Kỷ Thần Vỹ không dám ở lại nên vội vàng ra ngoài, còn đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Đinh Tâm Nguyệt và Lý Mân Vũ, miệng của Đinh Tâm Nguyệt bị chặn lại nên cô chỉ có thể thút thít vài tiếng, mở to mắt đề phòng nhìn chằm chằm Lý Mân Vũ.
"Chậc chậc chậc, tôi nói sao cô lại có thể dễ dàng bị bắt như vậy?" Lý Mân Vũ nhìn cô vài lần, cuối cùng lấy thứ trong miệng cô ra.
Khóe miệng giật giật, Đinh Tâm Nguyệt bật thốt lên, "Buông tôi ra!"
Thấy cô giãy giụa, Lý Mân Vũ mỉm cười, "Bắt được cô khó như vậy, sao có thể dễ dàng buông tha cho cô?"
"Lý Mân Vũ, anh đừng quên, tôi biết được bí mật của anh!"
Lý Mân Vũ vỗ vỗ đầu của mình, như đột nhiên hiểu ra, "Nhìn trí nhớ của tôi này, cô đã nói như vậy, nhưng tôi đã kiểm tra, chuyện này ngoại trừ cô ra không ai biết, cho nên nếu cô có chết thì sẽ không còn ai đem chuyện này đến uy hiếp tôi!"
Lời nói của anh ta khiến cả người Đinh Tâm Nguyệt như bị đóng băng.
Lý Mân Vũ đột nhiên ôm Đinh Tâm Nguyệt, Đinh Tâm Nguyệt sợ đến mức hét lên: "Buông tôi ra, anh thả tôi ra!"
Cô muốn đá con người ghê tởm này đi, nhưng chân lại bị trói, muốn đẩy ra, hai tay lại bị kìm hãm.
"Kêu đi, kêu đi, tôi thích cô kêu, như vậy mới đủ cay!" Lý Mân Vũ phát điên, gặm cổ Đinh Tâm Nguyệt, lần thứ hai đột nhiên rùng mình một cái.
Sau đó bị một thứ gì đó đập vào lưng, ngã lăn xuống đất.
Đinh Tâm Nguyệt nhìn và thấy đó là Kỷ Hạo Du, cô đã rất ngạc nhiên.
Kỷ Hạo Du nhanh chóng mở trói cho Đinh Tâm Nguyệt.
Lý Mân Vũ thấy sợi dây thừng tự động buông ra, sợ tới mức kêu to.
Kỷ Thần Vỹ vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, nghe thấy tiếng động, phá cửa xông vào, nhìn thấy Lý Mân Vũ đang ngồi trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Đinh Tâm Nguyệt. Anh nhìn sang, lúc này, Đinh Tâm Nguyệt đã được cởi trói và đang đứng dậy.
"Có ma, có ma..." Lý Mân Vũ hoảng sợ hét lên với Kỷ Thần Vỹ.
Kỷ Thần Vỹ cũng đề phòng nhìn chằm chằm vào Đinh Tâm Nguyệt, chính anh ta là người trói, Đinh Tâm Nguyệt là người một tay trói gà cũng không chặt, làm sao có thể tự mình cởi trói.
"Cậu Lý, đừng sợ!" Kỷ Thần Vỹ nói xong, trực tiếp bước tới chỗ Đinh Tâm Nguyệt, nắm lấy tay Đinh Tâm Nguyệt, muốn bắt cô lại.
Đinh Tâm Nguyệt nhân cơ hội cố gắng thoát ra, nhưng cổ tay lại bị bắt lấy, cô muốn giãy giụa nhưng không thể thoát ra.
Rầm!
Kỷ Hạo Du cầm lấy một chiếc ghế trong phòng và đập nó vào đầu Kỷ Thần Vỹ.
Lợi dụng lúc Kỷ Thần Vỹ buông ra, Đinh Tâm Nguyệt vội vàng chạy đi, nhưng Kỷ Thần Vỹ đã túm cổ Đinh Tâm Nguyệt, giam cô trước mặt, hung hăng liếc nhìn mọi ngóc ngách trong nhà, "Kỷ Hạo Du, tao biết đó là mày, tin hay không tao giết chết cô ta?"
Ngón tay của Kỷ Thần Vỹ đã bóp vào cổ họng của Đinh Tâm Nguyệt, chỉ cần dùng một chút lực, Đinh Tâm Nguyệt sẽ gặp nguy hiểm.
"Cái... cái.. cái gì? Không phải Kỷ Hạo Du đã chết rồi sao?" Lý Mân Vũ càng rùng mình hơn khi nghe những lời của Kỷ Thần Vỹ.
Kỷ Thần Vỹ không để ý đến câu hỏi của Lý Mân Vũ, trong mắt vẫn cảnh giác, "Mày nghĩ mình là ma nên tao không làm gì được mày? Đáng lẽ ra tao nên sớm nghĩ đến mày, nếu không sẽ có nhiều sự trùng hợp như vậy ở nhà họ Kỷ?"
Lúc này, Kỷ Thần Vỹ tin rằng Kỷ Hạo Du đang ở đây, và anh ta nói với một giọng điệu đe dọa.
Đôi mắt của Đinh Tâm Nguyệt ra hiệu Kỷ Hạo Du hãy rời đi trước.
Kỷ Hạo Du không muốn, anh không thể để Tâm Nguyệt bị thương.
Mấy lần muốn tiến lên nhưng đều không dám, ngón tay của Kỷ Thần Vỹ ở giữa cổ họng Tâm Nguyệt, nếu anh ta bị tấn công, dùng lực vào tay, có thể khiến Tâm Nguyệt bị thương.
"Kỷ Hạo Du, mau đưa nó cho tao!" Kỷ Thần Vỹ hét lên.
Lý Mân Vũ lúc này mới lui tới bên người Kỷ Thần Vỹ, run rẩy dựa vào nói: "Kỷ Hạo Du thật sự đến rồi sao?"