Âm Hôn Điên Nữ

Chương 11: Thân thế của Tô thị




Tôi ù ù cạc cạc gật đầu, Tô thị cười rất thỏa mãn, bóp cằm tôi bón thứ chất lỏng kỳ lạ đó vào miệng tôi. Tôi ngơ ngác nuốt vào, trong phút chốc da đầu tôi tê cứng. Cái vị tanh ghê tởm này...

Phụtttt....

Cha mẹ của con ơi!!!! Đó không phải là máu gà sao????

Tô thị nheo mắt nhìn tôi quỳ bò xuống sàn điên cuồng móc họng nôn ra hết mật xanh mật vàng, hờ hững ném ra một câu:

"Vô dụng."

"..."

"Đến đây, ngồi xuống!"

Mắt cô ta trợn trừng, tay lăm lăm bát máu gà làm bộ muốn bóp miệng tôi đổ vào tiếp, tôi sợ hết vía vội ngoan ngoãn đứng dậy ngồi cạnh cô ta, tôi muốn đứng dậy chạy ngay ra khỏi căn phòng ma quái này, nhưng tôi không thể nhấc chân đi nổi một bước.

Tô thị bóp cằm tôi, lè lưỡi hôn tôi ngấu nghiến, cô ta hằn học nói:

"Chàng không đi đâu rời khỏi ta được đâu... bởi vì... hôm đó... ở nghĩa địa, chàng đã trúng ngải tình của ta rồi..."

Tô thị nói rồi ngửa cổ lên trời cười khanh khách, bên ngoài đột nhiên trời đổ cơn mưa giông, chớp rạch ngang trời, tiếng sấm đinh tai nhức óc nhưng cũng không chói tai ghê rợn bằng tiếng cười của cô ta.

Cô ta thản nhiên bưng bát ăn tiếp, cái bát to chà bá, máu gà đỏ tươi tanh ngòm sóng sánh sóng sánh trong bát. Cô ta vừa húp sụp sụp vừa tấm tắc khen ngon, máu gà trong bát vơi dần vơi dần, loáng cái đã gần hết. Tôi rùng mình phải cố nhịn để không nôn ọe.

Tô thị cắm mặt vào chiếc bát, vừa ăn vừa nói:

"Ngạc nhiên cái gì, không phải ta đã nói Tô Xảo Nghi chết rồi sao, không uống máu thì làm sao nuôi được cái xác này chứ..."

"..."

"Chàng nói xem có phải không?"

Dứt lời cô ta ngẩng mặt lên khỏi chiếc bát, tôi nhảy dựng lên vì phát hiện trong bát có cái gì đó màu trắng đang ngoe nguẩy ngoe nguẩy. Cô ta nhìn tôi cười "xì" một tiếng khinh thường, xắn tay áo nhúm thứ màu trắng kia lên, đưa lên miệng cắn cắn mút mút. Thứ đó tròn tròn, múp múp, ngoe nguẩy ngoe nguẩy mãi không ngừng, nó là sinh vật sống sao? Nó màu trắng nhưng vì múc trong bát máu gà ra nên còn dính màu đỏ nữa, tôi nhìn không ra nó là thứ gì.



"Có muốn ăn không? Thứ này đại bổ, hơn nữa rất khó tìm đó."

Tôi tò mò ngó vào bát, thứ màu trắng kia vẫn còn rất nhiều, hình như là con gì đó, con nào con nấy tròn vo béo múp, chen chúc nhau bơi lúc nhúc trong bát.

Tô thị vừa nói vừa nhúm tiếp thứ màu trắng kia ra, đưa lên miệng cắn "phọp phọp phọp" mấy tiếng, loáng cái đã hết sạch.

"Cha mẹ và em gái của tôi đâu rồi?"

Tôi run cầm cập hỏi Tô thị, từ sáng đến giờ bị cô ta dẫn đi tôi đã quên bẵng mất họ vẫn còn đang ngồi ở phòng khách của Tô gia. Tô thị thản nhiên nhai nốt mấy sinh vật màu trắng lúc nhúc trong bát, cầm khăn ăn ưu nhã đưa lên miệng lau, nói gọn lỏn:

"Về rồi."

"..."

Họ về rồi? Sao không nói một tiếng nào với tôi? Và tôi cũng không hay biết gì bên ngoài ra sao cả, trời âm u mưa tầm tã, tôi còn không phân biệt được là ban ngày hay ban đêm.

Linh cảm không lành ập đến, tôi hoảng hốt rút điện thoại ra gọi về nhà.

"A Dương đó hả? Gọi về nhà có việc gì không?"

Nghe giọng nói bình thản của mẹ tôi mà tôi bồn chồn sốt cả ruột:

"Mẹ còn hỏi nữa, sao cả nhà không nói tiếng nào đã bỏ con về trước rồi?"

Mẹ tôi nghe xong thì gắt gỏng:

"Thằng quỷ, còn không phải mày mê luyến con gái người ta quá, muốn ở lại với người ta một tối sao?"

"Cái gì chứ?"

Tôi đòi ở lại đây một tối hồi nào???

"Ai nói với mẹ như vậy chứ??? Con không hề!!!"



"Ai nha, mày ngại với ai chứ đừng ngại với tao, tin nhắn rành rành đó, đừng chối nữa!"

Tôi phát điên kiểm tra tin nhắn, đúng là có một tin nhắn được gửi cho cha tôi, nói cả nhà về trước, tôi muốn ở lại đây một tối.

Tôi nghiến răng quay ra nhìn Tô thị, phát hiện cô ta đã biến mất từ bao giờ. Chết tiệt, nhất định là cô ta đã giở trò gì đó rồi.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ti vi, hình như mẹ tôi đang xem phim cung đấu, tôi còn nghe rõ mồn một tiếng những nữ nhân đang mắng chửi hành hạ nhau, có cả tiếng gào thét thê thảm.

"Tiện nhân lẳng lơ, cho ngươi làm quý thiếp chưa đủ, ngươi còn muốn leo lên đầu chính thất ngồi đấy à?"

Phập!!!

"Á!!!!"

"..."

"Tiểu thư, ả chết rồi! Một nhát chết luôn, tiểu thư người thật lợi hại!"

"Thứ lẳng lơ đê tiện, thật bẩn tay của ta! Vứt ả xuống giếng, đậy kín lại!"

"..."

Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, cúp máy. Mẹ cũng thật là, thể loại phim máu chó thế này cũng xem được. Tôi bước đến đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài, bên ngoài trời vẫn âm u mưa tầm tã, tôi chợt đứng hình nhận ra đứng từ đây có thể nhìn thấy khoảng vườn chỗ có cái giếng nọ.

"Tiện nhân lẳng lơ, cho ngươi làm quý thiếp chưa đủ, ngươi còn muốn leo lên đầu chính thất ngồi đấy à?"

Phập!!!

"Á!!!!"

"..."

"Tiểu thư, ả chết rồi! Một nhát chết luôn, tiểu thư người thật lợi hại!"