Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 181: 181: Hoàn Thành







"Đương nhiên là có, đám Ngoan Mậu đã tới khách sạn bố trí trước rồi, còn nói không chừng có một kinh hỉ cho em!"

"Kinh hỉ?"

[Kinh hỉ bao gồm vui vẻ và ngạc nhiên, bất ngờ]

Tôi buồn bực cau mày, hai đứa nhỏ này về mà không tới gặp tôi, còn thần thần bí bí có bí mật gì vậy?

Nhiếp Tranh và Vưu Tích vô tội nhún vai tỏ vẻ mình cũng không biết, Nhiếp Tranh cau mày, như thể nhớ ra điều gì đó.

"Chắc hai đứa nhỏ này đã bắt đầu chuẩn ngay trên đường về, vì anh thấy bọn nó cứ cười không ngậm được mồm suốt đường về, anh hỏi bọn nó cũng không chịu nói lời nào.

.

"

"Thật sao? Vậy thì chút nữa tôi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, kinh hỉ về cơ bản đều có bất ngờ mà không có vui mừng đó.

"

Sau khi ở trong bệnh viện vài ngày, sau khi ra ngoài thì cuối cùng tôi đã có thể đối mặt với thế giới với một con người hoàn toàn mới, hít sâu một hơi, không khỏi nhớ đến Thiên Ngạo như lần bước ra khỏi ngục giam, chúng tôi cùng làm tiệc tẩy trần cho anh ấy.

Chỉ là bây giờ cảnh còn người mất, Thiên Ngạo chưa về, tôi thuận miệng hỏi:

"Tần Hách và Đặng Khải có đi không? Mấy ngày nay họ cũng vất vả tìm kiếm Thiên Ngạo, tôi muốn giáp mặt nói một tiếng cảm ơn với bọn họ.

"

"Em không cần nói cám ơn với bọn họ đâu.

Về sau, có anh cùng Vưu Tích chiều chuộng em, để em có thể an tâm làm nữ vương, nếu em muốn, thiên hạ cũng có thể là của em.

"

Nhiếp Tranh khoác lên bả vai tôi nói một cách tự hào.

Vưu Tích lần đầu tiên không phản bác lời nói của anh ta, còn vô tình liếc mắt nhìn tôi một cái, trong đôi mắt đó lộ ra vẻ vô cùng tán thành.

Tôi phát điên lên rồi, hai người này có vẻ còn chưa khôi phục lại bình thường, tôi nhanh chóng cảnh cáo cả hai:

"Anh bây giờ đã là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, còn người kia là tài phiệt số một trong nước, nhưng đừng quên thân phận hiện tại của các anh nha, nếu muốn lấy danh con người để sống trên thế giới, thì đằng có làm xằng làm bậy nha.

"

"Khó mà làm được, nếu không, danh phận thi quỷ này của anh không có đất dụng võ à, ít nhất phòng em phải để một cửa sổ cho anh, trong đêm khuya tĩnh lặng anh sẽ.


.

"

Nhiếp Tranh còn chưa kịp nói xong, anh đã bị cánh tay dài của Vưu Tích kẹp lấy cổ anh ta và ném vào trong xe.

"Anh nói nhiều quá, lái xe của anh đi!"

"Không thú vị, lên nhanh đi Mộng Mộng!"

Nhiếp Tranh duỗi người ra mở cửa ghế phụ ra, không ngờ Vưu Tích lại mỉm cười vô hại cúi xuống, dùng một cú đá vào cửa xe làm cửa xe đóng lại.


"Lên đường suôn sẻ không tiễn, Mộng Mộng ngồi xe của tôi.

"

Nói xong Vưu Tích nắm tay tôi, đẩy tôi vào ghế sau chiếc Cayenne, anh ta cũng ngồi vào ghế sau, lạnh lùng nói:

"Lái xe đi!"

"Vưu Tích, anh chờ đấy!"

Tiếng gầm phẫn nộ của Nhiếp Tranh truyền đến từ phía sau, tôi lắc lắc đầu bất lực trước hai người này.

Tiệc chiêu đãi được tổ chức tại khách sạn Vương Miện sang trọng bậc nhất ở thành phố Hải Thông, cả khách sạn đều được bao, khi hai bóng dáng nhỏ bé nôn nóng ở cửa nhìn thấy tôi, thì liền lao về phía tôi:

"Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng đến rồi, chúng con đã chuẩn bị lễ vật cho mẹ đó.

"

"Là lễ vật gì thế?"

"Mẹ mau lên lầu hai đi, mẹ nhất định sẽ thích!"

Ngoan Mậu nói rồi kéo tôi lên lầu hai, tôi thậm chí còn không có thời gian để xem qua trang trí sang trọng trong đại sảnh này.