Âm Hôn Điên Nữ

Chương 53: Băng huyết




Tôi tạm gác chuyện ai đã đưa mình vào xe sang một bên, điều quan trọng bây giờ là tôi phải tẩu thoát khỏi chỗ này đã! Tôi phóng xe một mạch về nhà, vội vã tắm rửa thay quần áo, cũng may chỗ đó hoang vắng, lại ở xa chỗ tôi ở, nếu không tôi sẽ khó mà thoát khỏi tội giết người!

Trong lòng tôi vẫn băn khoăn về người bí ẩn nào đó đã cứu tôi.

[...]

Tôi gửi nặc danh bằng chứng đến đồn cảnh sát, tên cảnh sát cặn bã kia chết rồi, việc điều tra không bị ai cản trở nữa, cộng thêm người thụ lý vụ án của Tô Xảo Xảo, chính là tên kia, hắn đột nhiên mất tích khiến bên phía cảnh sát không thể làm lơ chuyện này được. Họ điều tra lại thì phát hiện thêm những tin nhắn giao dịch giữa hắn và tên chủ Tiệm Thuốc Nụ Cười, vậy là mọi chuyện đã sáng tỏ, Tô Xảo Xảo được minh oan.

Lại nói chuyện hai cái xác ở bãi rác, tuy mất thời gian một chút nhưng cuối cùng vẫn tìm ra được, cảnh sát phát hiện chiếc xe ô tô, cùng với những vết máu và một vài mẩu bộ phận cơ thể người ở bãi rác đó. Vụ này lên báo liên tùng tục, tất cả những ai từng dè bỉu mắng nhiếc Tô Xảo Xảo, bây giờ đều rối rít xin lỗi cô ấy.

[...]

Những ngày sau đó cuộc sống của tôi lại trở về với quỹ đạo cũ, tiệm thuốc nhà tôi lại đông khách trở lại, công việc kinh doanh lại suôn sẻ. Tô Xảo Xảo an ổn ở nhà dưỡng thai, cuộc sống cứ diễn ra bình thường như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng bất an.

Rốt cuộc hôm đó là ai đã cứu tôi chứ? Người đó cứu tôi liệu xuất phát từ lòng tốt hay còn có mục đích nào khác? Nếu có mục đích khác, nhỡ người đó báo cảnh sát rằng tôi có xuất hiện ở hiện trường hai cái xác, thì tôi có một trăm cái miệng cũng không thể nào kêu oan được!

Tuy tôi đã giấu kĩ chuyện này, nhưng Tô Xảo Xảo là ai chứ, cô ấy nhanh chóng phát hiện ra sự kỳ lạ của tôi, gặng hỏi tôi mãi đến khi tôi chịu nói mới thôi. Nghe tôi kể xong, hàng lông mày của Tô Xảo Xảo nhíu lại, trán nổi đầy gân xanh làm tôi có chút ái ngại.

Không lẽ người bí ẩn kia có gì đặc biệt sao? Hay là người đó và Tô Xảo Xảo có quen biết? Điều quan trọng hơn cả là người đó có làm ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình tôi hay không?



Sau đó Tô Xảo Xảo ngày càng kỳ lạ, hay cáu gắt, hay nghi ngờ bóng gió, ban đầu tôi cứ nghĩ cô ấy đang mang thai nên tính tình khó chịu, nhưng càng về sau cô ấy càng quá đáng. Đỉnh điểm là đến dịp Tết Nguyên Đán, đám học trò của tôi rủ nhau đến chúc Tết nhà tôi.

Bọn trẻ đi theo một tốp chừng mười mấy đứa, có cả con trai và con gái. Trường tôi đang dạy có mức học phí rất đắt đỏ, đủ hiểu đám nhóc này xuất thân gia thế không phải dạng vừa. Mấy đứa con gái đã biết phấn son các kiểu, nhưng đây không phải ở trường, chuyện này tôi không quản chúng được.

Tôi và người nhà tôi đều tiếp đón chúng tử tế, dù gì cũng chỉ là mấy đứa trẻ, hoạt bát lanh lợi thì ai mà chẳng yêu quý. Chỉ có mỗi Tô Xảo Xảo là không, cô ấy chỉ ở trong phòng, nói trong người không khỏe, chỉ muốn nằm nghỉ ngơi. Tôi chịu cảnh này cũng quen rồi, nhắm mắt làm ngơ.

Đang nói chuyện vui vẻ thì mấy đứa con gái bỗng nhiên kêu đau bụng. Thân là thầy giáo nên tôi cũng thấy lo, tôi nói cha tôi là thầy thuốc, có thể sẽ giúp được chúng. Chẳng ngờ cha tôi đã ra ngoài xem lễ hội từ sáng sớm, với cái vốn kiến thức ít ỏi mà tôi biết, tôi không dám cho chúng uống thuốc linh tinh được.

Thế là mấy đứa con trai đưa mấy đứa con gái về nhà. Tôi biết đám nhóc này chơi thân với nhau, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Nhưng đến tối hôm đó, tôi nghe được tin mấy đứa chúng nó đều phải vào bệnh viện, năm đứa con gái vào viện cả năm. Nghe nói năm đứa đều bị băng huyết rất nghiêm trọng, có thể nguy hiểm đến tính mạng!

Tôi ngớ người, chúng mới chỉ là những đứa nhóc đang tuổi dậy thì, thế quái nào lại bị băng huyết nghiêm trọng, còn là cả năm đứa cùng một lúc! Tôi nghĩ đến những biểu hiện kỳ lạ của Tô Xảo Xảo, trong lòng nổi lên dự cảm xấu. Có khi nào cô ấy đã làm gì đó với đám nhóc không???

Chúng đâu có tội tình gì chứ!

Tôi cảm thấy mình có một phần trách nhiệm trong chuyện này, dù gì trước đó mấy đứa nhóc cũng là từ nhà tôi đi ra! Tôi vội vã đi đến bệnh viện thăm chúng. Tôi chỉ có thể hỏi han quan tâm một chút cho tròn trách nhiệm, chứ không thể ở lại lâu được. Nhưng chút thời gian ngắn ngủi ở bệnh viện cũng đủ để tôi nghe ngóng được, tình trạng của mấy đứa nhóc này rất nghiêm trọng!

Từ bệnh viện trở về nhà, tôi mệt mỏi lết vào phòng, thấy Tô Xảo Xảo đã ngủ từ lâu, đôi lông mày nhíu chặt như đang lo nghĩ điều gì. Tôi cũng quá mệt nên không nghĩ được nhiều, đặt lưng xuống là ngủ thẳng đến sáng.