Âm Hôn Điên Nữ

Chương 44




Tôi và Tô Xảo Xảo lại bị mời đến đồn cảnh sát uống nước trà lấy lời khai, vì dù sao căn biệt thự xảy ra vụ án vẫn đứng tên cô ấy. Người trong thôn trước giờ vốn đã sợ hãi người nhà họ Tô, thêm vụ này nữa, họ lại càng sợ hơn, đi đường gặp chúng tôi họ đều tránh như tránh tà. Thậm chí lũ trẻ trong thôn còn lén lút gọi Tô Xảo Xảo là yêu quái.....

Đối với những tin đồn xấu xa đó, Tô Xảo Xảo vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cô ấy nói chúng tôi cần ở lại trong thôn mấy ngày, có việc quan trọng cần phải làm.

Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, tôi tin tưởng tuyệt đối vào Tô Xảo Xảo, cô ấy nói cái gì tôi liền nghe theo cái đó, ở lại thì ở lại thôi, chỉ là thái độ của người trong thôn khiến tôi thấy rất khó chịu.

Nói là có việc quan trọng cần phải làm, nhưng cả ngày tôi chẳng thấy Tô Xảo Xảo làm cái gì cả, thật khó hiểu. Cô ấy ngủ từ sáng đến tối, không ăn gì, chỉ uống nước, khiến tôi lo sốt vó, không hiểu cô ấy đang dự tính cái gì trong đầu.

Cho đến ngày thứ ba chúng tôi ở lại thôn, không, nói đúng ra phải là đêm thứ ba.

Tiếng động lạ vang lên bên tai làm tôi bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, tôi mơ màng mở mắt ra, theo thói quen sờ tay sang chỗ bên cạnh.

Trống trơn.

Tô Xảo Xảo đâu rồi?

Nghĩ đến những biểu hiện kỳ lạ của cô ấy mấy ngày nay, lòng tôi không khỏi lo lắng, vội lật chăn xuống giường, đến quần áo cũng không kịp thay, hấp ta hấp tấp chạy về nơi phát ra tiếng động.

Bóng người mảnh khảnh vừa vặn đóng chốt cửa cổng đi ra ngoài, tim tôi đập bang bang, vội vã chạy theo. Tô Xảo Xảo đã phục hồi năng lực, cô ấy vẫn như trước, đi bộ mà lướt nhanh như một cơn gió, tôi chạy theo mệt đứt hơi mà vẫn bị mất dấu!

Ngơ ngác đứng giữa đường đi vắng vẻ trong thôn, tôi thở hổn hển ngẫm nghĩ, ở trong thôn này, nơi mà Tô Xảo Xảo có thể đến, một là mảnh đất nhà họ Tô, hai là khu nghĩa địa của thôn. Dù là chỗ nào thì vẫn cùng một hướng đi, tôi hớt hải chạy về phía mảnh đất của nhà họ Tô. Đến nơi rồi tôi mới nhận ra mình đúng là một thằng ngốc, căn biệt thự của nhà họ Tô đã cháy rụi rồi, ở đây có gì đáng xem đâu? Tôi hướng mắt nhìn về khu nghĩa địa gần đó.

Thật kỳ quái! Làm sao khoảng trời đằng bên đó lại nổi giông bão ầm ầm vậy chứ? Trong khi đó chỗ tôi đang đứng, cách đó chưa đến một cây số, thì vẫn trời quang mây tạnh! Tôi đắn đo suy nghĩ, rốt cuộc có nên qua đó hay không đây? Tôi chắc chắn là Tô Xảo Xảo đang ở trong khu nghĩa địa, một nghìn phần trăm là cô ấy đang ở đó!



Giông bão đằng bên đó đã bớt bớt rồi kìa.

Thấy vậy tôi không nghĩ ngợi gì nữa, cắm đầu chạy như bay qua đó. Đến nơi, thấp thoáng thấy những ngôi mộ từ xa, trong lòng tôi càng lóe lên hi vọng. Tôi nín lặng không dám thở mạnh, bước từng bước đến chỗ có ngôi mộ của Tô Xảo Xảo.

Nhưng... sao lại không có ai nhỉ?

Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi nhắm mắt nghiến răng, tự nhủ trong lòng, đâm lao thì phải theo lao, đã đến đây rồi thì tìm hết một vòng quanh nghĩa địa này đi, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên tôi đến đây, sợ cái khỉ gì chứ.

Tôi đi mãi đi mãi, đi lướt qua những ngôi mộ, lác đác có một vài bóng trắng nhẹ nhàng lướt qua, thỉnh thoảng có ai đó khẽ vỗ vai, kéo tay kéo chân, thậm chí còn có tiếng cười khúc khích vang lên bên tai, nhưng tôi vẫn tặc lưỡi mặc kệ.

"Réeeeeeeee....."

Đang đi thì một cái đầu từ đâu ló ra, máu thịt lẫn lộn be bét, dí sát vào mặt tôi, miệng ngoác ra cười rất khả ố! Tôi sợ muốn vãi ra quần, nhưng vẫn làm thinh đi tiếp. Bên tai tôi vẫn còn vọng đến tiếng thở dài thườn thượt của con ma nọ:

"Chán thật, nó không nhìn thấy mình sao......"

Bỗng một bóng người màu trắng đang quỳ lạy một ngôi mộ làm tôi chú ý. Tôi lục lọi trí nhớ, giật mình tá hỏa, kia là mộ của ông cố tôi mà! Cha nói là khuôn mặt tôi giống ông cố y như đúc từ một khuôn, điều đó làm tôi có chút sợ hãi, chân như bị chôn chặt tại chỗ, không dám bước thêm một bước nào đến gần mộ ông cố nữa.

Bóng người nọ quỳ lạy xong thì đứng lên, đi tiếp, dường như không phát hiện ra sự có mặt của tôi. Nhìn theo hướng người đó đi, tôi thở phào một hơi, chính là cô ấy, cuối cùng tôi cũng tìm thấy rồi! Bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc đến nỗi có chết tôi cũng không quên được!

Tôi hăm hở chạy theo, quên hết nỗi sợ hãi trong lòng.

Tôi chạy mãi chạy mãi cho đến khi bắt gặp một khoảng trời sáng rực ánh lửa phía trước. Tôi lóa mắt vì những ngôi mộ ở chỗ này được xây rất khang trang bề thế, như một cái miếu nhỏ mọc lên giữa nghĩa địa vậy! Vàng mã đốt bay đầy trời, tôi hít một hơi sâu, bước về nơi có ánh lửa.