Ám Hiệu Tình Đầu (Đêm Nay Đặc Biệt Dài)

Chương 2: Tìm chỗ diệt khẩu tên tiểu vương này đi! (II)




Edit: Aries

Nửa giờ sau, toàn là mấy tin hỏi thăm còn có người trực tiếp gọi video. Thịnh Ly không chút lưu tình cúp máy.

Lại ba cuộc gọi đến, Thịnh Ly thuận tay tắt máy. Tắt xong cô mới kịp phản ứng, người gọi là Dung Hoa.

Dung Hoa là người đại diện của Thịnh Ly, là một nữ cường nhân chính hiệu, tuy mới 23 tuổi nhưng suy nghĩ rất chín chắn, mỗi lần muốn nói chuyện yêu đương là người này liền trực tiếp bác bỏ:“Không được, bây giờ đang là thời kì phát triển của cô, yêu đương vào càng thêm rắc rối, chẳng lẽ cô không chút nào để tâm đến sự nghiệp của bản thân?”

Thịnh Ly nhìn điện thoại hồi lâu mới miễn cưỡng gọi lại.

Dung Hoa cũng không hỏi cô vì sao tắt máy, nói thẳng và chuyện chính:“Mấy đốm đỏ trên mặt đã đỡ chưa? Sáng nay Lưu Đạo hỏi tôi cô khi nào hết bệnh, giai đoạn trước đoàn phim sắp xếp rất nhiều cảnh cho cô, hiện tại đoàn phim bên đó đều bị chúng ta làm cho rối cả lên.”

“Vẫn chưa đỡ, không thể trang điểm càng không thể lên hình.”

Thịnh Ly năm 14 tuổi đã đóng phim, cô cũng được coi là một ngôi sao nhỏ. Gia đình cô thuộc loại khá giả, cũng được tính là vương đạo trong giới giải trí, vận khí của cô quả thật không tồi. Lúc 17 tuổi ngoại trừ phải ký hợp đồng với kim bài Dung Hoa ra cô không cần đi bồi rượu đoạt tài nguyên, cũng không có ăn không ngồi chờ, ánh mắt chọn kịch bản còn sắc bén hơn, một bộ phim đã nâng cô lên hàng ngũ tiểu hoa.

Phải thừa nhận rằng, Dung Hoa ngoại trừ không cho cô yêu đương ra thì không có khuyết điểm nào cả. Những chuyện bình thường Thịnh Ly luôn nguyện ý nghe.

“Buổi tối tôi sẽ đến, ngày kia cô xuất viện, tôi cùng cô đến đoàn phim.” Dung Hoa nhanh chóng bổ sung: “Bây giờ cô mau thay quần áo, đeo khẩu trang vào, khoảng nửa tiếng nữa Trần tổng sẽ đến.”

Thịnh Ly nhíu mày: “Trần tổng nào?”

“Đừng có giả bộ mất trí, hôm qua Trần tổng có gọi điện cho cô rồi.”

“.……”

Ngày hôm qua xác thực vị Trần tổng kia có gọi điện cho Thịnh Ly, Trần tổng này là phú nhị đại của một gia tộc xí nghiệp, đầu tư không ít hạng mục phim truyền hình lớn nhỏ, ngoài ba mươi, dáng dấp cũng không tệ đã theo đuổi cô hơn mấy tháng. Nhưng ngoại trừ có tiền thì người này không có điểm nào để cô ưa thích.

Giả mất trí nhớ thất bại, cô dứt khoát bán thảm:” Tỷ tỷ, cô tha cho tôi đi! Ta đã thảm thế này cô còn bắt tôi phải cười làm lành nữa sao?”

Dung Hoa không chút lưu tình phản công:”Cô nhanh chuẩn bị đi, đừng để người ta chế giễu. Tôi biết cô không thích hắn, nhưng cũng đừng đắc tội với người ta. Nếu thật sự không thể tiếp chuyện thì cứ cười rồi lấy cớ tiễn khách, loại việc này cô không phải rất biết diễn sao?”

Nói xong chưa đợi cô trả lời đã trực tiếp cúp máy.

Bệnh viện đông người ra vào, Thịnh Ly sợ người khác chụp hình nên rất cẩn thận mang theo khẩu trang. Trên người cũng không mặc quần áo bệnh nhân

mà là một thân áo thun cùng quần jean kiểu mới nhất, theo lời Viên Viên nói “Chỉ cần thay giày liền có thể ra sân bay rồi.”

Nửa tiếng sau, vị Trần tổng kia quả thật tới thăm cô.

Trần tổng mang theo hai trợ lý, một người ôm một bó hoa hồng to người còn lại là một giỏ hoa quả nhập khẩu cùng nhau tiến vào phòng bệnh. Trên tay hắn

còn cầm theo một hộp quà tinh xảo.

Viên Viên luống cuống mời người ngồi xuống, lại rất nhiệt tình đem quà tặng cất đi.

Khóe miệng dưới lớp khẩu trang của Thịnh Ly giật một cái, ánh mắt lại vẫn hiện lên ý cười, tự mình rót cho Trần tổng một ly nước:

“Trần tổng tốn kém rồi.”

“Sao lại mang khẩu trang?” Trần tổng đem hộp quà đặt lên bàn, chốc lát ánh mắt đã dừng lại trên mặt cô, khẩu trang đã che đi phân nửa khuôn mặt cô, chỉ

lộ ra đôi mắt, trên trán còn có thể nhìn thấy vài đốm đỏ. Đôi mắt của Thịnh Ly trong giới nổi tiếng là xinh đẹp, rất nhiều người khen cô có linh khí, hơn phân nửa là bởi đôi mắt kia.

“Sợ sẽ dọa đến ngài, Trần tổng không nên đến đây, đến bệnh viện là điềm xấu.” Thịnh Ly toàn thân không được tự nhiên, trong mắt luôn phải mang ý cười, cảm giác như tiểu thư nhà lành bị ép tiếp khách vậy, mà tú bà chính là Dung Hoa.

Trần tổng nụ cười có chút cứng đơ nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, ánh mắt vẫn như cũ dừng trên người Thịnh Ly: “Làm sao vậy? Cho dù bây giờ dáng vẻ hiện tại của cô có như thế nào thì đối với tôi cô vẫn rất xinh đẹp giống như trước kia vậy.”

Thịnh Ly: “…….”

Tôi cảm ơn nha, có sến quá không!

Tuổi tác rõ ràng không lớn lắm, sao cách nói chuyện lại sến súa đến lạ.

Thịnh Ly lúng túng trò chuyện hết nửa giờ, Trần tổng đó rốt cục cũng chịu rời đi.

Cô tiễn khách ra đến cửa phòng bệnh, đi ngang qua bác sĩ chữa trị thì bị bắt tại trận, đem cô mắng một trận:” Trong phòng bệnh không cần mang khẩu trang, mang khẩu trang gây bí hơi rất bất lợi cho việc hồi phục.” Vị bác sĩ này đã hơn 50, biết Thịnh Ly vội vã muốn khỏi bệnh, nhịn không được nhiều lời vài câu: “Ta biết cháu muốn vội vã trở lại đoàn phim nhưng lại không chịu nghe lời thì làm sao khỏi được?”

“Lúc nãy vừa mới gặp khách nên mới đeo vào, lần sau sẽ không”.

Thịnh Ly nhanh chóng tháo khẩu trang xuống, cô hai ngày nay đều không dám soi gương, chỉ cần dùng tay chạm nhẹ cũng cảm nhận được mấy đốm đỏ đó, môi lại còn sưng lên, tưởng tượng thôi cũng biết có bao nhiêu khó coi.

Ngoại trừ bác sĩ với ý tá, cũng chỉ có Viên Viên và Dung Hoa gặp qua khuôn mặt bị hủy dung này của cô.

Nhiều hơn một người trông thấy gương mặt này cô liền muốn diệt khẩu kẻ đó.

Sau khi bác sĩ rời đi, Thịnh Ly nhìn bó hoa cùng giỏ trái cây lại thấy vô cùng chướng mắt liền bảo Viên Viên cầm đi cho bác sĩ cùng y tá.

Viên Viên nhanh nhẹn ôm lấy bó hoa cùng giỏ trái cây: “Trước đó chị sợ Trần tổng sẽ ở lại lâu nên đã đặt đồ ăn ở khách sạn, nói muộn một chút hãy đưa đến. Nếu bây giờ em đói chị bảo họ mang qua ngay.”

Mỗi ngày đúng năm giờ rưỡi chiều bữa tối của cô sẽ được đưa qua, bởi vì mấy bữa nay không hoạt động nên cô rất sợ béo phì nên sau sáu giờ sẽ không ăn gì

nữa, hiện tại cũng đã hơn 6 giờ.”

“Để họ đưa qua sớm một chút đi, ăn muộn quá sẽ bị béo phì.”

Viên Viên đáp một tiếng, khom lưng cầm điện thoại, ôm đồ vật ra ngoài.