“Anh làm gì vậy?” Trạch Lam hốt hoảng níu tay Giang Triết Hàn. Hắn vẫn một mặt sát khí, lạnh lùng nhìn vào Nhan Khúc.
Trong mắt hắn, hình ảnh cậu thanh niên trẻ vừa trưởng thành như Nhan Khúc chỉ bằng một hạt đậu bé nhỏ. Căn bản không chút ảnh hưởng gì, nhưng chỉ cần có ý hoặc đã động vào Trạch Lam, thì dù là một sợi tóc cũng không được.
Ánh nhìn sắc bén không rời khỏi vị trí của Nhan Khúc, hắn trầm giọng: “Tuỳ tiện như vậy có ngày sẽ khiến cậu gãy tay gãy chân mà không hay đấy. Cẩn thận hành động của mình một chút, không dư thừa đâu!”
Trạch Lam không để ý đến hắn, cô chỉ chăm chăm cầm lấy tay Nhan Khúc, cẩn thận quan sát cổ tay của cậu ta. Hai mắt hơi căng ra khi cô trông thấy cổ tay của Nhan Khúc hằn lên một vết đỏ hồng. Quả nhiên sức lực của Giang Triết Hàn không hề nhẹ, nếu như khi nãy Nhan Khúc không chịu bỏ tay ra, chắc chắn hắn sẽ không đùa mà thẳng sức bẻ gãy tay cậu ta mất.
“Tay của em, không sao chứ? Có đau không?”
Trạch Lam lo lắng hỏi, còn liên tục xoa xoa cổ tay của Nhan Khúc.
Nhan Khúc mặt mũi vô cùng bình tĩnh, chỉ mỉm cười nói: “Em không sao, chị đừng lo!”
Bất chợt, Giang Triết Hàn nằm lấy tay Trạch Lam mà kéo cô đứng dậy. Mắt hắn nhìn qua Nhan Khúc với sự đe doạ nhất định.
Hắn nói: “Cậu ta đã bảo em đừng lo rồi kia mà! Đi thôi.”
Vừa dứt lời, hắn đã ngang ngược kéo lấy cô rời khỏi. Bỏ lại Nhan Khúc ngồi đó, không nhìn theo mà chỉ lẳng lặng siết đến cả bàn tay cũng run lên. Vốn dĩ nét mặt căm ghét này của cậu ta, chẳng có ai có thể nhìn thấy được.
Đi ra bên ngoài, Giang Triết Hàn chợt dừng bước. Trạch Lam còn đang ngờ vực nhìn vào bóng lưng của hắn, hắn đã thình lình xoay lại.
“Thằng nhóc ấy, nếu em không muốn nó xảy ra chuyện gì thì tốt nhất đừng để nó động vào người em thêm một lần nào nữa! Nếu không, tôi sẽ không thể đảm bảo với em bất kì chuyện gì đâu Trạch Lam.”
Giọng nói của Giang Triết Hàn trầm thấp đầy nóng giận, Trạch Lam có thể cảm nhận được sự khó chịu đang dần lớn lên trong ánh mắt của hắn. Cô nhíu mày, nghiêng đầu ngập ngừng hỏi: “Anh...anh đang ghen với một thanh niên vừa mới lớn sao chứ?”
“Nếu đúng thì sao?” Giang Triết Hàn dứt khoát đáp. Mí mắt hắn cơ hồ thấp xuống, càng khiến ánh mắt trở nên thâm sâu khó đoán.
Còn Trạch Lam nhất thời bị thái độ của hắn làm cho sững người, cô còn chưa kịp nói gì thì hắn lại tiếp tục: “Còn em? Em đang đánh đố lòng nhẫn nại của tôi sao?”
“Tôi!?” Trạch Lam hơi cao giọng. Cô đột nhiên thấy lòng mình không yên, cứ mơ hồ chấn động. Không nhìn hắn, cô chỉ gượng cười: “Chỉ là một cái vuốt tóc, không đáng để bận lòng làm gì.”
“Tôi còn có việc, tôi phải quay trở vào trong.” vừa dứt lời, Trạch Lam đã xoay lưng muốn rời đi. Nhưng cô còn chưa kịp nhấc chân mình lên, thì cổ tay đã bị giữ lại.
Giang Triết Hàn kéo cô trở về, hai tay vòng qua eo cô rồi đem siết lại. Nham hiểm nhìn cô, hắn khẽ giọng: “Chỉ là một cái ôm, cũng đáng làm em đỏ mặt?”
Trạch Lam bối rối, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào hắn. Trong hơi thở không giấu được căng thẳng, cô ái ngại nhìn quanh, khổ sở nói nhỏ: “Buông...buông ra! Ở đây là trường học, đừng có làm càn như vậy!”
“Làm càn!?” Giang Triết Hàn cao hứng lấn tới. Bàn tay hắn mơn trớn trên chiếc eo nhỏ nhắn của Trạch Lam, hắn chậm rãi đưa mặt tiến gần hơn, thì thầm hỏi: “Một cái ôm nhẹ đã nói tôi làm càn! Vậy em có muốn biết khi tôi thực sự làm càn, sẽ như thế nào hay không?”
“Đừng...” Trạch Lam hốt hoảng khẽ kêu, cô rất nhanh dùng hai tay chặn lấy gương mặt Giang Triết Hàn khi hắn cứ kề sát vào tỏ ý muốn hôn cô.
Cô biết rõ ràng hắn đang lên cơn ghen và đang cố tình muốn trêu chọc cô. Vì với sức lực của hắn, hắn vốn dĩ có thể dễ dàng áp chế sự kháng cự của cô mà làm theo ý thích. Nhưng ở đây hắn lại chần chừ, tự tiện để cô đẩy vào mặt mình mà từ chối.
“Trạch Lam, em vẫn chưa chịu thừa nhận sao?”
Giang Triết Hàn chợt hỏi, âm thanh trầm mặc thoáng vang lên bên tai cô. Cô nghe được hơi thở mạnh mẽ kia đang chậm rãi lướt qua tai cô một cách đầy nhẫn nại. Bàn tay cô vẫn còn đặt trên mặt hắn, che khuất một nửa, chỉ để lộ ra ánh mắt đang chất đầy tham luyến nhìn cô không rời.
Hàng mi vô thức run lên, hình ảnh cao ngạo trước mắt cô bây giờ tại sao lại bỗng nhiên hoá thành dịu dàng đến mức như vậy? Đã có bao giờ hắn tự hỏi lòng mình, hắn có còn nhớ được sự căm hận tột cùng trong mắt hắn trước đây mà hắn đã dành cho cô hay không? Cô vẫn còn nhớ, nhưng dường như lại bị thứ tình cảm khác làm cho lưu mờ hẳn đi. Cô vô tình quên mất, bản thân cô đã từng hận hắn nhiều như thế nào!
Vết thương bên ngực trái hắn đêm qua vẫn còn rỉ máu. Mũi dao định mệnh ngày hôm qua, đã chứng mình quá rõ cho sự yếu lòng của cô.
Cô nhất thời chưa ổn định được tâm tư của bản thân, đành quay mặt muốn né tránh.
“Tôi có gì để thừa nhận cơ chứ?”
“Đừng mong sẽ trốn tránh được tôi!” nắm lấy khuôn mặt cô quay trở lại. Giang Triết Hàn ôn nhu nhìn cô, ánh mắt hắn như thể tản ra một loại chân thành mãnh liệt. Nó khiến tim cô cơ hồ thắt chặt vài lần, tựa như bị cuốn vào một nơi xa xôi bất định. Ở đó chỉ có cô, đang bị vây quanh bởi sự sâu lắng đó của hắn.
Yên lặng chưa lâu, hắn lại nói: “Trạch Lam, tôi yêu em!”
“Em chấp nhận tình cảm của tôi, nhưng em lại chưa bao giờ thừa nhận tình cảm trong lòng em. Trạch Lam, em thực sự không hề yêu tôi sao?”
Giang Triết Hàn hỏi cô, câu hỏi mang tính chất như vừa nghi vấn vừa muốn ép buộc. Cô nhìn vào mắt hắn, chỉ thấy trong đôi mắt đó của hắn đang cuộn lên những cuộn tâm bão thật lớn. Nghe qua hơi thở nóng ấm đang lần lượt phả ra trước mặt, cô cũng cảm nhận được bão tố ấy đang đến từ lồng ngực hắn.
Ngay khi cánh môi Trạch Lam mập mờ muốn nói gì đó, thì cách đó không xa là tiếng của trẻ con đột ngột vang lên.
“Mẹ ơi!” Hiểu Tình được Tam Ngưu dẫn đến, đang đứng ngay dưới sân.
Vừa nhìn thấy con bé, Trạch Lam đã ngay lập tức bỏ quên sự hiện diện của Giang Triết Hàn. Cô lúng túng đẩy hắn ra, ngồi xuống dang tay đón lấy con bé đang chạy về phía mình.
“Tình Tình!” giọng Trạch Lam dịu dàng khẽ gọi tên con bé. Cô ôm Hiểu Tình trong tay, vui sướng như mở hội trong lòng.
Cô hỏi: “Sao lại đến đây làm gì?”
Hiểu Tình cười cười, ngây ngô nói: “Vừa rời đi quay lại không thấy mẹ đâu, Tình Tình muốn đi tìm mẹ! Chú Tam Ngưu bảo mẹ đã bị papa bắt đi rồi.”
“Tình Tình còn chưa tin, bây giờ thì Tình Tình tin rồi. Papa ở đây, nghĩa là mẹ thực sự bị papa bắt đi.”
“Tiểu thư...” Tam Ngưu đứng cạnh, toát mồ hôi ướt cả trán. Hắn nuốt nước bọt, trong một lúc chỉ ước bản thân hoá phép độn thổ mà trốn đi. Rõ ràng, Giang Triết Hàn đang chằm chằm nhìn hắn.
Cách đây khoảng hơn một tiếng, khi Tam Ngưu đưa Hiểu Tình đi dạo một vòng, đến lúc quay lại nhả của dì Vân đã không thấy Trạch Lam đâu. Con bé đã liền in ỏi muốn quấy khóc. Tam Ngưu thấy vậy liền mới đùa: “Mẹ của tiểu thư, bị papa bắt mất rồi nhé!”
Ai mà ngờ được, Hiểu Tình lại đi thuật lại lời hắn nói ngay trước mặt cả hai người bọn họ. Đúng là không nên nói đùa với trẻ con, đôi khi lại rước hoạ vào thân mà chẳng hay.
Trạch Lam bật cười, cô tháo chun buộc tóc của Hiểu Tình, vừa cột gọn lại tóc cho con bé, cô vừa nói: “Mẹ có một số việc cần giải quyết, không nói trước với Tình Tình được. Đừng giận!”
“Không giận!” Hiểu Tình ngoan ngoãn nói. Cột tóc xong, con bé mới quay lại nói: “Nhưng mẹ đừng để papa bắt đi nữa có được không?”
“Này tiểu thư!” Giang Triết Hàn ngồi xuống, ngón tay khẽ ấn lên bầu má tròn trịa của Hiểu Tình vài lần. Hắn nghiêm mặt: “Con đang tính một mình độc chiếm cả thế giới của ta sao Tình Tình?”
Hiểu Tình chu môi, thích thú thổi ra một ít bong bóng li ti. Con bé tinh nghịch đáp lại: “Tình Tình không có, Tình Tình chỉ muốn mẹ thôi!”
“Mẹ của con, chính là cả thế giới của ta! Con bây giờ, chính là đang một thân nhỏ bé ôm hết cái thế giới to lớn của ta đấy Tình Tình.”
Câu nói vừa thật vừa đùa của Giang Triết Hàn thoáng làm tim Trạch Lam trật đi vài nhịp. Cô lén nhìn qua hắn, chợt thấy nét mặt dịu dàng của hắn đang dành cho Hiểu Tình mà mơ hồ trong lòng.
“Mới tí tuổi đã vội tham lam rồi!” Hắn bẹo má Hiểu Tình, trêu chọc nói.
Hai cha con đùa qua đùa lại, tiếng cười trẻ con bỗng chốc vang vang một góc. Trạch Lam biết, sinh đứa con này cho hắn không phải là điều dư thừa. Đứa trẻ này đã được định sẵn với con số năm trăm vạn Nhân dân tệ, nhưng không ngờ lại được sinh ra với vô hạn sự yêu thương. Năm trăm vạn từ lâu đã không còn là lý do cho con bé ra đời, mà lại trở thành mấu chốt bắt đầu cho cuộc tình đầy khắc nghiệt của cô và hắn.
Trong giây phút, khoé miệng Trạch Lam vô thức cong lên, nụ cười này của cô lọt vào mắt Giang Triết Hàn chỉ vài giây sau đó. Ánh mắt hắn lắng xuống, tựa hồ ngưng đọng. Nụ cười nhỏ nhặt của cô hệt như đoá hoa nở rộ trong lòng hắn, hắn bỗng thấy lòng mình hôm nay ấm áp lạ thường.
Trạch Lam ngẫn người đôi chút vì ánh mắt của hắn, liền bối rối vội nói: “Được rồi! Quay trở vào trong đã. Tình Tình, lên đây mẹ bế.”
“Để tôi.” Giang Triết Hàn muốn tranh giành, nhưng lại bị Trạch Lam thẳng thừng bác bỏ.
Cô bế Hiểu Tình lên, quan tâm nói: “Không sao! Vết thương của anh vẫn chưa khỏi, tốt nhất không nên để con bé động vào quá nhiều. Sẽ không tốt đâu!”
Giang Triết Hàn không nói thêm lời nào, chỉ đi bên cạnh hai mẹ con Trạch Lam. Cả nhà ba người hạnh phúc lọt vào mắt vài người xung quanh, trong đó có cả Lý Dịch Đình đang đứng nép ở một góc.
Tay cầm di động, vẫn vừa tắt đi cuộc gọi vừa mới bị ai đó bỏ qua không nhấc máy. Lý Dịch Đình đến giờ vẫn còn chưa tin được, Tiểu Thất mà cô biết bấy lâu lại có thân phận và quan hệ mật thiết với hào môn như vậy. Cô không trách Tiểu Thất vì khoảng thời gian qua đã một lòng che đậy điều này, cô chỉ trách cho sự dại dột si tình của Bách Thâm mà thôi.
Chẳng rõ là anh đang ở đâu từ suốt đêm hôm qua, mà cô đã gọi gần ba mươi cuộc điện thoại nhưng anh vẫn không hề nghe máy.
“Bách Thâm, anh ổn chứ?”
[…]
Giang Cầm ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, tay siết cây gậy đến mức run lên. Nhìn vào bài báo mới đăng trên máy tính bảng, ông bàng hoàng run giọng: “Cô ta còn sống...”
Ánh mắt già nua không thể rời khỏi hình ảnh đang hiện lên ở trang đầu. Giang Triết Hàn đi bên cạnh Trạch Lam và Hiểu Tình, cô còn bế con bé trên tay. Gương mặt của Hiểu Tình được làm mờ, chỉ có gương mặt của Trạch Lam là được phóng to riêng một góc.
Trong lòng Giang Cầm không ngăn được nóng giận, rõ ràng đứa con trai này của ông vẫn chưa một lần từ bỏ Trạch Lam. Ông biết hắn bấy lâu vẫn luôn điên cuồng tìm kiếm người con gái này, nhưng ông không nghĩ trải qua kiếp nạn kinh hoàng như vậy mà cô vẫn còn sống. Lại còn trớ trêu để Giang Triết Hàn tìm được, cả nhà còn sum họp bên nhau.
Không đúng!
Đây hoàn toàn không phải là điều mà ông mong muốn. Ông công nhận Hiểu Tình là cháu gái, nhưng không thể chấp nhận con gái của Lưu Đình là con dâu của Giang gia. Hơn nữa, chính vì Trạch Lam mà Giang Triết Hàn đã sống khổ sở chẳng bằng chết suốt mấy năm qua. Người làm bố như ông, làm sao không thấy đau lòng.
Nhất thời không chịu được, bệnh tim của Giang Cầm muốn tái phát. Ông thở hổn hển, tay siết chặt ngực trái mà nhăn mặt đau đớn.
“Lão gia!” tiếng một người làm gấp gáp kêu to. Bà nhanh chóng lấy thuốc cho Giang Cầm, rót cho ông một ly nước.
“Lão gia, để tôi gọi bác sĩ đến.”
“Không cần!” Giang Cầm vừa uống thuốc xong, đã ngăn cản. Ông ngã lưng ra ghế, thở đều đặn, sắc mặt trông đã ổn hơn đôi chút.
Lúc này, Giang Triết Mỹ vừa vào đến cửa. Thấy tình hình như vậy liền khẩn trương chạy đến. Cô nắm tay Giang Cầm, lo lắng hỏi: “Bố, bố không sao chứ?”
Giang Cầm không nói, chỉ mệt mỏi lắc đầu hai cái. Giang Triết Mỹ vô tình nhìn thấy bài báo bên cạnh, liền thấp giọng: “Bố cũng đọc rồi à?”
Bàn tay nhăn nheo thoáng run trên mặt ghế sofa, Giang Cầm không cần nói cũng đủ cho Giang Triết Mỹ đoán được ông đang khó chịu đến mức nào. Cô siết lấy tay ông, ánh mắt trở nên nặng trĩu.
Nhưng đâu đó tận sâu trong lòng mình, cô thấy tâm tư mình đã vơi đi rất nhiều. Cô giận Trạch Lam nhưng cô chưa một lần mong muốn kết quả tồi tệ xảy đến với cô ấy. Chẳng qua cô chỉ đang lo rằng, Giang Triết Hàn tìm được Trạch Lam, còn Giang Cẩn Quỳ cũng sắp ra tù. Liệu cái mối quan hệ rắc rối này rồi sẽ lại đi về đâu? Vì Trạch Lam, chính tay Giang Triết Hàn đã đẩy anh ruột của mình vào tù tội. Gần bảy năm rồi, bảy năm Giang Triết Hàn sống trong dày vò đau khổ thì Giang Cẩn Quỳ cũng chẳng dễ chịu gì với bốn bức tường ảm đạm ấy.
Giang Triết Mỹ đến bây giờ, không dám mong cả ba anh em sẽ hoà thuận như xưa. Chỉ có thể cầu cho mỗi người một cuộc sống an yên không sóng gió.
Cô xoa xoa bả vai gầy guộc của Giang Cầm, gượng cười cố trấn an: “Anh hai tìm được Trạch Lam, bố cũng nên vui cho anh ấy và Tình Tình. Chẳng phải trước giờ, bố luôn khó lòng trả lời câu hỏi của con bé mỗi khi nó hỏi về mẹ của nó hay sao? Từ nay về sau bố không còn phải khó xử nữa!”
“Anh hai yêu Trạch Lam, đó là điều mà bất cứ ai cũng nhìn ra được. Dù có muốn phủ nhận cũng không dám! Bố...thay vì bố tức giận vô ích, thì bố hãy nhắm mắt cho qua đi được không? Con không chấp nhận chị ấy, nhưng vốn dĩ chúng ta đều không có ai có quyền chấp nhận chị ấy hay không ngoài Triết Hàn. Con ghét Trạch Lam là sự thật, nếu tình cờ gặp gỡ con cũng sẽ không đem chị ấy để vào mắt mình. Chỉ im lặng mà lướt qua như người dưng vậy thôi!”
Lời nói của Giang Triết Mỹ loáng thoáng qua tai, Giang Cầm khép mắt nặng buông một tiếng thở dài. Có những chuyện trên đời này, không phải cứ một lời là nói hết được. Hoặc là khó nói, hoặc là một mực muốn che đậy. Giang Cầm ông chính là muốn che đậy điều tồi tệ trước đây trong quá khứ.
Thân phận của ông cao quý như thế nào, quyền lực ông rộng lớn biết bao nhiêu. Nhưng lại thấp hèn với mớ chiêu trò vô đạo đức, tàn nhẫn áp đặt lên những con người dưới chân mình. Một trận đòn nhừ tử của ông, khiến Giang Cẩn Quỳ mang trên người hàng vạn vết thương từ thể xác đến tâm hồn. Một lần ông bức chết La Bội Kỳ, là định cho cả kiếp này bố con ông không thể đội chung một trời, đứng chung một đất.
Đôi lúc ông tự hỏi, liệu những gì xảy ra cho cả hai đứa con trai của ông, có phải là quả báo mà ông trời đang trừng phạt ông hay không? Giang Triết Hàn - đứa con trai mà ông yêu quý nhất lại đem lòng si mê với con gái của Lưu Đình. Trước kia, ông đã đối xử với Lưu Đình ra sao thì bây giờ tội lỗi ấy lại đổ hết lên người Giang Triết Hàn. Gần bảy năm trời, từng ấy thời gian ông chứng kiến vô số lần hắn gục ngã trong đau thương cũng là chừng ấy thời gian ông phải sống trong dằn vặt của chính bản thân mình.
Ông không hẳn là tức giận, chỉ là nhất thời vẫn còn chưa thích ứng được với kết quả này. Cái kết quả mà từ xưa đến giờ ông không hề mong đợi nó xảy ra.
Lưu gia và Giang gia, làm sao có thể hoà hợp kia chứ?
Càng nghĩ càng khiến tâm trạng tồi tệ, Giang Cầm mệt mỏi thở mạnh khiến Giang Triết Mỹ hốt hoảng.
“Bố, để con đưa bố lên phòng!”
[…]
“Bách Thâm à, lâu lắm rồi mới thấy anh ghé lại quán. Nhưng sao lần này ghé vào thì lại uống nhiều đến thế này chứ?”
Một thanh niên khoảng ba mươi lớn giọng gọi lấy người đang gục mặt trên bàn. Xung quanh là hàng chục lon bia đã bị bóp đến méo mó. Bách Thâm không màn tới, chỉ cúi gầm mặt xuống, vật vờ như mất trí.
Cả đêm hôm trước, sau khi đi lang thang khắp thôn, anh đã lái xe đến quán ăn quen thuộc trước đây ở huyện. Quán ăn này là của người bạn lúc xưa, thuở anh còn là một Phùng tổng kiêu ngạo trên thương trường. Người bạn này là Cửu An, cũng là một tên giang hồ đã rửa tay rút khỏi hắc đạo.
Không thấy Bách Thâm trả lời, Cửu An mới thở dài, lắc đầu ngán ngẩm: “Chả hiểu anh lại gặp phải chuyện tồi tệ gì, tại sao lại tự làm bản thân thảm hại như vậy?”
Bất chợt, chiếc di động trên bàn của Bách Thâm đổ chuông. Cửu An chỉ là vô ý nhìn vào, thấy người gọi đến là “Lý Dịch Đình”.
Nghĩ ngợi một lúc, nếu để Bách Thâm nằm bẹp ở đây cũng không hay. Để ý từ đầu thì dường như di động của anh ta đã reo rất nhiều lần trong ngày hôm nay. Có vẻ người gọi liên tục kia rất lo cho anh ta.
Cửu An không do dự, anh cầm di động lên rồi bắt máy. Bên kia, là giọng nói gấp gáp của một cô gái.
“Thầy Bách, cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại rồi. Anh đang ở đâu vậy chứ?”
Nheo mày một cái, Cửu An nói: “À, chào...cô Lý đúng không?”
Nhận ra giọng của người lạ, Lý Dịch Đình ở bên kia liền ngập ngừng: “Ai...ai vậy?”
Cửu An thở dài, tay vỗ vỗ lên vai Bách Thâm, lại nói: “Tôi là bạn của Bách Thâm, hiện giờ anh ấy đang ở chỗ của tôi. Cô Lý, tôi thấy cuộc gọi nhỡ của cô trong máy anh ấy rất nhiều. Cô có thân với Bách Thâm hay không, tôi mạn phép muốn nhờ cô một việc?”
Nghe câu trả lời đồng ý của Lý Dịch Đình, Cửu An mới nói: “Cô có thể đến đây để đón Bách Thâm về hay không?”
Lý Dịch Đình nghe qua liền có phần lo lắng không yên, khẩn trương hỏi: “Bách Thâm, anh ấy xảy ra chuyện gì sao?”
Cửu An lắc đầu: “Bách Thâm không sao, chỉ là...đã say đến mức không còn biết gì nữa!”