Ánh sáng và ánh nắng mặt trời, hoa thơm và chim hót!
Hôm nay là ngày Đinh Tâm Nguyện kết hôn với thiếu gia Kỷ Hạo Du của nhà họ Kỷ, nhà giàu nhất thành phố Giang.
Ánh mặt trời rực rỡ cùng với không khí vui vẻ cũng không quét sạch được sương mù trong đáy lòng Đinh Tâm Nguyệt. Cô không thể quên lúc cô rời nhà, cha cô cụp mí mắt tội lỗi xuống và tự trách.
Ôi, ôi! Làm thế nào mà ông ta lại cảm thấy tội lỗi? Vì số tiền khổng lồ đã bán con gái mình, người như vậy làm sao có thể tự trách?
Cô cúi đầu, nhìn xuyên qua khăn voan, nhìn thấy viên ngọc màu xanh biếc ở trên cổ mình, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ, lúc đính hôn của nhà họ Đinh và nhà họ Kỷ, đây quà đính hôn của ông Kỷ, từ nhỏ cô đã đeo trên người.
Xe dừng lại, Đinh Tâm Nguyệt ngồi ở bên trong, đầu bị trùm khăn voan đỏ.
Cô không rõ, thiếu gia nhà họ Kỷ nghe nói cũng từng vào đại học, vì sao lại thích kiểu hôn lễ truyền thống này.
Cô được Hỉ Nương(*) dùi ra khỏi xe. Chậm rãi đi vào cửa chính nhà họ Kỷ.
(*) Danh xưng của người chăm sóc dâu vào ngày xưa.
Sàn nhà trắng nõn không tỳ vết, nhìn nhà họ Kỷ hẳn là người rất để ý chuyện này, chỉ là vì sao càng đi vào trong càng cảm giác được một cổ âm u u ám đập vào mặt, làm cho cô bất giác run rẩy một chút.
Đừng sợ, không phải chỉ là kết hôn thôi sao, kết hôn còn có thể ly hôn, cô cũng không phải người cổ hủ.
Đinh Tâm Nguyệt mím môi, tự an ủi chính mình.
Từng đợt tiếng khóc truyền đến, càng đi vào trong tiếng khóc càng rõ ràng, làm Cho Đinh Tâm Nguyệt nghi hoặc nháy mắt mấy cái.
Ngày đại hỷ như thế này, coi như là khóc gả cũng không nên là nhà bọn họ chứ?
Nhà trai này khóc thảm như thế này là như thế nào?
Tuy rằng nghi hoặc nhưng cô vẫn phải đi theo chân Hỉ Nương đi vào trong.
"Phu nhân, tân nương(*) đến rồi! Hỉ Nương chạy thật nhanh về phía trước, thấp giọng nói."
(*)Cô dâu mới.
Đinh Tâm Nguyệt một mình đứng ở nơi đó, chỉ có thể thấy Hỉ Nương chạy bước nhỏ, còn có âm thanh yêu mị kia truyền đến.
Ngay lập tức nghe thấy giọng nói của một quý bà: "Bắt đầu đi."
Không nghe ra hỉ nộ(*), làm cho Đinh Tâm nguyệt càng thêm nghi hoặc khó hiểu.
(*)Vui buồn.
Theo lý thuyết lúc này bên cạnh cô nên là chú rể mới đúng chứ?
Chỉ là hiện tại, thế nào lại không có người, ngược lại Hỉ Nương đã trở lại bên cạnh cô, kéo cô về phía trước.
Nhìn phía dưới khăn voan đỏ, làm cho Đinh tâm nguyệt kinh ngạc chính là, cô thế nhưng nhìn thấy một cái chậu lớn chứa đầy tro tàn, bên trong còn có tiền giấy chưa cháy hết. Ở phía trước vậy mà lại là một cái chân quan tài lớn.
Cô đã bị khiếp sợ kéo khăn che đầu của mình ra.
Khi nhìn thấy một bộ quan tài trước mặt, cả người cô đều khiếp sợ, hai mắt mở ta nhìn chằm chằm quan tài, cánh môi hồng mím chặt.
"Thiếu phu nhân, giờ lành đã đến, nên bái đường rồi vào động phòng thôi! Hỉ Nương cười đẩy cô.
Cô hất cánh tay đang đẩy cô ra, cơ thể lung lay vài cái.
Đây là....
"Tâm Nguyệt, cô yên tâm, sau này về sau cô chính là thiếu phu nhân nhà họ Kỷ, thân phận cao quý không cần phải nói, số tiền mà nhà họ Đinh cô nợ, tôi sẽ giúp cô trả hết toàn bộ!"
Đinh Tâm Nguyệt nhìn về phía người phụ nữ đang nói chuyện, một thân trang phục trang nhã, vành mắt hồng hồng chắc là vừa mới khóc xong, cho dù là vậy nhưng vẫn có thể nhìn ra bà ta giơ tay nhấc chân lộ ra khí thế của một quý bà.
"Anh ta..." Đinh Tâm Nguyệt khẽ run, không dám tin hỏi.
Kỷ phu nhân giơ tay lên, dùng khăn lụa lau chóp mũi một chút, hít hít mũi: "Hạo Du là một đứa trẻ rất ngoan, nếu như không phải vận mệnh trêu đùa, có lẽ thằng bé sẽ rất thích cô!" Kỷ phu nhân chậm rãi đi tới trước quan tài, vuốt ve nắp quan tài, vẻ mặt yêu thương nói.
Đó là tình yêu của một người mẹ dành cho đứa con của mình.
"Nếu hắn đã chết, vì sao.... lại còn muốn cho tôi gả đến đây?"
Làm thế nào họ có thể làm điều đó chứ!
Kỷ phu nhân ngẩng đầu, nhìn cô một cái, tuy rằng ánh mắt vô cùng ôn nhu, nhưng lại làm cho Đinh Tâm Nguyện rất chói mắt.
"Con à, Hạo Du chưa kết hôn đã rời đi, ở dưới đó nhất định sẽ bị miệt thị, cho nên chỉ có con gả cho thằng bé, thằng bé mới có thể có đạt được tôn nghiêm của thằng bé."
"Tôn nghiêm? Vậy ai đã cho tôi phẩm giá? Để cho tôi một thiếu nữ hoa cúc(*) kết hôn với người chết, các người có nghĩ nửa đời sau của tôi sẽ sống như thế nào!" Đinh Tâm Nguyệt điên cuồng rống lên.
(*)Ý chỉ ở đây sạch sẽ, thanh thuần.
"Cô sẽ là người phụ nữ giàu có nhất."
"Tôi không quan tâm!" Đinh Tâm Nguyệt nói xong liền muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị ngăn lại.
Editor: Điệp Lam
Cập nhật 22/1/22