Âm Hôn Điên Nữ

Chương 13: Nhà hoang




Két........

Âm thanh két két vọng vào tai, tôi hoảng hốt ngoảnh mặt về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy ánh sáng chói lóa đập vào mắt, lúc này tôi mới nhận ra, bản thân mình không chỉ bị trói tay trói chân, miệng bị nhét giẻ, mà mắt còn bị quấn vải bịt kín nữa! Khi nãy tôi cứ nghĩ mình đang ở trong phòng tối nên mới không nhìn thấy gì chứ??

"Tiểu thư, trong này vừa bẩn vừa hôi hám, chúng ta đứng ngoài xem là được rồi!"

Giọng nói nữ nhân the thé truyền vào tai tôi. Tôi giật mình sửng sốt, giọng nói này sao quen vậy, rõ ràng tôi đã từng nghe ở đâu rồi?

"Còn đứng đó nhìn cái gì? Tiểu thư nhà ta không dư thời giờ ngồi nhìn lũ ăn hại các ngươi đâu!"

"Thuộc hạ tuân lệnh!"

Tiếng đàn ông ồm ồm đồng thanh cất lên, hình như cũng phải vài tên, nghe giọng nói có thể đoán là đàn ông trưởng thành. Tôi có dự cảm không lành, co rúm người lại theo bản năng.

"Mở mắt ả ra, để ả tự chứng kiến bộ dạng thê thảm người không ra người quỷ không ra quỷ của ả!"

Giọng nói nữ nhân vang lên, nghe qua có vẻ cao sang quý tộc nhưng tôi lại thấy mùi ghen tuông độc địa bốc lên. Dù gì cũng là một thằng đàn ông, làm sao tôi lại không nhận ra điểm này chứ?

"Soạt" một tiếng, tấm vải quấn quanh mắt tôi rơi xuống, tôi căng mắt nhìn bốn tên nam nhân cao lớn lực lưỡng trước mặt mình, tên nào tên nấy mặt mũi hung ác như quỷ, tay lăm lăm dây thừng, xích sắt, một tên còn cầm một thanh đao sáng loáng sắc lạnh quơ qua quơ lại trước mắt tôi.

Tôi lùi lại theo bản năng, va phải một thứ gì đó sau lưng. Mùi thịt thối rữa bốc lên, tôi tá hỏa quay lại và phát hiện đó là một cái xác người!!!! Cái xác là một nữ nhân, chân tay đã cứng đông như đá, lưỡi thè ra, mắt trợn ngược, cổ có vết thắt tím bầm, quanh mép còn có bọt trắng sùi ra, quần áo thì xộc xệch, như... như là... bị hiếp rồi giết chết hay sao???



Tôi hoảng hồn nhìn bốn tên đô con đứng trước mặt, rồi lại nhìn sang cái xác, một tia ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi gào thảm một tiếng, nhưng chỉ phát ra giọng của phụ nữ.....

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra???

Tôi chật vật đưa tay lên miệng cắn đứt dây trói, lúc này mới nhìn ra bàn tay mình rớm máu, bàn tay nhỏ nhắn mảnh dẻ như tay con gái, cả tóc của tôi nữa, dài lê thê chấm mông, tôi nuốt nước bọt nhìn xuống hạ thân của mình. Máu, toàn là máu, chúng chảy mãi chảy mãi, bụng thì đau quằn quại, không lẽ...

Tôi ôm một tia hi vọng cuối cùng đưa tay lần mò đũng quần, không hề có, "người anh em" của tôi, không hề có.....

Đám súc sinh này, chúng mày dám "thiến" ông mày sao????

Bốn tên đô con mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi, quay ra cửa kính cẩn nói với nữ nhân đang ngồi ung dung trên ghế:

"Tiểu thư, ả Ngô thị này hành động khác người, hình như ả bị điên rồi!"

Ngô thị.....

Tôi không nhịn được quay lại nhìn kĩ cái tử thi kia, cô ta... chính là nha hoàn chuyên đi theo hầu hạ dì Ngô mà? Thế nào lại... không lẽ tôi đã xuyên vào thân xác của dì Ngô ba trăm năm trước?

"Lôi ả ra đây!"



Nữ nhân kiêu ngạo ngồi trên ghế nhìn tôi bằng nửa con mắt, hất cằm ra lệnh. Bốn tên kia kéo tôi đến trước mặt cô ta như kéo một con lợn chết, chúng đạp tôi quỳ xuống, tôi ngước mặt lên, không hiểu sao trong lòng tôi bỗng thấy hận ả đàn bà này khủng khiếp. Tôi đoán không nhầm, đây chính là bà mẹ cả đã ngược đãi bức tử Tô thị.

"Mùi vị mất con có vui không?"

Cô ta ngửa cổ lên trời cười rất độc địa, tôi không nhịn được nhào đến cắn cô ta, cô ta phản ứng lại, rút cây trâm trên đầu ra, cắm thẳng lên đỉnh đầu của tôi. Tôi có thể cảm nhận được cái gì đó trong đầu mình "phọt" ra ngoài, là óc hay là gì thì không biết.

Bẹpppp...

"Tỉnh lại đi!"

Tôi ôm một bên má bị Tô thị tát cho sưng vù, lơ mơ mở mắt ra. Thật may, những chuyện kinh hoàng vừa xảy ra với tôi chỉ là một giấc mơ.

Đập vào mắt tôi là khuôn mặt vô hồn, đôi mắt đỏ ngầu với hốc mắt sâu hoắm cứ trừng trừng nhìn tôi. Tôi thầm than trong lòng "Bị bóng đè có đến mức thế này không?", vừa nghĩ xong thì cô ta đã nhảy chồm hỗm ngồi lên ngực tôi, hay tay loằng ngoằng lần mò đến cổ tôi, như hai gọng kìm bóp chặt cổ tôi làm tôi không thở nổi.

Tôi lại chìm vào giấc mơ tiếp.

Tôi thấy mình lơ lửng trên không trung, tay chân người ngợm trong suốt nhìn thấy cả nội tạng bên trong, có điều đây vẫn là hình hài cơ thể của dì Ngô, dì ta bị ép uống thuốc phá thai, không hiểu thứ thuốc gì mà làm cho nội tạng của dì ta nát bấy nhão nhoét một mảng. Tôi ghê tởm nôn một trận, nhưng chẳng nôn ra được cái gì. Tôi hoài nghi tự tát mình một cái, thấy tay của mình xuyên qua được má của mình.

"Không sao hết, đây chỉ là một giấc mơ thôi!"

Tôi tặc lưỡi tự an ủi mình như vậy.