Âm Hôn Khó Chia Lìa

Âm Hôn Khó Chia Lìa - Chương 76: 76: Đại Bạch





*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Nói chung thì cũng giống như hồ ly là có thể sinh nhãi con sau 3 đến 4 tháng kể từ khi mang thai, nhìn bụng của Hà Thi Di to thế này chắc cũng sắp sinh rồi mà tới bệnh viện hay ở nhà sinh đều không đáng tin cậy, vì nó rất doạ người.


Cuối cùng Đại Bạch cùng Hà Thi Di sốt sắng ngước hai đôi mắt nhìn về phía tôi cầu xin, tôi đáp ứng cho Hà Thi Di ở nhà tôi, dù gì thời gian cũng không lâu dài, sau khi sinh xong Đại Bạch sẽ mang hồ ly nhãi con đi.


Mặc Dật lại đem Đại Bạch ném từ cửa sổ ra ngoài, tôi liền đốt hương lên để xua đi mùi của nó.


Hà Thi Di tự đi nói với mẹ của cô bé là tới nhà tôi để phá bỏ cái thai, nhưng sợ tổn hại đến cơ thể nên phải dưỡng ở nhà tôi một thời gian.


Sau khi xác nhận, mẹ Hà mừng hết lớn, không có gì là không đáp ứng, bà liền đi thu dọn đồ con gái và gửi gắm Hà Thi Di cho chúng tôi.


Vẫn là trưởng thôn chở chúng tôi về, lúc xuống xe, Mặc Dật bảo chúng tôi đi vào trước, y có điều muốn nói với trưởng thôn.



Tôi nhìn trưởng thôn, cả người ông ấy rõ ràng có chút cứng đờ, từ từ đứng thẳng lưng, trán cũng rịn ra mồ hôi, trong lòng tôi đột nhiên có chút đồng tình với trưởng thôn.



Nhưng khi đối mặc với Mặc Dật đại lão, tôi cũng không dám hỏi nhiều, dẫn Hà Thi Di vào nhà.


Hà Thi Di là một đứa con nít, ngoan ngoãn chắc là khi ở trước mặt mẹ cô bé thôi, vì nó vừa vào nhà tôi nhìn thấy cái gì cũng tò mò, nào là sờ cái này nhìn cái kia.


Tôi đi dọn dẹp phòng cho cô bé, lại ngó ra bên ngoài, thấy Mặc Dật đi quanh xe của trưởng thôn, còn ông ấy thì khom lưng cúi đầu giống như đang báo cáo công việc đi ở phía sau lưng y, mồ hôi chảy ra ròng ròng cũng không dám giơ tay lên lau.


Mãi cho đến khi Mặc Dật phất tay ý bảo ông ấy có thể đi rồi, ông ấy liền khom lưng cúi người 90 độ, còn đợi Mặc Dật vào nhà xong mới dám đi.


Thật không hiểu nổi Mặc Dật có điểm nào đáng sợ như thế, Tề Sở sợ cũng được, trưởng thôn sợ cũng đúng nhưng sao một con hồ ly hoa ngây thơ như Đại Bạch cũng sợ, y vào nhà liếc nhìn tôi một cái rồi lại nằm xuống ghế dài xem sách, tôi muốn hỏi y đã nói gì với trưởng thôn nhưng lại không tiện mở miệng cho nên đành từ bỏ.


Chạng vạng tối, Đại Bạch một con hồ ly hoa lại biến thành hồ ly xám, nó lè lưỡi nằm trước cửa nhà tôi như một con chó, may mắn cho nó là Hà Thi Di lo nghịch điện thoại ở trong phòng không nhìn thấy cảnh này nếu không nhìn thấy nó thế này có khi lại không chịu sinh mấy con hồ ly nhãi con.


Tôi đá nó một cái, kết quả nó như con chó chết, nằm bò ở đó không động đậy.


Tôi đành xách nó ra sân sau để nó tự nghỉ ngơi, thật không biết thằng này sao thành tinh được vậy, nhìn bộ dạng này của nó, có thể sống sót đã không dễ dàng gì.


Nỗi buồn của Hà Thi Di rất nhanh chóng qua đi, lúc tôi đang nấu cơm, cô bé chui vào phòng bếp tìm đồ ăn vặt, nhìn thấy trong tủ lạnh có thịt sống liền muốn cầm lấy nhồi vào miệng, chỉ là khi đưa lên tới bên miệng thì bị tôi cưỡng đoạt cướp đi, vậy là nó cắp lấy một chiếc đùi gà om rồi bỏ đi.


Cô bé rất tự nhiên không cảm thấy xa lạ gì, sau khi ăn hai miếng còn kêu tôi rót nước cho nó, có lẽ con bé đã quen với việc được mẹ mình hầu hạ, kết quả nghe Mặc Dật ho khụ khụ nên nó lập tức xoay người hướng tôi nói: "Chị Vân Thanh, chị đi nghỉ đi, để em nấu cơm cho.


"


Mặc Dật đại lão quả nhiên có thể đánh bại mọi người bằng cách "khụ" và "hừ" nhưng tôi không dám để nó nấu cơm nha, chờ khi nó làm xong chắc chúng tôi chẳng còn gì để ăn ngoài cơm thừa.


Sau khi cô bé lấy trộm thêm một cái đùi gà khác nữa thì tôi liền đuổi nó ra khỏi phòng bếp.


Lúc tôi dọn thức ăn lên bàn thì nghe thấy có tiếng ô tô vang ở bên ngoài, theo sau là tiếng giày cao gót lộp cộp, người còn chưa thấy mà mùi thơm đã theo gió bay vào rồi.


Trong lúc tôi còn ngây người thì Nam Nhã, một người có máu tóc ngắn, diện một thân đồ công sở đã lưu loát đặt mông ngồi ở bên bàn, trừng mắt nhìn Hà Thi Di đang cần cái bát: "Vân Thanh, đây ai vậy? Đi, lấy cho chị cái bát! Tôi đây đói muốn chết rồi này mà chỗ của cô ở xa tôi quá.


"

Tôi thân với cô ta từ khi nào vậy?

Tôi còn đang phát ngốc thì Hà Thi Di ở một bên bĩu môi lấy cho cô ấy một bát cơm.


Mặc Dật không cần ăn cơm, vẫn nằm trên ghế đọc sách.


Trong phòng đột nhiên có rất nhiều người làm tôi có chút tức giận, trong lòng có điểm không thích ứng được, tôi xoay người cầm một bát cơm, nghĩ có nên gọi Đại Bạch vào ăn chung không, dù gì nó cũng nói được tiếng người, không gọi nó ăn cơm thì không phải cho lắm?

Kết quả vừa quay người lại, Nam Nhã lại kêu thêm cơm, còn Hà Thi Di bưng bát cấm đầu ăn không màn tới ai, tôi thấy Nam Nhã mồm to ăn nhiều như thế cũng đành nhận bát xới thêm một bát cơm cho cổ.



Người đẹp này vậy mà ăn những ba bát cơm lớn, còn uống cạn một bát canh, đến lúc này mới lấy trong túi ra một chồng ảnh chụp, nói: "Tôi biết cô hiện tại thiếu tiền nên tôi muốn giới thiệu cho cô một mối làm ăn, hơn nữa cô chắc chắn sẽ rất hứng thú.


"

Vừa nói vừa đưa chồng ảnh chụp qua cho tôi, tôi khẽ liếc nhìn và hiểu ngay ý của cổ.


Trong mấy bức ảnh, có rất nhiều bào thai vừa mới hình thành bị đặt ở một cái bể thủy tinh, mà trên người những thai nhi đó đều bị vẽ đầy phù văn màu đỏ.


Nhìn qua chẳng khác nào câu điệp mà Mặc Dật đưa cho tôi, theo ý tứ của Nam Nhã thì việc này chắc chắn liên quan tới Lục Linh.



Editor: Alissa.