Bên ngoài Quân Chính các.
Đường lão thái gia nhẹ nhàng lau vết máu trên tẩu thuốc, trên người đã dính đầy mồ hôi với máu. Thiếu niên kia vội vàng đi tới đỡ hắn, Đường lão thái gia cười nói: “Nơi này là Thiên Khải thành, bọn chúng tưởng mình đông người là có thể giết ta à? A Hương, suy nghĩ này có ngu ngốc không?”
Thiếu niên gật đầu nói: “Đúng là quá ngu ngốc.”
“Ngu ngốc thì phải trả giá.” Đường lão thái gia trực tiếp ném tẩu thuốc trong
tay.
Trong Quân Chính các, đại hoàng tử Tiêu Vĩnh nằm co quắp dưới đất thở
hổn hển, thấy tẩu thuốc bay vào chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại. Ngay lúc này một bộ giáp vàng lại lao tới trước mặt hắn, bắt lấy tẩu thuốc. Điển Diệp trầm giọng nói: “Cho dù là Đường môn cũng không gánh nổi tội danh giết chết một hoàng tử.”
Đường lão thái gia lại hỏi thiếu niên kia: “Gánh không nổi thì sao?”
Thiếu niên kia cất cạo giọng nói: “Cho dù Đường môn không gánh nổi thì Đường lão thái gia cũng gánh nổi!”
“Nói đúng lắm!” Đường lão thái gia ho khan một tiếng, sau đó tiếp tục đi ra ngoài.
Điển Diệp đánh ra một chưởng trầm trầm: “Đường lão thái gia, đừng quá coi thường Thiên Khải thành!” Mấy chục võ sĩ giáp vàng lập tức lao từ ngoài sân vào, bao vây quanh Đường lão thái gia tầng tầng lớp lớp.
“Xem ra tối nay các ngươi định không chết không thôi.” Đường lão thái gia hừ lạnh một tiếng, y phục trên người bay phất phới.
Thiếu niên hạ giọng nói: “Lão thái gia, đừng đánh nữa, chúng ta nên tìm cơ hội lao ra thôi.”
“Hừ.” Gương mặt Đường lão thái gia càng giận dữ: “Bọn chúng muốn chết thì cho chúng chết.”
Đột nhiên một luồng kiếm quang lóe lên.
Thời khắc đó toàn bộ Quân Chính các như lung lay một cái rất nhỏ.
Tiếp đó một cái khe lớn xuất hiện, toàn bộ khoảng sân bị chia thành hai nửa, đám võ sĩ giáp vàng bị đánh bay ra ngoài, một thanh kiếm lớn cắm giữa sân, xung quanh thanh kiếm là kiếm khí hùng hồn, người chưa tới mà kiếm đã tới, cơn thịnh nộ cũng tới.
“Nộ Kiếm Tiên, Nhan Chiến Thiên.” Đường lão thái gia trầm giọng nói.
Một nam tử cường tráng đội nón che từ trên trời giáng xuống. Hắn rút thanh kiếm lớn bên cạnh lên, đột nhiên vung ra, nhắm thẳng vào Quân Chính các trước mặt.
“Đường lão thái gia, đã lâu không gặp.”
“Sao ma đầu nhà ngươi lại xuất hiện ở Thiên Khải thành?” Đường lão thái gia hỏi.
“Dù sao cũng không phải vì tên rác rưởi bên trong kia.” Nhan Chiến Thiên khiêng Phá Quân kiếm lên vai, nhìn đám võ sĩ giáp vàng xung quanh: “Định đánh nhau à? Nhưng ta không đánh nhau, ta chỉ giết người, các ngươi đã sắn sàng chưa?”
Điển Diệp từ trong Quân Chính các bước ra, nhìn Nhan Chiến Thiên trước mặt: “Nộ Kiếm Tiên đích thân tới Thiên Khải là có chuyện gì?”
“Liên quan quái gì tới các ngươi?” Nhan Chiến Thiên xoay người nói: “Đường lão thái gia, chúng ta đi.”
“Chúng ta sẽ là người chung đường?” Đường lão thái gia hỏi đầy ẩn ý. Nhan Chiến Thiên nhún vai: “Có lẽ đồ đệ của ta sẽ là.”
“Nộ Kiếm Tiên cũng có đồ đệ?” Đường lão thái gia nhíu mày.
“Trên đời này có rất nhiều câu hỏi, nhưng những câu hỏi đó có cần đáp án không?” Nhan Chiến Thiên không nói chuyện tiếp, lập tức rảo bước đi ra ngoài.
Đám võ sĩ đã biết người trước mặt là Nhan Chiến Thiên, bọn họ tòng quân nhiều năm, đương nhiên cũng nghe chuyện Nhan Chiến Thiên giết chóc quân
đội Nam Quyết, là ma thần năm xưa đã giết tới mức đại quân Nam Quyết sợ vỡ mật. Ngay cả bọn họ cũng sợ hãi, không dám tiến tới.
“Điển Diệp đúng không?” Nhan Chiến Thiên đột nhiên dừng bước. Điển Diệp nắm chặt trường đao trong tay: “Đúng vậy.”
Nhan Chiến Thiên nghiêng đầu: “Binh sĩ của ngươi ai nấy co ro cúm rúm không dám bước tới một bước, có phải cãi lại quân lệnh không?”
Đường lão thái gia và thiếu niên kia chậm rãi đi tới bên cạnh Nhan Chiến Thiên, không hề dừng lại, tiếp tục bước ra ngoài phòng. Đám binh sĩ giáp vàng rục rịch định hành động, nhưng trường kiếm của Nhan Chiến Thiên cũng lung lay vài cái.
“Nhường đường.” Điển Diệp trầm giọng nói.
“Tuân lệnh!” Quân sĩ giáp vàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, hạ binh khí rồi lùi lại. Nhan Chiến Thiên và hai người Đường lão thái gia cùng đi ra ngoài.
Tiêu Vĩnh đi tới bên cạnh Điển Diệp: “Cứ để Đường lão thái gia rời khỏi như vậy à?”
Điển Diệp lắc đầu nói: “Ta sẽ tiếp tục triệu tập cao thủ giang hồ truy sát hắn, cho dù cuối cùng hắn có thể trở lại Cẩm thành thì cũng không còn kịp, Đường môn đã không còn trong tay hắn nữa.”
“Một người giang hồ còn không giết nổi, còn nói gì tới thiên hạ.” Tiêu Vĩnh cười khổ.
Điển Diệp nhíu mày: “Vì sao Nhan Chiến Thiên lại tới ngay lúc này? Vì sao Nhan Chiến Thiên lại cứu Đường lão thái gia? Giữa bọn họ không có quan hệ gì mới đúng.”
Thiên Khải thành, ban đêm, trên con đường dài không người.
Nhan Chiến Thiên đi một mình ở đằng trước, Đường lão thái gia được thiếu niên nâng đỡ chậm rãi đi theo.
“Ta tưởng người như ngươi thì cả đời không sinh con cái nhận đồ đệ chứ.” Đường lão thái gia chậm rãi nói.
Nhan Chiến Thiên chẳng buồn để ý đáp lời: “Ta cũng tưởng thế.”
“Thế vì sao tự nhiên lại có thêm một đồ đệ?” Đường lão thái gia lại hỏi.
“Ta đã nói rồi mà, không phải câu hỏi nào cũng phải có đáp án.” Nhan Chiến Thiên dẫn hai người đi qua một con đường, cuối cùng bước vào một gian nhà yên tĩnh. Cửa nhà có cái hồ lớn, một thiếu niên áo trắng đứng cạnh hồ, quay lưng về phía họ.
“Hắn tới rồi.” Nhan Chiến Thiên cất cao giọng nói.
“Đa tạ đại sư phụ.” Thiếu niên kia quay người. Đường lão thái gia và thiếu niên đi theo đều ngạc nhiên. Thiếu niên kia khẽ mỉm cười, khẽ cúi người, dáng vẻ khiêm tốn nhưng hai mắt lại buộc vải trắng.
“Đây là nhị hoàng tử Tiêu Sùng.” Thiếu niên hạ giọng nói.
Tiêu Sùng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên: “Xem ra ta rất dễ nhận ra.”
“Nhị hoàng tử Tiêu Sùng, khi còn nhỏ tuổi đã bị hãm hại dẫn tới hai mắt đều mù. Trong Thiên Khải thành đây không phải bí mật gì.” Thiếu niên trả lời.
“Không sai, ta là Tiêu Sùng.” Tiêu Sùng vẫn cười điềm tĩnh: “Ra mắt Đường lão thái gia.”
Đường lão thái gia cũng khẽ cúi đầu: “ Ra mắt nhị hoàng tử điện hạ.”
“Nghe nói Đường lão thái gia vào thành, vốn phải chuẩn bị thỏa đáng một chút rồi mới mời lão thái gia vào phủ một chuyến, nhưng chuyện tối nay phát sinh quá đột ngột, chỉ có thể làm phiền đại sư phụ ra tay, chúng ta vội vàng gặp mặt ở đây.” Tiêu Sùng chậm rãi nói: “Mong Đường lão thái gia không coi đây là đường đột.”
“Quả là vị hoàng tử đặc biệt, nhưng ngươi khiêm tốn như vậy, liệu có phải...” Đường lão thái gia nhìn tấm vải trăng che mắt Tiêu Sùng: “... có phải cố tình không?”
“Ngoài ta ra, hắn còn là đồ đệ của Cẩn Ngọc.” Nhan Chiến Thiên đột nhiên mở miệng: “Hắn học kiếm thuật của ta, lại học tính cách của Cẩn Ngọc, cho nên kiếm pháp chẳng tiến bộ chút nào.”
Tiêu Sùng cười: “Đó là vì con không có thiên phú kiếm thuật.”
“Có điều ngươi đúng là rất đặc biệt, ngươi và Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong có tính cách hoàn toàn bất đồng.” Đường lão thái gia bước lên trước một bước. “Nhưng ta thấy được một số thứ hết sức thú vị trên người ngươi.”