Thải hiệt vô khuyết nhật, phanh nhẫm hữu bí phương. Nấu ăn như luyện kiếm, nếu chưa mở khiếu nào, thì chẳng khiếu nào thông, đương nhiên đồ ăn làm ra không đáng nghe, không đáng nhìn, không đáng ăn...” Tạ Tuyên vừa đậy ước lượng nồi sắt, vừa giơ tay lau mồ hôi trên trán.
(Tạm dịch: Chọn lấy ngày vô khuyết, nấu nướng có bí phương. Trích trong “Thực tề thập vận” của Lục Du)
Tô Mộ Vũ cung kính đứng bên cạnh, giúp Tạ Tuyên lấy một số nguyên liệu nấu ăn. Còn Bạch Hạc Hoài nhìn cái bàn bên cạnh bếp đã xếp một loạt món ăn mới ra lò, hương thơm khiến cô nuốt nước miếng ừng ực.
“Không ngờ Nho Kiếm Tiên còn là một thần bếp!” Bạch Hạc Hoài tán thưởng liên tục.
“Không phải thần bếp, chẳng qua đọc nhiều sách dạy nấu ăn, đi nhiều nơi trong thiên ạ, ăn nhiều đồ ngon, cho nên cũng biết làm nhiều.” Tạ Tuyên vừa cười vừa xào rau, vừa giải thích: “Cái gọi là đạo nấu ăn, có rất nhiều thứ phải chú ý.”
“Xin rửa tai lắng nghe!” Bạch Hạc Hoài trả lời.
“Vừa ăn vừa nói.” Tạ Tuyên múc món ớt cay xào thịt cuối cùng, Tô Mộ Vũ bên cạnh vừa ngửi mùi đã quay sang phải khác hắt hơi vài cái.
Trong sân, Tô Mộ Vũ bê một cái bàn gỗ đến, Tạ Tuyên lấy từ trong rương sách ra một bình rượu, mở nắp bình, một mùi hương hoa đào lập tức lan tỏa.
Tô Mộ Vũ sửng sốt: “Trong rương đựng sách của Tạ tiên sinh còn có rượu nữa à?”
Tạ Tuyên cười nói: “Nếu trong rương đựng sách này chỉ có sách, thế thì thiên sơn vạn thủy, ta đi đường cũng thành nhạt nhẽo.”
“Rượu này là?” Tô Mộ Vũ hỏi.
“Là một vị bằng hữu trên núi Thanh Thành tặng cho ta, nói là chưởng giáo sư đệ của hắn ủ. Bây giờ kiếm pháp của vị chưởng giáo sư đệ đó đã được giang hồ đồn đại hết sức thần kỳ, tuy ta chưa được thấy kiếm pháp, nhưng Đào Hoa tửu này đúng là không tệ.” Tạ Tuyên ngửi hương rượu, nhắm hai mắt lại.
“Ăn cơm thôi ăn cơm thôi.” Bạch Hạc Hoài bưng đồ ăn ra, thấy bình rượu trên bàn, hai mắt cũng sáng bừng lên: “Tạ tiên sinh còn mang theo rượu nữa à, khách khí quá rồi!”
Tạ Tuyên cười: “Cô nương cũng uống rượu à?”
Khóe miệng Bạch Hạc Hoài hơi nhướn lên: “Như biển.”
“Vừa rồi Tạ tiên sinh nói đạo về nấu nướng cần chú ý rất nhiều. Tô mỗ xin rửa tai lắng nghe Tạ tiên sinh truyền đạo giải nghi.” Tô Mộ Vũ rót cho hai người bọn họ mỗi người một chén, giọng điệu cung kính.
Tạ Tuyên uống một chén Đào Hoa tửu, tâm trạng có vẻ rất tốt, bắt đầu giảng giải từ tốn: “Ta từng tham gia một bữa tiệc hết sức hùng vĩ, trước khi yên tiệc bắt đầu là đưa lên một lượt Tú Hoa Cao Đính Bát Quả Lũy, lần lượt là hương viên, chân cam, thạch lựu, chanh tử, ngã lê, nhũ lê, minh tra, hoa mộc qua, tám loại trái cây.”
Tô Mộ Vũ nghe vậy gật đầu: “Có vài cái tên khá xa lạ, chắc là kỳ trân dị quả mà người thường khó lòng thấy được, chắc chắn hương vị rất tuyệt vời.”
“Ngươi sai rồi.” Tạ Tuyên xua tay: “Tú Hoa Cao Đính Bát Quả Lũy xếp cạnh nhau, màu sắc rực rỡ, lộng lẫy chói mắt, nhưng không phải để ăn, người dự tiệc chỉ ngắm thôi. Sau khi ngắm chán chê mới đưa mười hộp Lũ Kim Hương Dược: não tử hoa nhi, cam thảo hoa nhi, chu sa viên tử, mộc hương đinh hương, thủy long não, sử quân tử, súc sa hoa nhi, quan quế hoa nhi, bạch thuật nhân tham, cảm lãm hoa nhi.”
Bạch Hạc Hoài hiểu biết thâm sâu về dược liệu, không xa lạ gì với mấy cái tên này, cô ăn một miếng thịt rồi hỏi: “Mấy thứ đó cũng nấu ăn được à?”
“Đương nhiên là không. Mười hộp Lũ Kim Hương Dược này chỉ là để không khí có thêm hương thơm thôi.” Tạ Tuyên lại uống một chén Đào Hoa tửu. Sau đó là tới mười hai loại Điêu Hoa Mật Tiên dùng để khai vị, tiếp nữa mới là tiệc chính. Đầu tiên là mười lăm chén rượu, mỗi loại hai món ăn, ngụ ý có đôi có cặp. Sau khi dùng sau mười lăm chén này chắc cũng no rồi nhưng tiệc rượu còn chưa kết thúc. Cho nên còn có tám món tráng miệng, mười loại trái
cây mời rượu, mười hương vị dâng rượu. Một bữa tiệc như vậy kéo dài suốt bốn canh giờ, quả thực là tinh hoa trong đạo về ẩm thực.”
“Thế nào là tinh hoa?” Bạch Hạc Hoài hỏi.
“Đạo về ẩm thực chú ý ở chỗ sắc, hương, vị, hình, dưỡng. Mà bữa tiệc đó không chỉ vận dụng đủ sáu chữ này vào món ăn mà bố trí của toàn bộ bữa tiệc luôn theo sáu chữ này. Còn bát mì mà Tô công tử vừa làm, riêng chữ sắc thôi đã thất bại thảm hại.” Tạ Tuyên nhìn Tô Mộ Vũ một cái.
Bạch Hạc Hoài cười khanh khách nói: “Tạ tiên sinh nói nhiều như vậy chỉ là để trải đường cho câu cuối cùng thôi.”
“Ha ha ha ha ha.” Tạ Tuyên nhìn Tô Mộ Vũ, nghi hoặc: “Tô công tử, sao mặt ngươi đỏ vậy? Không ngờ Khôi của Ám Hà vang danh thiên hạ mà lại đỏ mặt vì không biết nấu ăn.”
“Suyt!” Bạch Hạc Hoài giơ ngón tay lên môi: “Tạ tiên sinh nhận lầm rồi, trong sân chỉ có Tô công tử, không có Khôi.”
Tô Mộ Vũ vẫn không nói câu nào, nhưng màu đỏ trên mặt từ từ biến mất, cuối cùng hắn nhẹ nhàng phun ra một hơi trọc khí, gật đầu nói: “Xin nghe lời chỉ dạy.”
Tạ Tuyên ngạc nhiên, nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, cuối cùng mới hiểu ra: “Hóa ra là thế, Tô công tử không ăn được cay!”
“Ngươi không ăn được cay?” Bạch Hạc Hoài ngạc nhiên. Tô Mộ Vũ giơ tay che trán, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Ha ha ha, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Tạ Tuyên ta thấy có người dùng chân khí cưỡng ép ngăn cản vị cay trong miệng. Tô công tử, lần sau gặp chuyện như vậy cứ nói thẳng là được.” Tạ Tuyên rót một chén rượu. “Nào nào, uống một chén rượu, thả lỏng một chút.”
Tô Mộ Vũ uống chén Đào Hoa tửu: “Vậy Tạ tiên sinh có bằng lòng dạy ta nấu ăn không?”
“Trong sách có mỹ nhân như ngọc, có phòng ốc hoàng kim, đương nhiên cũng có món ăn quý giá.” Tiếp tục lấy từ trong rương đựng sách ra một quyển sách, đưa cho Tô Mộ Vũ: “Cho ngươi mượn quyển sách dạy nấu ăn này, đọc trong mười năm, thần bếp của Bắc Ly sẽ là ngươi!”
“Đa tạ! Nếu chỉ đọc mười ngày thì sao?” Tô Mộ Vũ hỏi.
Tạ Tuyên nhíu mày suy nghĩ rồi đáp: “Thế thì làm bát mỳ thịt bò cũng không thành vấn đề!”
Rượu qua ba lượt, đồ ăn trên bàn đã bị quét sạch, Bạch Hạc Hoài gục xuống bàn ngủ. Trăng sáng treo cao, Tạ Tuyên uống nốt ngụm rượu cuối cùng rồi cười nói: “Lần trước chúng ta gặp nhau là ở biên cảnh hợp tác ngăn cản Ma giáo, không ngờ bây giờ lại ngồi trong khoảng sân nhỏ ở Tiền Đường thành uống rượu.”
Tô Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên không trung: “Tạ tiên sinh không cảm thấy mọi chuyện thiếu chân thực à?”
Tạ Tuyên buông chén rượu xuống: “Có một câu, ta không biết có nên hỏi hay không.”
“Ta vẫn ở Ám Hà.” Tô Mộ Vũ không chờ Tạ Tuyên lên tiếng hỏi đã trả lời trước: “Nhưng thời gian gần đây, Ám Hà đã có biến hóa rất lớn.”
Tạ Tuyên khẽ nhíu mày: “Ồ? Nhưng vẫn gặp ngươi ở đây, chứng tỏ biến hóa đó cũng không tệ.”
“Ám Hà có đại gia trưởng mới.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói. Tạ Tuyên ngạc nhiên: “Là ai? Chẳng lẽ là ngươi?”
“Là Xương Hà.” Tô Mộ Vũ trả lời.
Tạ Tuyên giơ tay che trán: “Hóa ra là biến hóa không tốt!”
Tô Mộ Vũ cười nói: “Tạ tiên sinh có vẻ không thích Xương Hà.”
“Ta đọc rất nhiều sách, đi qua rất nhiều đường, đương nhiên cũng thấy rất nhiều kẻ ác. Vị hảo huynh đệ của ngươi có lẽ không phải kẻ gian ác nhất thế gian, nhưng chắc chắn là người đáng ghét nhất thế gian!” Tạ Tuyên nghiến răng nói: “Da mặt dày, thế gian hiếm thấy, vang danh thiên cổ!”
“Vang danh thiên cổ mà dùng như vậy à?” Tô Mộ Vũ cười nói.
“Sau khi hắn chết là có thể dùng như vậy.” Tạ Tuyên hừ lạnh một tiếng.