Âm Hôn Khác Biệt

Chương 28: Chọc phải người của nhà họ Lý




Đinh Tâm Nguyệt hất tay của Đinh Hữu Lan đang nắm lấy cổ tay mình ra, đột nhiên đứng lên, khóe môi run rẩy đến mức chính bản thân cũng không thể tự khống chế được, "Ông thật sự là, tính xấu không đổi!"

Từ trong phòng đi ra ngoài, nước mắt của Đinh Tâm Nguyệt rốt cuộc không nhịn được chảy xuống.

Cô vốn còn cho rằng, trải qua lần giáo huấn này, cha sẽ thay đổi, không nghĩ tới, là cô nghĩ quá nhiều rồi. Ông ta, chỉ sợ là, cả đời này đều không đổi được.

Bỗng nhiên, một đôi tay từ phía sau vươn ra, ôm lấy cô, cái cằm trơn bóng kia để ở trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng cọ cọ, "Đừng khổ sở, anh vẫn ở bên em!"

Những gì vừa mới xảy ra, anh đều nhìn thấy.

Cảm nhận được thân thể Đinh Tâm Nguyệt đang run rẩy một cách rõ ràng, anh chỉ có thể gắt gao ôm lấy cô.

Thật lâu sau, tâm tình Đinh Tâm Nguyệt mới hơi hơi bình phục lại, đưa lưng về phía Kỷ Hạo Du, cô nói "Hạo du, anh nói xem, trên thế giới này, tiền thật sự quan trọng hơn hết thảy mọi thứ sao?"

Vì tiền, cha có thể coi cô như hàng hóa để giao dịch. Kỷ Thần Vĩ vì tiền, có thể giết chết Kỷ Hạo Du.

Hai tay Kỷ Hạo Du đặt trên vai của Đinh Tâm Nguyệt, chậm rãi xoay người cô lại, để cho cô nhìn vào hai mắt của mình, hai mắt đẫm lệ mông lung kia của cô làm cho trái tim của anh lộp bộp một chút. Giơ tay lên, nhẹ nhàng chà lau những giọt lệ kia, bám lên người cô, một nụ hôn quý trọng khắc lên khóe mắt ửng đỏ ấy.

"Tâm Nguyệt, cách mỗi người đối đãi nhân sinh là không giống nhau, đối với mỗi người, sự vật quan trọng là gì, cũng là không giống nhau. Em chỉ cần nhớ kỹ, có một người, ở trong nhân sinh của anh ta, thứ quan trọng nhất chỉ có cô bé không rành thế sự kia, anh ta có thể vì cô ấy, mà làm bất cứ chuyện gì."

Mí mắt của Đinh Tâm Nguyệt nâng lên, nhìn Kỷ Hạo Du, hốc mắt cô vẫn ửng đỏ như cũ, nhưng cánh môi đã không còn run rẩy nữa, "Hạo Du, anh......"

"Tâm Nguyệt, anh không biết mình có thể ở bên em bao lâu, nhưng em hãy yên tâm, cho dù có một ngày, anh không thể ở bên cạnh em, thì anh cũng sẽ cầu phúc cho em, để em có thể có được một cuộc sống hạnh phúc."

"Không, em chỉ muốn anh ở bên em, anh phải ở bên em!" Đinh Tâm Nguyệt đột nhiên ôm chặt lấy Kỷ Hạo Du.

Có lẽ, giờ khắc này, cô hiểu rõ, Kỷ Hạo Du đã sớm biến thành một phần không thể chia lìa trong cuộc đời của mình.

Một khác anh xâm nhập vào thế giới của cô kia, vận mệnh đã chú định, cô không rời khỏi anh.

Nếu thật sự có âm dương khác biệt, liệu có phải hay không có thể......

Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Kỷ Hạo Du, nói "Nếu có một ngày, anh phải rời đi, vậy thì, em sẽ đi cùng anh!"

Nhìn đôi mắt nghiêm túc của cô, trái tim Kỷ Hạo Du đột nhiên như bị nhói một cái, đột nhiên dán vào người cô, hôn lên đôi môi mềm mại kia, tận đến khi cô hô hấp dồn dập, mới lưu luyến không rời buông ra, "Tâm Nguyệt, anh không cho phép, em nhất định, cần thiết, phải sống thật tốt, thật khỏe mạnh!"

"Không có anh, em tồn tại có ý nghĩa gì?" Hiện giờ, cô đã không thể rời khỏi anh, sao lại có thể tồn tại một mình chứ.

"Tâm Nguyệt, em với anh vốn chính là âm dương kết hợp, nói rõ, chúng ta là định mệnh có nhau. Nếu hai chúng ta đều ở cùng một phía, em cảm thấy, chúng ta còn có khả năng ở bên nhau sao?"

Lúc này đây, Đinh Tâm Nguyệt không phản bác, vì cô biết, cô nói lại nhiều đến mấy đi nữa, Kỷ Hạo Du đều sẽ ngăn cản. Nếu còn chưa tới một ngày kia, cần gì phải tranh chấp vì chuyện này đâu?

Buổi chiều, bọn họ rời khỏi thành phố Phú Lan, về tới thành phố Giang.

Thời gian của họ càng ngày càng ít, không thể dừng lại ở thành phố Phú Lan quá lâu.

Vừa trở về nhà họ Kỷ, đã thấy Kỷ Thần Vĩ với vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở ghế trên, đang dùng ánh mắt tràn đầy khói mù nhìn quét cô.

Trong lòng cô không hiểu sao lại thấy có chút hoảng loạn.

"Cô còn biết trở về?"

Những lời này từ trong miệng anh ta nhổ ra, nghe cực kỳ không được tự nhiên.

"Tôi trở về thăm cha tôi!" Giọng Đinh Tâm Nguyệt rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như chỉ có chính cô có thể nghe thấy.

Một ngày ở văn phòng kia, là vì có Kỷ Hạo Du ở bên cạnh, cho nên lá gan cô mới lớn như vậy, thế nhưng hiện giờ, Hạo Du không có ở đây.

"Cô chọc đến người của nhà họ Lý?"

Quả nhiên, tin tức này lại nhanh như vậy đã truyền tới tai anh ta, xem ra thành phố Phú Lan có người của anh ta, không những vậy, còn là không ít.

Lòng bàn tay của Đinh Tâm Nguyệt bắt đầu chảy mồ hôi. Lúc này, nếu cô đã chết, vừa lúc có thể đẩy trách nhiệm trốn tránh lên người nhà họ Lý, cho dù Lý Mân Vũ có nói là không giết cô, cũng có thể nói lại là do người dưới tay gã tính sổ sau cho chủ của mình, nên thất thủ giết chết cô, cũng là chuyện rất mực bình thường.

"Tôi chỉ là muốn cứu cha mình ra!"

"Cha cô? A, cô không biết thật hay là giả vờ không biết vậy, nhà họ Lý kia là nhà mà chúng ta có thể chọc vào sao?" Kỷ Thần Vĩ đột nhiên rống lên, làm Đinh Tâm Nguyệt sợ tới mức run rẩy một chút.

Editor: Nguyệt Trường Ly