Hợp táng á, cuối cùng cũng là dùng quần áo thay thế Đinh Tâm Nguyệt mà thôi.
Đinh Tâm Nguyệt biến mất ngày thứ năm, trước cửa nhà họ Kỷ bỗng xuất hiện một người nhếch nhác.
Sau một hồi rửa mặt, bộ dạng của Đinh Tâm Nguyệt mới được lộ ra, nhưng khuôn mặt tái nhợt, hơn nữa lại gầy đi một vòng, nhìn dáng vẻ là bị sợ hãi quá mức.
"Chị dâu, chị làm sao vậy?" Dương Hoa Hoa ngồi xổm bên cạnh Đinh Tâm Nguyệt, nhìn cô với vẻ mặt lo lắng.
Nhìn mình trong gương, thật lâu sau Đinh Tâm Nguyệt mới mở miệng, "Anh ấy đi rồi!"
"Anh ấy?" Dương Hoa Hoa khó hiểu, nhưng lại lập tức hiểu được, "Chị là nói anh trai sao?"
Đinh Tâm Nguyệt hơi cụp mắt xuống, không dám nghĩ tiếp.
"Chị dâu, chị đừng buồn, anh trai đi rồi, còn có em, em sẽ ở bên cạnh chị." Dương Hoa Hoa đứng lên, từ phía sau ôm lấy Đinh Tâm Nguyệt.
Một đứa trẻ tám tuổi, muốn dùng cơ thể và lời nói của mình để sưởi ấm cho cô.
Rầm!
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, ánh sáng tràn vào làm cho Đinh Tâm Nguyệt không kịp thích ứng giơ tay chắn lại.
"Em đang làm gì ở đây?"
Kỷ Thần Vĩ bước vào với vẻ mặt u ám, nhìn đến Đinh Tâm Nguyệt, sau đó cười khẽ, "Em đã ở đâu?"
"Chị dâu nhớ anh trai, tâm trạng không tốt nên ra ngoài đi dạo." Dương Hoa Hoa giống như người lớn đứng chắn trước Đinh Tâm Nguyệt, không cho Kỷ Thần Vĩ tới gần.
"Đi ra ngoài!"
Dương Hoa Hoa ngửa cổ, trừng mắt nhìn anh ta.
"Đi ra ngoài!" Kỷ Thần Vĩ tăng giọng.
Đinh Tâm Nguyệt đột nhiên mở miệng, "Hoa Hoa, em đi ra ngoài trước đi, chị và anh Thần Vĩ của em có chuyện muốn nói."
"Nhưng mà..." Cô bé sợ, sợ chị dâu cũng sẽ giống như anh trai bị người tàn nhẫn như Kỷ Thần Vĩ hại chết.
Cô bé nắm lấy tay áo của Đinh Tâm Nguyệt, không buông tay.
Đinh Tâm Nguyệt cười nhẹ với cô bé, nói nhỏ vào tai vài câu, Dương Hoa Hoa mới ngoan ngoãn đi ra ngoài, trước khi đi ra ngoài còn không quên liếc mắt cảnh cáo nhìn Kỷ Thần Vĩ.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, bầu không khí trở nên kỳ quái.
"Em muốn nói gì với tôi?" Kỷ Thần Vĩ lên tiếng trước.
Đinh Tâm Nguyệt cầm lấy hộp phấn nền trên bàn trang điểm, chậm rãi bôi lên má.
"Thấy tôi chưa chết, anh cảm thấy thế nào?" Đinh Tâm Nguyệt không nhanh không chậm nói, không nghe ra một chút cảm xúc.
"Nếu đã biết, em không nên quay trở về." Kỷ Thần Vĩ không hề né tránh.
Sau đó, anh liếc cô một cái, "Nếu em ngoan ngoãn nghe nghe lời anh, thì hôm nay cũng sẽ không đến mức như thế này."
"Anh muốn cưới tôi sao?" Đinh Tâm Nguyệt cười lạnh một tiếng.
Vì tài sản lại có thể không từ thủ đoạn như vậy.
"Đây là lựa chọn tốt nhất của em!"
Thật lâu sau, Đinh Tâm Nguyệt đột nhiên cười, hai má phủ phấn nền làm cho mặt cô có chút sức sống, "Được, tôi đồng ý với anh!"
Vừa nghe như vậy, trên mặt Kỷ Thần Vĩ nở nụ cười tươi.
"Tuy nhiên, anh phải hứa với tôi ba điều!"
"Em nói đi!"
Đinh Tâm Nguyệt nhìn ra bên ngoài, "Dù sao hiện tại tôi cũng là vợ của Kỷ Hạo Du, tôi biết anh cũng không muốn để người khác đàm tiếu, cho tôi thời gian nửa tháng, tôi sẽ về nhà mẹ đẻ, tôi lại gả cho anh!"
Kỷ Thần Vĩ do dự một chút, nhưng lại nghĩ nếu cô chết, muốn chiếm được tài sản còn phải lấy mạng của Kỷ phu nhân, sao lại phải tự làm khó mình.
Thấy anh đồng ý, khóe môi Đinh Tâm Nguyệt nhếch lên một chút, "Thứ hai, trước khi kết hôn, anh không được đến quấy rầy tôi, tôi cần một không gian yên tĩnh."
"Thứ ba, tôi muốn bạn tốt của tôi là Ngải Mạn Thu ở lại với tôi vài ngày."
Mấy vấn đề này đối với Kỷ Thần Vĩ mà nói, quả thực liền không phải vấn đề lớn.
Nhìn mình trong gương, cô thầm nói nhỏ, "Kỷ Hạo Du, anh yên tâm, cho dù em không có năng lực quá lớn, em cũng sẽ giúp anh bảo vệ những thứ thuộc về anh."
Cô không thể để Kỷ Thần Vĩ tùy ý bắt nạt mình.
Editor: Nghiên Di