai tay cấu chặt lên tấm chăn đến mức nhăn nhúm. Mồ hôi trên trán tuôn ra ướt đẫm, cả mái tóc cũng bị tên đàn ông kia làm cho rơi rũ rượi phía trước.

Không thể nói quá nhiều, chỉ có thể mệt mỏi cố gắng gọi một từ thật ngắn: "Jack!"

"Em gọi tôi sao?" Jack buông ra tiếng cười, bàn tay to lớn dần đi lên trên, úp trọn lên một khối mềm mại phía trước của Cera mà xoa nắn.

Thích thú nói: "Thật không dám tin, em lại dám làm việc này! Trước đây tôi vẫn cứ nghĩ, em không có cảm giác với bọn đàn ông chúng tôi. Hoá ra tôi đã lầm..."

Rút ra một đoạn, hắn ta rất nhanh đã cắm mạnh đến sát góc. Cảm giác bị hút chặt như thế này càng làm máu huyết hắn sôi lên dữ dội. Hắn ta điên cuồng ra vào, cả sắc diện đỏ ngầu ngập màu ham muốn.

Hắn ta ghé sát vào lưng Cera, thì thầm vào tai nàng ta bằng giọng điệu gian ác: "Sao chứ bảo bối? Giữa tôi và chị Miu, ai mới là người khiến em chìm trong khoái cảm nhiều hơn? Tôi và chị ta, em nhất định phải chọn một."