Mộ Tử Trập gạt nhẹ Khôi Lỗi Ti trong tay, năm con rối một người vung kiếm, một người nâng đao, một người cầm thương, một người dùng phán quan bút, một người điều khiển ngân câu, bao vây hai người Tạ Bá và Tạ Thất Đao.
“Tuyệt Sát Ngũ Trận.” Tạ Thất Đao quan sát kỹ lưỡng năm người này. “Những người này là...”
“Tô gia Tô Tuyệt Hành, Tô Khuê Thủ, Tạ gia Tạ Lạc Trạch, Tạ Phi, Tạ Khải. Năm xưa Tuyệt Sát Ngũ Hành trực thuộc bản thân đại gia trưởng, là những người đứng trên cả Mười Hai Con Giáp Chu Ảnh.” Tạ Bá nhíu mày nói: “Sau chiến dịch Thiên Hỏa, năm người này đều đã chết.”
Tạ Thất Đao nhìn Mộ Tử Trập: “Ai cũng nói ngươi là kẻ điên, xem ra lời đồn không phải là giả. Ngươi không chỉ tìm kiếm thi thể bọn họ mà còn chế tạo thành con rối?”
“Tuy người đã chết nhưng trong cơ bắp vẫn có ký ức, nếu chỉ điều kiện con rối bình thường thì Tuyệt Sát Ngũ Trận này chỉ có hình chứ không có sát ý chân chính.” Mộ Tử Trập trầm giọng nói.
Tạ Bá hít một hơi: “Năm người này chết cũng nhiều năm rồi, đáng lẽ đã thành bộ xương. Ngươi lại dùng cách thức ghê tởm gì?”
“Đợi sau khi chết, ngươi cũng có thể trở thành con rối của ta.” Mộ Tử Trập cắm Miên Long Kiếm xuống đất, giơ hai tay lên thao túng Khôi Lỗi Ti. Năm con rối đồng thời vung binh khí trong tay, chém về phía Tạ Bá và Tạ Thất Đao.
“Sinh môn khởi.” Tạ Bá vung trường đao. “Tử môn bế!” Tạ Thất Đao cũng theo sát.
Hai luồng đao khí cực mạnh lan tỏa, ngăn cản hoàn toàn thế công của năm con rối.
“Thuật con rối giết người có gì đáng sợ. Con rối có mạnh hơn nữa cũng phải dùng tay điều khiển thôi.” Tạ Bá tung người nhảy lên, Tạ Thất Đao lập tức ngầm hiểu, giơ ngang trường đao phía trước. Mũi chân Tạ Bá điểm nhẹ lên trường đao của Tạ Thất Đao, nhảy lên không trung, xoay người một cái đâm về phía Mộ Tử Trập. Hai người cực kỳ ăn ý, không hổ là tổ hợp song đao đáng sợ nhất Ám Hà năm xưa.
Mộ Tử Trập khẽ cau mày, mười ngón tay nhanh chóng rung động, năm con rối lập tức quay người ngăn cản Tạ Bá. Nhưng Tạ Thất Đao lại đột nhiên vung trường đao, một mình đánh văng năm con rối trở lại. Mộ Tử Trập không dự đoán được Tuyệt Sát Ngũ Trận của mình còn chẳng bao vây bọn họ được một khắc, thấy Tạ Bá đã cầm đao chém xuống, không thể rút Khôi Lỗi Ti về, cầm thanh Miên Long Kiếm dưới đất chém lên trời.
Vài tiếng kim loại va chạm vang lên.
Mộ Tử Trập và Tạ Bá đã giao đấu năm chiêu.
Bên kia, không có Khôi Lỗi Ti của Mộ Tử Trập khống chế, năm con rối lập tức mất lực lượng, ngã thẳng xuống đất. Tạ Thất Đao thu đao, nhìn hai người cách đó không xa.
Tạ Bá tự nhận là thắng chắc, chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu đoạt mạng: “Đây là kiếm pháp của Mộ gia các người à, sao như lũ thỏ đế chỉ giỏi trốn tránh vậy, sát khí của ngươi đâu?’
Mộ Tử Trập không nói một lời, múa thanh Miên Long Kiếm trong tay, vừa đánh vừa lui hệt như lời Tạ Bá nói. Đúng là hắn không am hiểu kiếm pháp, Diệp Vũ bí thuật am hiểu nhất cũng bị hai người Tạ Bá Tạ Thất Đao phá giải, giờ phút này cơ hội duy nhất là nhân lúc Tạ Thất Đao còn chưa kịp chi viện đánh chết Tạ Bá! Mộ Tử Trập vừa có ý tưởng, có ý để lộ sơ hở, vai trái bị Tạ Bá đâm trúng một đao, tiếp đó ngã gục dưới đất.
Sau khi đắc thủ Tạ Bá đang vui mừng, giơ đao chém xuống. Nhưng ngay lúc trường đao sắp cắm vào mi tâm của Mộ Tử Trập, hắn đột nhiên dừng lại, thần sắc bỗng trở nên cực kỳ quái dị, hắn cúi đầu nhìn bên dưới.
Một cánh tay gỗ duỗi ra bên hông Mộ Tử Trập, cầm theo lưỡi dao, đặt ngay ngực Tạ Bá.
“Đây là Thiên Cơ Thủ của Mộ gia?” Tạ Bá cười lạnh nói: “Bàng môn tà đạo.”
Mộ Tử Trập nheo mắt lại: “Ngươi có muốn thử đao của ngươi nhanh hơn hay bàng môn tà đạo của ta nhanh hơn không?”
“Có lẽ chúng ta nhanh như nhau, nhưng đáng tiếc, ta còn một lưỡi đao.” Tạ Bá liếc mắt nhìn về phía sau, thấy Tạ Thất Đao đã chậm rãi đi. Hắn mỉm cười, thắng bại đã phân.
Nhưng nụ cười của Tạ Bá nhanh chóng cứng lại trên mặt. Vì một thanh trường đao trực tiếp xuyên qua ngực hắn.
Người cầm đao là Tạ Thất Đao, hắn vung đao không chút do dự. “Xưa nay ta chưa bao giờ là đao của hắn.”
“Vì sao?” Tạ Bá trợn tròn hai mắt, nôn ra một ngụm máu tươi.”
Tạ Thất Đao rút đao, lùi lại ba bước: “Lúc trước ngươi đã nói, chức vị Tạ gia vốn là của ta.”
Tạ Bá xoay người, muốn giơ đao trong tay lên nhưng cuối cùng chẳng còn sức lực, trường đao rơi dưới đất, bản thân hắn cũng ngã gục: “Ta đã nói rồi, nếu ta lên làm đại gia trưởng, vị trí gia chủ Tạ gia sẽ cho ngươi ngồi.”
“Ta chưa bao giờ để ý tới vị trí đó. Năm xưa ta đã định nhường nó cho ngươi.” Tạ Thất Đao cúi người, chậm rãi nói: “Nhưng ngươi không chịu tin ta, ngươi cưới sư muội, cưỡng ép sư phụ truyền chức gia chủ cho ngươi.”
“Ngươi hận ta cưới Uyển Nhi?” Tạ Bá khó nhọc nói.
“Uyển Nhi muốn lấy ai thì lấy, miễn là muội ấy vui vẻ là được.” Nhưng chuyện khiến ta khổ sở là mấy năm đó muội ấy sống không vui vẻ gì, hơn nữa còn chết rất kỳ quái.” Tạ Thất Đao nhìn Tạ Bá: “Mấy năm qua, ngươi vẫn gọi ta là huynh đệ, nhưng ngươi không biết, mỗi ngày ta vung đao luyện tập, đối thủ tưởng tượng luôn là ngươi.”
“Ngươi!” Tạ Bá gầm lên một tiếng.
“Chết đi!” Tạ Thất Đao vung trường đao, trực tiếp chém bay đầu Tạ Bá.
Mộ Tử Trập ở đằng khác nhân cơ hội này thu hồi Miên Long Kiếm, thối lui tới bên cạnh năm con rối. Hắn cười lạnh nói: “Nếu ta là Tạ Bá, năm xưa sẽ không lưu lại tính mạng nhà ngươi.”
Tạ Thất Đao giơ tay áo lau vết máu trên đao: “Hắn là kẻ ngu ngốc, hắn tưởng hắn làm bao nhiêu việc như vậy rồi, bây giờ chỉ cần nhường chức gia chủ
Tạ gia cho ta là có thể xóa bỏ toàn bộ. Với tài cán của hắn, lên làm đại gia trưởng không khác gì nằm mơ nói mộng.”
“Nhưng ngươi có thể ẩn nhẫn nhiều năm, đúng là đối thủ đang sợ.” Mộ Tử Trập trả lời.
Tạ Thất Đao quay người: “Ta không đánh với ngươi, nhưng những đệ tử Tạ gia bên ngoài, ta muốn mang đi.”
“Ngươi không hứng thú với chức vị đại gia trưởng?” Mộ Tử Trập nhìn thanh Miên Long Kiếm trong tay.
“Ta sợ lạnh, vị trí đó, quá cao.” Tạ Thất Đao đẩy cửa đi ra ngoài sân.
Các đệ tử Mộ gia vẫn chém giết với đệ tử Tạ gia, dưới đất đã có không ít thi thể. Tạ Thất Đao giơ trường đao trong tay lên, đột nhiên chém mạnh xuống dưới, tạo thành một rãnh dài ở giữa hai đám người. Mọi người đồng loạt dừng tay, quay đầu lại nhìn hắn.
Tạ Thất Đao cất cao giọng nói: “Tạ Bá đã chết, từ nay trở đi Tạ gia do Tạ Thất Đao ta chỉ huy. Ai có dị nghị ra đây đánh một trận.”
Mọi người Tạ gia quay sang nhìn nhau, ai cũng hiểu sự cường đại của Tạ Thất Đao, giờ phút này không người nào dám đáp lời.
“Nếu không dị nghị, theo ta rời khỏi đây. Từ giờ trở đi, Tạ gia không liên quan tới tranh chấp đại gia trưởng nữa.” Tạ Thất Đao đi ra ngoài, cánh cửa vẫn bị làn sương mù dày đặc bao phủ. Tạ Thất Đao quay đầu nhìn sang phía Mộ Tử Trập trong phòng.
Mộ Tử Trập giơ tay vỗ nhẹ một cái: “Giải trận.”