Đinh Tâm Nguyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén, không có chút sợ hãi nào, hoàn toàn khác với biểu cảm lúc mới vào, cô nhìn chằm chằm Lý Mân Vũ, "Anh Lý, đều nói người chết lớn nhất, mong cậu tôn trọng một chút. Cha tôi nợ anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả thay ông ấy!"
Bộp bộp bộp!
Lý Mân Vũ vỗ tay, xong lại tùy ý cười to, dường như vừa mới nghe được chuyện cười gì lớn nhất trên đời vậy.
"Người đâu, mang cô ta vào cho tôi!"
"Các người muốn làm gì? Buông tôi ra!" Đinh Tâm Nguyệt bị hai người trực tiếp cấp kéo đi, mặc cô tùy ý hô to, đều không làm được gì.
"Anh Lý, xin cậu buông tha Tâm Nguyệt đi, cầu xin cậu!" Ngải Mạn Thu đau khổ cầu xin, lại bị Lý Mân Vũ hất văng ra, rồi gã ta mới sải bước, đi vào bên trong.
Cái lâu đài cổ này rất lớn, Đinh Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy chính mình bị kéo đi, rẽ vào không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng bị đặt trên một cái giường mềm như bọt biển.
Cô dùng sức giãy giụa, ngẩng lên, lại đối diện với loại biểu tình nghiền ngẫm kia của Lý Mân Vũ.
"Cô nói xem, hương vị của vợ người chết là cái dạng gì đây?"
"Anh tốt nhất là đừng có chạm vào tôi, nếu không, anh sẽ hối hận!" Đinh Tâm Nguyệt đề phòng nhìn gã ta chằm chằm, nội tâm vẫn có chút sợ hãi.
Cơ thể nhỏ bé này của cô á, căn bản không thể đấu lại được chiều cao một mét chín của Lý Mân Vũ đâu.
"Thế à? Chẳng lẽ cô còn có thể ăn tôi hay sao?" Thấy ánh mắt đề phòng của cô, lại nghe được câu nói uy hiếp kia, Lý Mân Vũ đột nhiên cười như điên dại,như là nghe được chuyện gì hài hước lắm.
Mắt thấy Lý Mân Vũ bước đến càng ngày càng gần, Đinh Tâm Nguyệt chỉ có thể lùi về sau, lại lui về phía sau một chút, cho đến khi phần lưng của cô chạm đến chỗ tựa lưng ở phía sau, cô có chút kinh hoảng, muốn trốn ra từ phía cạnh bên, nhưng lại bị Lý Mân Vũ đẩy một cái, ngã lại xuống giường.
Ý thức của Đinh Tâm Nguyệt làm cô nhanh chóng tự ngồi dậy, nhằm không cho gã ta có thể nhân cơ hội động vào mình.
Lý Mân Vũ đột nhiên nhào tới, bắt lấy tay mảnh khảnh kia của Đinh Tâm Nguyệt, đè chúng ở hai bên sườn, khiến cho Đinh Tâm Nguyệt phải nhìn thẳng vào gã ta, "Nếu đấu với tôi, cô chỉ sẽ thất bại thảm hại, không bằng ngoan ngoãn thuận theo tôi, biết đâu cô mà làm tốt, khiến tôi vui vẻ, là tôi sẽ thả cô với ông cha già ma quỷ kia của cô một con ngựa thì sao."
Đinh Tâm Nguyệt giãy giụa, hai cái cổ tay bị giam cầm đã đỏ thắm, lờ mờ có thể thấy được vết máu.
"Mèo hoang nhỏ, sớm đã nghe nói em là một mỹ nhân, hôm nay thấy, quả nhiên không giả. Tính cách nóng bỏng này, đúng là hợp với khẩu vị của tôi." Lý Mân Vũ đột nhiên cúi người xuống, muốn hôn cô.
Ngay lúc gã ta lanh mồm lanh miệng sắp đụng tới Đinh Tâm Nguyệt, thì Đinh Tâm Nguyệt thở gấp gáp nói: "Chuyện ngày hai sáu tháng ba!"
Vẻ mặt vốn đang âm tà tức khắc che kín bằng vẻ khiếp sợ, nhìn biểu tình khẩn trương của Đinh Tâm Nguyệt, đột nhiên bóp chặt lấy cổ cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô nói cái gì?"
Đinh Tâm Nguyệt bị bóp chặt đến nỗi có chút không thể hô hấp, một đôi tay nhỏ dùng sức đập vào cánh tay của Lý Mân Vũ.
Mắt thấy má cô phồng lên, đỏ rực, Lý Mân Vũ mới chậm rãi buông lỏng tay ra Đinh Tâm Nguyệt, từ trên giường xuống dưới, nhưng trên mặt gã ta vẫn tràn đầy vẻ khiếp sợ và phẫn nộ như cũ, "Cô muốn nói cái gì?"
Đinh Tâm Nguyệt lấy lại hô hấp, đỡ giường, chậm rãi ngồi dậy, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lý Mân Vũ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, "Hai sáu tháng ba, con gái của anh Lâm chết oan chết uổng, tuy hiện trường không nhìn ra được bất kỳ dấu vết giết người nào, nhưng chuyện đó là do anh làm!"
Lý Mân Vũ đột nhiên xoay người lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cô, "Làm sao cô biết?"
Chuyện này, gã đã xử lý khá hoàn hảo rồi, đến nay, chuyện đã qua đi hơn nửa năm, vẫn không có người biết chuyện này.
"Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Anh Lý, tôi không muốn uy hiếp anh, tôi chỉ hy vọng, anh có thể buông tha cho cha tôi, chuyện này, tôi sẽ làm nó nát ở trong bụng."
Đây cũng coi như một giao dịch, thế nhưng, chỉ cần có thể giữ được mạng của cha, dù có là giao dịch, thì lại làm sao chứ?
Đột nhiên, Lý Mân Vũ lại gần cô, trong ánh mắt hung ác là sát ý thoáng hiện, "Cô dám uy hiếp tôi?"
"Anh Lý, tôi chỉ nói ra tình hình thực tế. Anh Lâm là loại người gì, so với tôi, anh chắc là rõ ràng hơn rất nhiều. Nhà họ Lý các người sở dĩ có thể lăn lộn đến hô mưa gọi gió ở thành phố Phú Lan, không phải không thể bỏ qua sự giữ gìn của anh Lâm hay sao."
"Cô còn biết cái gì?" Giờ phút này, Lý Mân Vũ cơ hồ là muốn bóp chết Đinh Tâm Nguyệt.
Editor: Nguyệt Trường Ly