Âm Hôn Khác Biệt

Chương 11: Anh thế mà lại rất yêu cô




"Nhưng mà, nếu mục đích của anh ta đã đạt được, tại sao nhà họ Kỷ còn muốn gả chị đi?" Cô không hoàn toàn tin lời nói của Kỷ phu nhân khi ở linh đường.

Dương Hoa Hoa lau nước mũi, "Bởi vì anh trai đã sớm để lại toàn bộ tài sản đứng tên anh ấy cho chị rồi! Kỷ Thần Vĩ lấy được chị cũng có nghĩa là anh ta đã lấy được nhà họ Kỷ, cho nên anh ta mới đề nghị dì lấy chị!"

Bây giờ Đinh Tâm Nguyệt đã biết lý do tại sao Kỷ Thần Vĩ khi ở linh đường muốn cô.

Anh ta chỉ muốn biến cô thành của anh ta, cam tâm tình nguyện đem tài sản cho anh ta.

Thật tâm cơ.

Cô cảm thấy hơi đau lòng cho Kỷ Hạo Du, bị chính anh họ của mình tính kế, cuối cùng còn mất mạng.

"Chị dâu, chị đừng trách dì, cũng đừng oán hận anh trai, anh ấy thật sự rất yêu chị." Dương Hoa Hoa vẻ mặt cầu xin.

Thấy Đinh Tâm Nguyệt không nói lời nào, Dương Hoa Hoa nhìn vào trong phòng, đột nhiên chạy tới trước tủ quần áo, ngồi xổm xuống, loay hoay một hồi, ôm một cái túi đi tới, nóng lòng muốn mở ra.

Đóng gói nhiều lớp, mất rất nhiều thời gian để mở nó ra.

Là một quyển album!

Đinh Tâm Nguyệt đã rất sốc khi nhìn thấy bức ảnh trên trang bìa với nụ cười xán lạn, đây là cảnh cô đi chơi suối với Mạn Thu hai tháng trước.

Làm sao anh ta có thể có...

Đinh Tâm Nguyệt giật lấy cuốn album, nhanh chóng lật xem, mặt trên thế nhưng toàn bộ đều là ảnh của cô, từ nhỏ đến lớn, thậm chí là khi cô mới vài tuổi. Đến cuối cùng, thế nhưng lại có một bức ảnh của cô và Kỷ Hạo Du, hiển nhiên là do anh dán lên, Kỷ Hạo Du ôm eo cô cười tươi giống như hoa hướng dương.

Những bức ảnh này khiến cô hít thở không thông, cô không bao giờ tưởng tượng được rằng một người đàn ông chưa từng gặp cô lại có nhiều ảnh về cô như vậy, mỗi một bức ảnh đều được chụp đẹp đến như vậy.

"Chị dâu, anh trai thật sự thực yêu chị!"

"Chị..." Đinh Tâm Nguyệt còn chưa nói xong, liền nghe thấy một giọng nói vang lên, cô quay đầu nhìn về phía giường, Kỷ Hạo Du đang nằm ở trên giường, chỉ là sắc mặt trắng bệch, miệng còn hừ nhẹ, "A!"

"Chị dâu, làm sao vậy?"

"Hoa Hoa, em đi về trước đi, chị còn có việc phải làm!"

"Chị dâu, chị không tin sao? Chị không thích anh trai sao? Chị nhất định phải báo thù cho anh trai, anh ấy chính là vì chị..." Dương Hoa Hoa bị Đinh Tâm Nguyệt đẩy ra khỏi cửa.

Đinh Tâm Nguyệt quay lại, nhìn sắc mặt trắng bệch của Kỷ Hạo Du không biết phải làm sao, "Anh bị làm sao vậy?"

"Tâm Nguyệt, anh... lạnh quá..." Giọng nói của Kỷ Hạo Du hơi yếu ớt.

Đinh Tâm Nguyệt chạy tới, đem toàn bộ chăn đắp trên người anh, nhưng anh vẫn lạnh đến run bần bật.

"Em nên làm gì để anh cảm thấy dễ chịu hơn?" Đinh Tâm Nguyệt rối loạn, nhìn thấy anh khó chịu, cô thực sự rất căng thẳng và sợ hãi.

Cô cởi giày, leo lên giường, từ bên trong ôm chặt lấy Kỷ Hạo Du, dùng cơ thể ấm áp của mình sưởi ấm cho anh.

Ôm lấy anh giống như là ôm một tảng băng, làm Đinh Tâm Nguyệt lạnh buốt.

Khi còn nhỏ nghe người xưa nói, cơ thể của quỷ không độ ấm, bây giờ anh sắc mặt tái nhợt, cơ thể lạnh lẽo, chẳng lẽ là anh phải rời đi sao?

Cô thực sự sợ rằng anh sẽ rời đi!

Không thể!

Cô đột nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi trắng như tuyết.

Anh toàn thân yếu ớt, cho dù cô có mút mạnh, Kỷ Hạo Du cũng chỉ là kêu rên vài tiếng, thậm chí còn không cử động được cơ thể.

Khi bên ngoài có tiếng gõ cửa, Đinh Tâm Nguyệt sợ tới mức đột nhiên ngồi dậy, hoảng hốt nhìn xung quanh, Kỷ Hạo Du đã ngủ thiếp đi.

Giờ phút này, sắc mặt của anh đã tốt lên không ít, chẳng lẽ điều này giúp ích được cho anh?

Tiếng đập cửa không ngừng, Đinh Tâm Nguyệt mang giày vào và đi ra mở cửa.

"Hoa Hoa, không phải chị đã nói với em rồi sao? Chị có việc phải làm, em..."

Editor: Nghiên Di