Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 77




“Một chiếc chìa khóa mà có thể nhốt được người ta hay sao?” Tô Xương Hà ngẩng đầu nhìn: “Bức tường thế này không phải nhảy một cái là qua à?”

“Khi chiếc chìa khóa này mở cửa, những trận pháp kỳ môn trong sân cũng được triệt tiêu. Nếu ngươi trực tiếp xoay người nhảy vào, tin ta đi, tuy ngươi là đại gia trưởng của Ám Hà, ngươi cũng không thể sống sót đi ra.” Nam tử ục ịch cười gian xảo: “Ổ Nhện của Ám Hà các ngươi không là gì.”

Tô Mộ Vũ khẽ cau mày: “Ngươi còn biết cả ổ nhện nữa à?”

Nam tử ục ịch giơ ngón tay lên lắc nhẹ: “Không đáng một đồng.” Tiếp đó hắn cắm chìa khóa vàng vào, xoay nhẹ.

Chỉ nghe ‘tách’ một tiếng, cái khóa đồng đã mở, bên trong cũng vang lên tiếng lách cách, kéo dài suốt nửa canh giờ mới bình tĩnh trở lại.

Nam tử ục ịch ném chìa khóa lại cho Tô Xương Hà: “Cất cái chìa khóa này đi, tiếp đó ngươi sẽ biết cái chìa khóa này quý giá nhường nào.”

Tô Xương Hà mỉm cười: “Được.”

Nam tử ục ịch vung tay, cánh cửa lập tức mở ra. Hắn bước vào trong cửa, chỉ thấy bên trong chi chít đầy những phòng nhỏ, không có khoảng đất trống nào.

Tô Mộ Vũ nghi hoặc nói: “Đây là kho báu của Ám Hà?”

“Đầu tiên là một số thứ hơi thô tục.” Nam tử ục ịch vung ống tay áo, ba căn phòng trước mặt đã mở ra. chỉ thấy bên trong chồng chất tầng tầng lớp lớp gạch vàng. Tuy trong tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền rất tối tăm, nhưng ba căn phòng này vừa mở đã chiếu sáng bên ngoài.

Tô Xương Hà nhìn tới ngây người: “Cái này... phải tiếp bao nhiêu đơn giết người mới có thể tích lũy nhiều tiền như vậy?”

Tô Mộ Vũ đi tới, giơ tay cầm lấy một viên gạch vàng: “Trong ba căn phòng này có nhiều gạch vàng thế à?”

Tô Xương Hà bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi có hiểu nhân tình thế thái không vậy, cả căn nhà lẫn đống bạc của ta cộng lại cũng không bằng một viên gạch vàng ở đây. Mà mỗi căn nhà lại có cả lớp gạch vàng.”

“Hóa ra là thế.” Tô Mộ Vũ đặt viên gạch vàng xuống: “Ám Hà đặt toàn bộ tiền bạc ở đây.”

“Nếu cho rằng chỉ là tiền bạc, thế thì Tô gia chủ coi thường các tiền bối trong Ám Hà quá.” Nam tử ục ịch lại vung tay, ba căn phòng vừa rồi khép cửa lại, ba căn kế tiếp mở ra.

Tô Mộ Vũ gỡ dù sau lưng, Tô Xương Hà cũng nắm chặt dao găm trong tay.

“Đừng vội đừng vội, bên trong không có người.” Nam tử ục ịch cười nói. “Không có người mà có kiếm khí, kiếm này tới từ Kiếm Tâm trủng?” Tô

Mộ Vũ trầm giọng nói.

Nam tử ục ịch lấy từ trong lòng ra một tờ giấy, nhìn binh khí áo giáp chất đầy trong phòng, nói với vẻ đắc y: “Kiếm Tâm Trủng, Danh Kiếm sơn trang và Vô Kiếm thành đã bị hủy diệt, đa số danh kiếm xuất phát từ ba nơi này. Còn có áo giáp, trường đao, cung nỏ, đều là do danh môn như Sơn Bắc Lỗ gia chế tạo. Ngươi nhìn Bá Vương Giáp kia, thế gian cho rằng chỉ có Mộ gia giấu một bộ, thật ra Ám Hà các ngươi có một bộ giống hệt.”

Tô Mộ Vũ đi tới căn phòng danh kiếm, lấy một thanh trường kiếm cháy đen xuống, ánh mắt toát lên vẻ bi thương, nhưng chỉ trong giây lát đã biến mất: “Ba căn phòng này còn giá trị hơn ba căn phòng toàn gạch vàng vừa rồi.”

“Nếu đánh giá bằng giá trị tiền tài thì đương nhiên là kém ba căn phòng gạch vàng. Nhưng binh khí ở nơi này, đa số là có tiền cũng không mua được.” Nam tử ục ịch đắc ý nói: “Bất cứ món nào trong đó cũng đủ để người trong giang hồ tranh nhau tới vỡ đầu.”

Tô Xương Hà vuốt ve hàng ria mép của bản thân: “Chưởng quầy này, sao giọng điệu của ngươi đắc ý quá vậy, đó chẳng phải đồ của chúng ta à?”

Nam tử ục ịch ngượng ngùng nói: “Thói quen, thói quen. Chúng ta xem tiếp thôi. Kế tiếp, phải cẩn thận!” Lần này nam tử ục ịch đích thân tới trước cửa phòng, giơ tay mở ra.

Bên trong đặt một loạt thùng gỗ, không thấy rõ thứ bên trong, nhưng trên các thùng gỗ đều dán giấy đỏ. Giấy đỏ được viết bằng mực đen, chữ viết to lớn rõ ràng....

“Như Lôi Quán Nhĩ”, “Như Hỏa Như Lôi”, “Kinh Thiên Động Địa”, “Phích Lịch Càn Khôn”, “Bố Cổ Lôi Môn”, “Thanh Thiên Phích Lịch”…

Con ngươi của Tô Mộ Vũ hơi co lại: “Ta từng hợp tác với Lôi môn Lôi Thiên Đình tham gia trận vây giết Diệp Đỉnh Chi, những cái tên này ta đều nghe hắn nhắc tới rồi, là những hỏa dược lợi hại nhất Lôi môn. Không ngờ trong Ám Hà còn cất giấu đồ của Lôi môn?”

“Ngoài Kỳ Lân Hỏa Nha ra, trong căn phòng này chất đầy hỏa được cấp chữ Thiên.” Nam tử ục ịch cẩn thận khép cánh cửa đang mở chéo lại.” Cho nên mở cánh cửa này phải thật cẩn thận. Bốn bức tường của căn phòng này bao gồm cả cửa lớn đều được đúc bằng Lục Hợp Tinh Thiết. Nói cách khác nếu hỏa dược bên trong đồng thời phát nổ, toàn bộ tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền sẽ bị san thành bình địa. Cánh cửa tiếp theo cũng phải cẩn thận, vì nếu sơ sẩy một chút thôi, cả ba người chúng ta đều phải nằm lại ở đây.” Nam tử ục ịch mở căn phòng tiếp theo, bên trong có một con rắn tam giác quái dị đang ngủ say nhưng hai mắt vẫn mở.

Tô Xương Hà lùi lại phía sau một bước: “Miên Xà.”

“Đây là Miên Xà vương, được nuôi nấng bằng độc của Ôn gia, Đường môn và những môn phái thế gia kịch độc như Bách Độc môn, bây giờ trên người nó toàn là thứ kịch độc vô phương cứu chữa, chỉ cần một giọt máu của nó thôi, cho dù là cao thủ Thiên cảnh với công lực ba mươi năm cũng lập tức ngã quy.” Nam tử ục ịch lùi lại một bước, vội vội vàng vàng khép cánh cửa lại. “Hai phòng thuốc bên cạnh cũng tích trữ đủ loại kỳ độc.”

“Nếu ta đoán không sai, trong số cánh cửa còn lại, có giấu các loại ám khí.” Tô Mộ Vũ đột nhiên nói.

Nam tử ục ịch ngạc nhiên: “Ngươi thông minh lắm, không sai. Trong căn phòng kế tiếp tích trữ các loại ám khí. Ngoài các loại ám khí bí truyền không cung cấp ra ngoài như Bạo Vũ Lê Hoa Châm, Phật Nộ Đường Liên, Khổng Tước Liên của Đường môn, còn lại cái gì cần cũng có. Còn mấy căn phòng kế tiếp lần lượt có thuật trận pháp kỳ môn, các khí giới quan trọng khác. Chỉ cần ngươi nghĩ ra được, tổ tiên Ám Hà đều cất giữ trong đó.”

“Cho nên, đây là kho báu của Ám Hà?” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

Nam tử ục ịch phe phẩy quạt giấy: “Ngươi có vẻ không cao hứng cho lắm. Đây là của cải mà Ám Hà truyền thừa trăm năm mới tích lũy được, nhờ có nó nên Ám Hà mới có thể vận hành. Thế mới nói, nhận được Miên Long Kiếm mới

có thể kế thừa chức vị đại gia trưởng. Ngươi tưởng chỉ là một thanh kiếm tượng trưng chắc?”

“Nếu chỉ có ba căn phòng đầy gạch vàng, có lẽ ta còn cho là vậy. Nhưng bây giờ chứng kiến mọi chuyện, ta chỉ có một suy nghĩ.” Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng: “Nếu mang tất cả về Ám Hà, Ám Hà có thể trở thành một nhánh quân đội bất cứ lúc nào.”

Tô Xương Hà gật đầu: “Một nhánh quân đội mạnh nhất thiên hạ, không gì cản nổi Gặp thần giết thần...”

Nam tử ục ịch mỉm cười: “Phật cản giết Phật.”