“Triết Hàn!Triết Hàn!”
Giọng nói của Giang Cầm mơ hồ vang vọng bên tai, nhưng có lẽ trong chút nhận thức còn sót lại của Giang Triết Hàn bây giờ không đủ để mách bảo hắn phải mở mắt mà trả lời. Đầu óc hắn nặng kịt, cả thần kinh hệt như đang bị một khối đá nặng đến nghìn cân đè đến vỡ nát. Hắn đau, là đau đớn đến chết không được mà sống cũng chẳng xong. Cơn đau xuất phát từ sâu trong cơ thể đang dần dần bào mòn toàn bộ tế bào trong người hắn. Từng đoạn xương hệt như bị bẽ gãy cùng lúc, kèm theo cảm giác nóng rực như bị lửa lớn thiêu đốt toàn thân. Giây phút ấy, hắn đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ mạng.
Rất nhanh sau đó là những âm thanh gấp gáp liên tục truyền đến, tiếng Giang Cầm khẩn trương quát tháo, tiếng bước chân dồn dập cùng những tiếng động khác hoà trộn lại với nhau, tạo thành một bầu không khí hỗn độn vô cùng.
Trước lúc Giang Triết Hàn hoàn toàn mất hết nhận thức mà rơi vào hôn mê, hắn vẫn còn kịp nghe thấy câu nói cuối cùng của Giang Cầm.
Tựa hồ đầy sự gian ác.
“Xử lý thật gọn cho ta!”
"Bội Kỳ..."
Chỉ có thể yếu ớt kêu tên ai đó rồi hắn ngất lịm đi. Giang Cầm một tay liền thao túng tất cả từ phía cảnh sát cho đến truyền thông đại chúng. Mọi thông tin sai lệch đều được ông ác ý đổ hết lên đầu La Bội Kỳ.
Tỉnh dậy trong bệnh viện, La Bội Kỳ gần như rơi vào kích động khi liên tục kêu khóc suốt hai tiếng đồng hồ. Các bác sĩ phải thực hiện cách ly cô vào phòng bệnh đặc biệt và sử dụng thuốc an thần để giữ cho cô ở trạng thái bình ổn nhất.
Gia đình La Bội Kỳ khi ấy hoàn toàn rơi vào khủng hoảng cực độ khi nghe bác sĩ báo lại về tình trạng của con gái. La Bội Kỳ được phát hiện và đưa vào bệnh viện với tình trạng rách niêm mạc tử cung trầm trọng. Máu chảy nhiều đến mức ướt đẫm cả thân dưới của chiếc váy trắng. Hiện tại, vết thương đã được xử lý nhưng về tâm lý của La Bội Kỳ mới là phấn đáng quan ngại nhất.
Nếu không có thuốc an thần, La Bội Kỳ thực sự chẳng khác gì một kẻ điên. Sự việc kinh hoàng kia dường như đã tàn phá cả cuộc đời cô, La Bội Kỳ gần như đã mất hết tất cả, từ thanh xuân hoài bão cho đến tinh thần và thể xác.
Bố mẹ La Bội Kỳ người khóc ngất, người thì tức giận đến mức lên cơn đau tim. La Túc Hà khi ấy còn quá bé, nhận thức mọi việc trong mắt một đứa trẻ chỉ mới hơn bốn tuổi vẫn không hề nghiêm trọng như đúng bản chất của nó. Đơn giản cậu ta thấy bố mẹ khóc lớn, bản thân theo đó vì sợ mà khóc theo.
Ngày kinh hoàng ấy, cả Bắc Kinh đột nhiên trở nên rúng động. Tháp Vĩ Tân - hãng truyền thông lớn nhất Bắc Kinh thời bấy giờ cùng các trang báo lớn nhỏ khác đều đồng loạt đưa tin. Hình ảnh La Bội Kỳ xuất hiện dày đặc trên các mặt báo lớn nhỏ. Nhưng trái ngược với lẽ phải, tất cả những điều mà cánh nhà báo viết về cô đều hoàn toàn sai lệch đến mức khốn nạn vô cùng.
Chỉ sau một đêm, La Bội Kỳ từ một nữ sinh bình thường không ai biết đến lại đột ngột được cả nước nhìn vào với ánh nhìn đầy khinh miệt. Khi thông tin mà nhà báo viết về cô chỉ toàn là vu khống bịa đặt. Họ viết rằng La Bội Kỳ cô chỉ vừa chập chững vào đời đã vội vàng học đòi các chiêu thức kiếm tiền rẻ mạt.
Họ nói với nhau rằng, La Bội Kỳ tìm đủ mọi cách để có được một khoản tiền bồi thường khổng lồ từ phía Giang gia. Họ nói rằng, La Bội Kỳ mất hết liêm sỉ và tự tôn khi dùng nhan sắc và cơ thể để quyến rũ dụ dỗ Nhị thiếu gia của danh môn bậc nhất Bắc Kinh.
Nay khi mọi chuyện đổ vỡ, nhà họ La lại quay sang tố tụng đủ điều? Thực là không biết xấu hổ!
"Bố! Con van xin bố, để con ra ngoài giải thích tất cả. Làm ơn, con xin bố!!!"
Vừa gào vừa đập cửa, Giang Triết Hàn gần như đã sắp kiệt sức. Đã hai ngày trôi qua, kể từ lúc hắn xuất viện thì đã bị Giang Cầm mang nhốt vào phòng. Mặc cho hắn có kêu khản cổ, có đập cửa mạnh đến mức rách toạt cả da tay. Ông vẫn không hề có ý muốn để hắn rời khỏi đây nửa bước.
Đến bây giờ, ông có thể nhận ra sự mệt mỏi lẫn tuyệt vọng đang hiện rõ trong giọng nói của Giang Triết Hàn. Hắn luôn miệng gọi lấy ông, bắt đầu bằng sự kiên nhẫn và khẩn thiết. Về sau lại là tức giận và căm hận đến nghẹn lời.
"Bố, tại sao bố lại tàn nhẫn như vậy?"
Giang Triết Hàn gục mặt vào cửa, nửa thân người quỳ thụp xuống sàn nhà. Giọng hắn trở nên khản đặc, ánh mắt thiếu niên mất đi khát vọng, chỉ tồn tại một khối đen ảm đạm đầy nặng nề.
Hai bàn tay buông xuôi trên nền thảm lông, cả bàn tay đều trầy rách rướm máu. Hắn đã mất hàng giờ đồng hồ chỉ để cào cửa, rồi lại đập cửa. Nhưng Giang Cầm thực sự không hề để tâm đến sự van xin này của hắn. Ông lãnh đạm đến lạnh người, thản nhiên nói với hắn: "Tất cả mọi chuyện ta làm, đều là vì con!"
"Bố! Đây đúng là lời nói dối tồi tệ nhất trên đời mà tôi được nghe..." Giang Triết Hàn bật cười, âm thanh tựa hồ như vừa đau khổ lại vừa điên loạn.
Giang Cầm không nói thêm, nhìn về cửa phòng một lần nữa rồi xoay lưng bỏ đi. Phía sau lưng ông, giọng cười cay nghiệt của Giang Triết Hàn vẫn còn đều đặn truyền đến tai ông.
"Lão gia!"
Phúc Kiên gõ cửa phòng, bên ngoài đi vào rồi cúi đầu: "Có người đến gặp lão gia, họ đang đợi ở dưới sảnh."
Giang Cầm ngồi ngã lưng ra ghế bành, mệt mỏi xoa trán. Tay châm điếu xì gà rít sâu một hơi, ông nhíu mày trầm giọng: "Cho bọn họ lên đây."
Sau khi Phúc Kiên rời đi khoảng độ chưa được năm phút đã có một nhóm ba người gồm hai người đàn ông và một phụ nữ tiến vào phòng. Hai tên đàn ông có dáng vẻ khá đạo mạo trong bộ âu phục đen, còn người phụ nữ thì có vẻ mang chút gian ngoa.
Đồng loạt cúi đầu trước mặt Giang Cầm, ông phất tay ngụ ý không cần quá phép tắc mà vào thẳng vấn đề.
Giọng ông khô khan hỏi: "Mọi việc đã làm đến đâu rồi? Con bé đó có chịu im miệng hay chưa?"
Đại Bào - tên đứng đầu nhóm thay mặt đáp: "Lão gia, chúng tôi đã dùng rất nhiều biện pháp nhưng có vẻ con bé vẫn cứng đầu. Cương quyết muốn xé to mọi chuyện. Cả nhà họ La cũng vậy, hai ông bà già kia chắc chắn cũng sẽ không để yên cho qua."
"Ngoan cố đến vậy sao?!" Giang Cầm nheo mày, giữa trán hằn lên sự nóng giận. Ông nhả ra một làn khói trắng đục, tia mắt mang theo sự ác ý đâm xuyên lớp khói nhạt mỏng manh. Ông bật cười, giọng khàn khàn: "Để cho Giang Cầm tôi xuống nước như vậy đã là quá lắm rồi. Muốn tôi chấp nhận thua ván này sao? Muốn đấu với Giang gia? Nhà họ La các người đúng là không biết tự lượng sức."
"Đại Bào!"
"Vâng, tôi đây thưa Lão gia!"
Ngồi quay người trở lại, Giang Cầm mạnh tay vùi điếu xì gà vào gạc tàn, ngữ khí đột nhiên trở nên hung ác: "Vào bệnh viện, tiễn con bé ấy một đoạn đi."
"Cẩn Quỳ! Em sợ lắm! Sao anh không về sớm hơn? Nếu có anh ở đây, em chắc chắn sẽ không yếu đuối mà bỏ cuộc dễ dàng như vậy."
"Cẩn Quỳ..."
"Bội Kỳ...Bội Kỳ..."
Giật mình tỉnh giấc, Giang Cẩn Quỳ bàng hoàng trừng mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Nơi đây là buồng biệt giam, khoảng không trước mặt anh chỉ là một mảng sơn xám xịt đơn điệu.
Thở mạnh nhiều lần, sau đó mới chậm rãi ngồi dậy. Giang Cẩn Quỳ ngồi ngã lưng ra tường, hai chân co lên, đầu tựa hồ gục xuống ở giữa rồi dùng hai tay ôm chặt.
Quả thực cơn ác mộng vừa rồi khiến anh hoảng loạn vô cùng. Đến bây giờ khi đã tỉnh dậy rồi mà sự sợ hãi kia vẫn còn lưu lại trong mắt anh, rõ rệt chưa kịp rút.
Anh nhớ La Bội Kỳ, từ sâu trong thâm tâm suốt hơn mười bảy năm qua anh vẫn luôn nhớ đến cô với cái cách đau thương và tiếc nuối như vậy. Rõ ràng, ngày hôm đó vốn dĩ chỉ còn hai tiếng nữa là chuyến bay về Bắc Kinh của anh sẽ cất cánh. Vậy mà vì một lí do nào đó, chuyến bay của anh đã bị huỷ trong tích tắc. Thậm chí lại còn trì hoãn kéo dài đến tận ba ngày mới có thể khởi hành.
Nhưng trở về thì đã sao? Anh trở về Bắc Kinh thì mọi chuyện cũng đã đi đến bước đường cùng cả rồi. Sau gần hai năm xa cách người mình yêu, giây phút anh những tưởng có thể tận mắt trông thấy dáng hình cô gái mà anh mong nhớ nhất lại là khoảnh khắc tang thương nhất trên cõi đời này.
"Cẩn Quỳ, xin lỗi anh...nhưng em thực sự không đợi được nữa rồi."
Câu nói cuối cùng mà La Bội Kỳ nói với anh dường như trở thành nỗi ám ảnh không thể xoá nhoà. Giọng nói của cô lúc ấy run sợ ra sao, hơi thở tuyệt vọng thế nào, anh đều nhớ rất rõ.
Anh biết cô đã sống trong khủng hoảng vỏn vẹn chỉ mới hai ngày, anh biết với từng ấy thời gian anh hoàn toàn có thể đưa cô trở về. Anh biết tất cả, anh biết mọi thứ!
Nhưng...
Điều duy nhất anh không biết đó chính là làm sao để xin thời gian ngừng lại. Chỉ đôi chút thôi, chỉ cần đủ để anh quay về bên cạnh cô là quá đủ rồi.
Có trách thì trách khi ấy anh còn quá non dại, trong tay cũng không chút quyền lực. Đôi khi Giang Cẩn Quỳ tự hỏi bản thân, nếu khi ấy anh có đủ dã tâm và địa vị như bây giờ, liệu anh có thể cứu sống được La Bội Kỳ hay không?
"Giang Triết Hàn..."
Giọng Giang Cẩn Quỳ khe khẽ cất lên, gọi tên ai đó một cách đầy cay nghiệt. Nhưng bỗng chốc, chỉ thoắt vài giây, khoé môi lại mỉm cười đầy hiểm ác.