Đây là lần đầu tiên Đinh Tâm Nguyệt chủ động tới tìm Kỷ Thần Vĩ, Kỷ Thần Vĩ kinh ngạc cũng là bình thường.
Đinh Tâm Nguyệt nhìn chung quanh một vòng phòng khách, diện tích không lớn, nhưng bàn ghế mọi thứ đầy đủ hết, nhìn dáng vẻ đều là loại chất lượng. Xem ra Kỷ Thần Vĩ đã sớm coi mình là người thừa kế của nhà họ Kỷ.
"Chẳng lẽ tôi không thể đến xem sao?" Đinh Tâm Nguyệt khẽ cười một tiếng.
"Đương nhiên có thể!" Nhìn Đinh Tâm Nguyệt cười, Kỷ Thần Vĩ gật đầu.
Tìm một chiếc ghế, ngồi xuống, "Tôi tới để cùng anh thương lượng chuyện của chúng ta."
"Chuyện của chúng ta?"
Đinh Tâm Nguyệt khẽ nhướng mày, "Như thế nào, anh không muốn cưới tôi?"
"Đương nhiên muốn!" Kỷ Thần Vĩ lập tức trả lời.
Hắn nghĩ đến ngày này đã không biết bao lâu rồi.
"Tôi muốn nói, tuy rằng Kỷ Hạo Du đã đi rồi, nhưng dù sao tôi cũng là vợ trên danh nghĩa của anh ấy. Tôi đột nhiên tái giá, cũng không thể làm lớn, anh thấy thế nào?"
"Đó là điều đương nhiên." Kỷ Thần Vĩ trầm mặc một lát, "Chuyện về hôn lễ, đều do em định đoạt."
"Nếu như vậy, tôi có thể mua chút đồ vật trang trí tôi thích trang trí nơi này không?"
Kỷ Thần Vĩ khẽ liếc nhìn căn nhà của mình, cũng không có trả lời, một lúc sau mới nói, "Em không cần dọn khỏi nhà lớn, đến lúc đó..."
Đinh Tâm Nguyệt đột nhiên đứng lên, "Làm sao có thể được? Nếu tôi gả cho anh, đương nhiên muốn cùng anh chia sẻ khổ cực, làm sao có thể sống ở nhà lớn? Hơn nữa, tôi còn có mặt mũi nào mà sống ở nơi đó? Dù sao thì đó cũng là nhà của Kỷ Hạo Du..."
Cô khóe mắt hơi nghiêng, liếc nhìn Kỷ Thần Vĩ, tự lẩm bẩm, "Tôi cũng không muốn bị người khác nói xấu."
Nhìn cô vài lần, Kỷ Thần Vĩ nói, ""Được rồi, tạm thời chúng ta tổ chức hôn lễ ở đây, sau này khi thời cơ tới, dọn đến ở cũng không muộn."
Đinh Tâm Nguyệt ngượng ngùng gật đầu, nhưng đáy lòng đã sớm nguyền rủa anh ta mấy nghìn lần.
Còn muốn dọn đến nhà lớn của nhà họ Kỷ?
Ngày hôm sau, thừa dịp Kỷ Thần Vĩ đến công ty, Đinh Tâm Nguyệt và Dương Hoa Hoa bước vào nhà của anh ta. Cùng nhau đi vào còn có Kỷ Hạo Du.
"Tâm Nguyệt, em xác định như vậy có thể tìm được sao?" Kỷ Hạo Du có chút nghi ngờ.
Ai sẽ ngốc giữ chứng cứ đến bây giờ, còn đặt ở trong nhà.
"Đúng rồi, Hạo Du, anh cẩn thận nhớ một chút, lúc Kỷ Thần Vĩ hại anh có để lại chứng cứ gì không, hoặc là vì nguyên nhân gì mà giết anh." Đinh Tâm Nguyệt tìm một vòng, không tìm được cái gì khả nghi, không thể không hỏi lại Kỷ Hạo Du.
Kỷ Hạo Du đứng bên cạnh cây cột, ngả người ra sau, đặt hai tay lên ngực, suy tư một lúc, sau đó vỗ đầu, "Anh nhớ ra rồi, có một lần anh đến công ty, nghe được Kỷ Thần Vĩ gọi điện thoại, nói là chuyển tiền đến một tài khoản. Anh đã bị anh ta nhìn thấy, không biết có phải vì vậy không!"
Đinh Tâm Nguyệt gật đầu, "Nếu anh ta muốn gia sản, biết rõ anh sống không quá 22 tuổi, tại sao còn chưa gần một năm liền động thủ với anh? Hoá ra là lo lắng nhược điểm của mình bị anh biết được."
"Vậy phải tìm như thế nào?" Dương Hoa Hoa bĩu môi có chút nản lòng.
"Chuyện này có gì khó, vì đó là việc của công ty, vậy phải đến công ty tìm hiểu."
"Tuy nhiên, hiện tại Kỷ Thần Vĩ đang nắm quyền điều hành công ty, chúng ta đi vào như thế nào?" Dương Hoa Hoa xem thường, tỏ vẻ đề nghị này không thể thực hiện được.
"Tâm Nguyệt, nếu không lại nghĩ biện pháp khác đi?" Kỷ Hạo Du an ủi cô.
Anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cô thật tốt.
"Không được, em nhất định phải tìm được chứng cứ." Đinh Tâm Nguyệt hạ quyết tâm.
Hiện tại Kỷ Thần Vĩ chỉ yêu cầu cô kết hôn với anh ta, để lấy tài sản một cách hợp lý, nhưng nếu cô ấy kết hôn, tài sản chắc chắn sẽ được chuyển ngay lập tức, khi đó tính mạng của cô và Kỷ phu nhân có thể thật là giữ không nổi.
Kỷ Hạo Du bị giết chuyện này cũng sẽ là đá chìm đáy biển, về sau sẽ không ai nhắc tới nữa. Cô không cam lòng, không thể cứ để như vậy được.
Ngày hôm sau, trước bữa trưa, Đinh Tâm Nguyệt mang hộp đồ ăn đi vào công ty của nhà họ Kỷ.
"Tâm Nguyệt, anh hy vọng người em đang đợi là anh." Kỷ Hạo Du đứng ở bên cạnh Đinh Tâm Nguyệt, giọng hơi không hài lòng.
Nheo mắt nhìn anh, sau đó cười nhạo, liếc nhìn xung quanh, hạ giọng, "Sao, anh ghen à?"
Editor: Nghiên Di