Ngải Mạn Thu lau sạch nước mắt nơi khóe mắt cho Đinh Tâm Nguyệt, rồi mở cái túi mình mang theo ra, bên đó có bình súp nóng hổi, mùi thơm ngon theo đó thoát ra bay lên phả vào mặt Đinh Tâm Nguyệt làm cho mây đen u ám trong lòng Đinh Tâm Nguyệt bị cuốn đi không ít.
Đây là món súp trái cây hỗn hợp mà cô yêu thích nhất, cũng là món mà cô cùng Ngải Mạn Thu hay nấu nhất.
"Chỉ có cậu là hiểu tớ thôi!" Đinh Tâm Nguyệt chớp chớp mắt nhìn, Ngải Mạn Thu cười lại, "Cậu mau uống đi, bằng không thì sẽ lạnh mất, uống không ngon đâu."
Cô bưng súp trong chén lên uống sạch toàn bộ, rồi cảm thấy chưa đủ nên lại đổ ra một chén nữa.
Có lẽ, đây là thứ ngon nhất mà cô được uống sau hai ngày qua.
Cô hẳn là nên cảm ơn Mạn Thu thật tốt.
Sau đó hai người trò chuyện phiếm qua một lúc, Đinh Tâm Nguyệt sờ sờ mồ hôi trên trán có chút nghi hoặc: "Mạn Thu à, sao tớ cảm thấy nóng quá?"
Bây giờ đang là mùa xuân, làm sao lại đổ mồ hôi nhiều như vậy?
"Cậu vừa uống nhiều súp đó nên đi nằm một lát đi, hẳn là sẽ tốt hơn thôi." Ngải Mạn Thu nói xong đứng lên, kéo kéo bắt cô đi ngủ.
"Đều là do tớ quá tham lam, uống nhiều như vậy mà, đây còn là súp nóng, uống nhiều chắc khó tránh sẽ bị nóng."
"Làm người không thể quá tham lam, hiện tại cậu biết chưa?" Ngải Mạn Thu trêu ghẹo nói.
"Mạn Thu!"
"Cậu nghỉ ngơi đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, tớ phải về trước đây!" Khoảng cách giữa hai thành phố khá xa, lúc này về cũng phải đi nhanh mới kịp về.
"Nhưng mà tớ không nỡ để cậu đi!" Nơi này quá âm u, cô không muốn người bạn thân nhất này rời đi.
"Tâm Nguyệt à, chắc cậu cũng rõ tình hình nhà tớ mà, nếu mà hôm nay tớ không quay trở về, thì ngày mai cậu sẽ thấy tớ bị tàn tật."
Đinh Tâm Nguyệt tức thời không phát ra âm thanh gì nữa.
Cô cùng Mạn Thu quả là hai đứa trẻ có số khổ, cha của Mạn Thu là một người trọng nam khinh nữ, cảm thấy con gái chính là món hàng phải bù thêm tiền(*), nên thường thường sẽ đánh và mắng cô ấy.
(*)Chỉ người con gái khi lấy chồng thì cha mẹ phải cho thêm của hồi môn.
"Yên tâm đi, tớ có thời gian sẽ tới thăm cậu." Có lẽ nhìn ra được sự mất mát của cô nên Ngải Mạn Thu liền an ủi.
Sau khi tiễn Ngải Mạn Thu về, Đinh Tâm Nguyệt cảm thấy người mình càng nóng, cô nghĩ nên ngủ một lát có lẽ sẽ tốt lên.
Mới vừa đóng cửa lại thì đột nhiên bị người phía sau doạ sợ, "Anh... sao anh ở trong này?"
"Chuyện tối hôm qua tôi còn chưa tính sổ với cô đâu!"
"Anh đi ra ngoài!" Đinh Tâm Nguyệt quay người muốn mở cửa đi ra ngoài thì lại bị Kỷ Thần Vĩ giữ lại cửa, trở tay ôm lấy eo cô, đi vài bước tới bên giường và ném cô lên giường, sau đó anh ta đè lên người cô.
"Anh cút đi!"
"Hôm nay, dù là ai cũng không cứu được cô, người bên ngoài đều bị tôi điều động đi rồi. Cô ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi đi, tôi có thể cho cô vinh hoa phú quý." Kỷ Thần Vĩ nói xong muốn hôn lên má cô nhưng bị cô né tránh qua trái phải vừa xô đẩy anh ta.
Thế rồi đột nhiên, trên người cô nhẹ đi, cô nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy Kỷ Thần Vĩ giống như một con gà con bị ném trên mặt đất.
Đầu cô có chút nặng nề, trên người lại càng ngày càng nóng, trong mơ hồ cô nhìn thấy trước giường có một người đang đứng, cô dụi dụi mắt, tập trung nhìn thật kỹ, mà người này cực kỳ giống Kỷ Hạo Du nha.
Cô dùng sức lắc đầu, cô hoa mắt nhất định là hoa mắt rồi.
Lại nhìn kỹ hơn, đẹp trai quá!
Không biết có phải là do thân thể có cảm giác khác lạ hay không mà cô lại không tự chủ được mà đi từ từ tới gần người đó, vẻ mặt cô đúng chuẩn háo sắc muốn xơi tái người ta vậy, cô từ từ sờ lên mặt người kia, thật là mềm mại nha.
"Tâm Nguyệt, tỉnh tỉnh!"
"Thật đẹp trai a!" Đinh Tâm Nguyệt dùng hai tay nâng mặt người kia, hai má cô ửng đỏ, miệng lầu bầu nói.
Cơ thể của cô không tự chủ được cứ muốn tiến lại gần thêm vì dựa vào người anh ta thật sự quá thoải mái.
Cô càng nhìn càng thấy anh ta đẹp trai ra, ấy thế là trực tiếp hôn người ta.
Kỷ Hạo Du đứng ở đó, dùng lực toàn thân cố gắng giữ bình tĩnh.
Sống qua 21 năm rồi mà anh chưa từng quá gần gũi với cô gái nào như thế này cả. Nhưng mà hôm nay, cô lại tự động dựa vào người anh.
Cơ thể của cô sao mềm mại như vậy chứ, trên người còn có mùi hương rất dễ ngửi nữa.
"Tâm Nguyệt..." Anh ta vừa mở miệng lên thì bị Đinh Tâm Nguyệt ngậm lấy.
Môi cô thật ngọt ngào, Kỷ Hạo Du không thể suy nghĩ thêm gì nữa, anh chỉ biết mình muốn người con gái này, rồi anh nhẹ nhàng ôm cô lên và đặt lên giường. Nhưng không có một giây nào là anh buông tha cho cánh môi thơm ngọt kia, dường như anh sợ rằng buông lỏng ra thì sẽ không tìm lại được.
Một đêm này, giấc mộng của anh đã được thực hiện!
Editor: Alissa