Âm Hôn Khác Biệt

Chương 8: Kỷ Thần Vĩ uy hiếp




Anh không cho phép bất luận kẻ nào bắt nạt cô.

Nếu muốn bắt nạt cô, anh sẽ chặn ở cửa.

"Thiếu phu nhân? Thiếu phu nhân?"

Mẹ Phùng kêu mấy lần, Đinh Tâm Nguyệt ngẩn ra một chút:

"Làm sao vậy?"

"Tâm Nguyệt, cô làm sao vậy?"

Bà thấy cô ngẩng đầu, mở to mắt, như thể cô bị bỏ bùa.

Đinh Tâm Nguyệt tìm kiếm khắp nơi, nhưng không có tìm được Kỷ Hạo Du, anh đi rồi?

Trở lại nhà họ Kỷ, tim Đinh Tâm Nguyệt càng thêm lạnh. Chẳng lẽ những gì cô nhìn thấy ở nghĩa trang cũng là ma?

Nhưng làm thế nào mà cô có thể nhìn thấy ma? Cô có thể thấy Kỷ Hạo Du, Kỷ Hạo Du nói là vấn đề của ngọc, nhưng những hồn ma khác thì sao?

Cô không hiểu, ngồi ở trong phòng cả buổi trưa, thẳng đến chạng vạng Dương Hoa Hoa tới gặp cô, cô cũng chỉ tùy tiện nói vài câu.

Điều kỳ lạ hơn nữa là đêm nay Kỷ Hạo Du không xuất hiện nữa, cô muốn một lời giải thích, cô dựa vào bên giường chờ đợi, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Kỷ Hạo Du đứng ở bên giường Đinh Tâm Nguyệt, nhìn cô ngủ đang ngủ ngon, cuộn tròn người lại, có vẻ rất không yên tâm.

Ngồi ở mép giường, anh giơ tay vuốt lông mày đang nhíu chặt của cô:

"Tâm Nguyệt, nếu vận mệnh không trêu cợt, anh thật sự muốn ở bên em cả đời, cưng chiều em, không để em phải chịu bất kỳ sự tủi thân nào.."

Anh ước gì mình luôn có thể ở bên cạnh cô.

Ngày hôm sau, Đinh Tâm Nguyệt đột nhiên bừng tỉnh, đã sáng rồi, cô nhìn căn phòng trống rỗng, Kỷ Hạo Du không có ở đây, cô cúi đầu cô đơn.

Vừa đi ra ngoài đã gặp một vị khách không mời mà đến.

Theo bản năng tránh đi, đi đường vòng, nhưng lại bị Kỷ Thần Vĩ chặn lại ở cuối hành lang.

"Trốn tôi làm gì?"

"Đường lớn như thế này, tôi đi đâu chẳng lẽ cũng là trốn anh? Tôi không cần thiết phải trốn anh!"

Đinh Tâm Nguyệt trở nên can đảm.

Nếu cô làm theo lời thì sẽ bị Kỷ Thần Vĩ ức hiếp, nên cô cũng có thể can đảm hơn, nếu đến tai Kỷ phu nhân nơi đó tốt nhất, dù sao thì không ai muốn người khác làm ô uế con dâu mình.

"Thật sao?"

Kỷ Thần Vĩ đưa tay vuốt cằm cô, buộc cô phải nhìn mình:

"Em nói xem nếu anh ở chỗ này muốn em thì sẽ thế nào?"

"Tôi khuyên anh tốt nhất đừng làm chuyện ngu ngốc, nếu bị Kỷ phu nhân biết, anh chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi nơi này."

Đinh Tâm Nguyệt hung dữ nhìn chằm chằm anh ta.

Những ngày này ở đây cô cũng biết được vài chuyện.

Kỷ Thần Vĩ là anh họ của Kỷ Hạo Du, là con trai của người chú thứ hai không có tiền đồ chỉ biết đánh bạc, từ nhỏ đi theo cha của Kỷ Hạo Du làm buôn bán, nhưng Kỷ Hạo Du đem đem tất cả tài sản đều để lại cho Đinh Tâm Nguyệt.

Vì để được đến khối tài sản kếch xù, Kỷ Thần Vĩ sẽ bằng mọi giá lấy được cô bởi vì hiện tại cô là người thừa kế của nhà họ Kỷ.

Kỷ Thần Vĩ cười khẽ:

"Xem ra em đối nhà họ Kỷ vẫn là không đủ hiểu biết, nếu em biết sẽ biết Kỷ phu nhân không có quyền lên tiếng ở cái gia đình này."

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đinh Tâm Nguyệt, Kỷ Thần Vĩ càng thêm đắc ý:

"Anh tin rằng em cũng biết, bà ấy để em gả cho đứa con trai đã chết của bà ấy để bà ấy có thể an dưỡng tuổi già, như vậy bà ấy có thể danh chính ngôn thuận dùng tiền của nhà họ Kỷ."

"Chuyện đó không liên quan gì đến anh!"

Đinh Tâm Nguyệt đẩy anh ta ra, rời đi.

"Anh sẽ cho em hai ngày để suy nghĩ về điều đó, hãy suy nghĩ thật kỹ, em tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời anh, bằng không anh sẽ làm cho nhà họ Đinh sống không bằng chết."

Nghe thấy lời cảnh cáo của Kỷ Thần Vĩ, Đinh Tâm Nguyệt chạy nhanh hơn, nhưng trong lòng lại mang theo sợ hãi.

Khi Đinh Tâm Nguyệt đi, một người từ chỗ rẽ hành lang đi ra, nhìn về phía Đinh Tâm Nguyệt rời đi, cười nói:

"Xem ra mị lực của anh còn chưa đủ, anh ta đã chết còn tốt hơn so với anh!"

Kỷ Thần Vĩ đột nhiên dùng tay siết chặt cổ người đó, nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt khát máu nhìn chằm chằm vào người đó, rồi đẩy vào cột:

"Cô tốt nhất dùng đầu của mình đo, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ làm cô khóc lóc từ nơi này bò đi ra ngoài."

Editor: Nghiên Di