Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 207




Đường Liên xoay người nhảy xuống lầu, Đường Phúc Lộc nhanh chóng đuổi theo, Đường Liên vung ống tay áo, rải đầy Mai Hoa Châm dưới đất, tiếp đó tung người phi thân về phía trước.

“Bắt lấy hắn.” Đường Phúc Lộc quát.

Trong bóng tối có mười mấy bóng đen lao ra, đuổi theo.

“Xem ra Đường môn đã bị bọn họ khống chế rồi.” Đường Liên hạ giọng lẩm bẩm, vừa né tránh ám khí bay qua bên cạnh, vừa chạy ra phía ngoài.

Đường Thiên Lộc dừng chân bên cạnh Đường Phúc Lộc: “Nếu để hắn chạy, chuyện này sẽ đồn ra ngoài, mấy vị chưởng sứ trách tội, chúng ta cũng khó giữ được tính mạng.”

“Hắn chạy không thoát đâu.” Đường Phúc Lộc hừ lạnh nói: “Trong Cẩm thành đã là thiên la địa võng của chúng ta, Đường Liên có lợi hại đến đâu đi nữa vẫn chỉ là thằng nhóc choai choai. Hắn tưởng mình lật trời được chắc.’

Trong khoảng sân của quán trà Tĩnh Tự.

Tô Xương Hà vốn đang uống trà với Tô Mộ Vũ, chợt thấy một bóng đen hiện lên, Tô Xương Hà vuốt ve chén trà trong tay: “Thân pháp của người trẻ tuổi này đúng là không tệ.

Ngay sau đó lại có vài bóng đen lướt qua.

“Xem ra trị an của Cẩm thành không được tốt cho lắm, sao đang đêm đang hôm mà lại náo nhiệt như vậy?” Tô Xương Hà cười nói.

“Để ta xem thử.” Tô Mộ Vũ cõng dù lên lưng, tung người nhảy đi.

Bóng đen đầu tiên chính là Đường Liên. Hắn được Đường Liên Nguyệt nhận làm đệ tử từ nhỏ, võ công trên người đều được Đường Liên Nguyệt truyền thụ, đương nhiên hơn hẳn các đồng môn. Nhưng phải ứng phó với nhiều người truy đuổi như vậy, Đường Liên cũng phải cố gắng hết sức, sau khi ra khỏi Cẩm

thành lại chạy hơn nửa canh giờ, hắn đã tới Nhân Long sơn, nhưng đã có vài người chờ hắn ở cửa núi.

Đường Liên dừng bước nói: “Xem ra các ngươi cố ý dẫn ta chạy tới nơi này.”

Mấy bóng đen phía sau hạ xuống, một nam tử trẻ tuổi bước lên trước vài bước: “Đường Liên, ngươi đã không còn đường chạy.”

“Đường Thành, rốt cuộc các ngươi có âm mưu gì? Vì sao lại hãm hại Liên Nguyệt sư phụ của ta?” Đường Liên trầm giọng nói.

Lúc này Tô Mộ Vũ nấp trong chỗ tối nhíu mày: Xem ra người này là đồ đệ của Đường Liên Nguyệt, theo lời hắn chẳng lẽ Đường Liên Nguyệt bị người của Đường môn làm hại?

Đường Thành cười lạnh nói: “Sư phụ ngươi chỉ bị đóng băng mà thôi, tuy Băng Nguyệt Thiên Tằm uy lực thần kỳ, nhưng không làm tổn hại tính mạng hắn. Chỉ cần ngươi phối hợp với chúng ta, chúng ta sẽ cứu mạng sư phụ ngươi.”

Băng Nguyệt Thiên Tằm. Tô Mộ Vũ ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nghe tới cái tên này, không ngờ chỉ dựa vào một món đồ mà có thể đối phó với Đường Liên Nguyệt một trong Tứ Thủ Hộ. Hắn lặng lẽ ghi nhớ cái tên này, nghĩ thầm phải hỏi Bạch Hạc Hoài xem rốt cuộc “Băng Nguyệt Thiên Tằm” là cái gì.

Đường Liên siết chặt Chỉ Tiêm Nhận, lắc đầu nói: “Nếu sư phụ ta biết vì cứu người mà ta lại đi theo chân đám người các ngươi, chắc chắn người sẽ thất vọng về ta.”

“Ngươi hại chết hắn thì hắn không thất vọng à?” Đường Thành hỏi.

“Hại chết hắn?” Đường Liên nhíu mày nói: “Sư phụ bị Băng Nguyệt Thiên Tằm đóng băng, nếu các ngươi muốn giết người thì rất dễ dàng, nhưng vì sao tới giờ các ngươi vẫn không ra tay?’

“Ngươi rất thông minh.” Đường Thành cười nói: “Nhưng người thông minh không sống được quá lâu.”

Đường Thành vung tay, mười mấy người phía sau Đường Liên đồng thời lấy ra một cái nỏ.

Thần nỏ của Đường môn, Cửu Trương Cơ. Đây là ám khí đơn giản nhất trực tiếp nhất của Đường môn, thậm chí rất nhiều người trong Đường môn còn không cho rằng nó là ám khí, vì cách dùng của nó quá trực tiếp, căn bản không

dính dáng gì tới chữ ám. Hơn nữa chỉ cần huấn luyện một thời gian, cho dù là đệ tử thiên phú kém cỏi nhất cũng có thể sử dụng thuần thục, nhưng uy lực của nó lại không nhỏ, cho dù là Thiên Cơ nỏ trong quân đội Bắc Ly vẫn có chênh lệch không nhỏ so với Cửu Trương Cơ.

Mười mấy thanh Cửu Trương Cơ đồng thời nhắm vào Đường Liên.

Rất ít người tránh được mười mấy thanh Cửu Trương Cơ cùng bắn, ít nhất Đường Liên biết trong quá khứ mình tuyệt đối không thể làm được.

Tô Mộ Vũ đặt tay lên dù.

“Cơ hội của ngươi chỉ còn lại lần cuối cùng này thôi.” Đường Thành ngắm nghía mũi tụ tiễn trong tay.

Đường Liên khoanh tay trong áo, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Ngươi tuyệt đối không thể tránh được bọn họ cùng bắn.” Đường Thành trầm giọng nói.

“Ta biết, cho nên ta ra tay trước!” Đường Liên đột nhiên ngẩng đầu, vung hai tay áo: “Vạn Thụ Phi Hoa!” Chu Nhan Tiểu Tiễn, Long Tu Châm, Huyết Điệp Hoa... Vô số ám khí phóng thẳng ra từ tay áo Đường Liên, đám người Đường môn dồn dập né tránh, có vài người trúng ám khí ngã lăn dưới đất. Đường Thành vung ống tay áo ngăn ba mũi Long Tu Châm, cười nói: “Đây là Vạn Thụ Phi Hoa của ngươi?”

Thân hình Đường Liên lắc lư, thế bắn của ám khí giảm đi. Với năng lực hiện tại của hắn đúng là chỉ có thể dùng chiêu Vạn Thụ Phi Hoa chưa hoàn chỉnh này, nhưng đây đã là thời cơ tốt nhất mà hắn tranh thủ được! ánh mắt hắn sắc bén hẳn lên, chạy thẳng về phía trước.

Vẫn còn quá trẻ tuổi. Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng.

“Giết hắn đi!” Đường Thành gầm lên một tiếng, đám đệ tử Đường môn vừa tránh được chiêu Vạn Thụ Phi Hoa lập tức giơ thanh Cửu Trương Cơ trong tay lên, bắn tên nỏ về phía Đường Liên. Mũi tên xé gió bay đi, phát ra tiếng gió rít kinh người. Thân hình Đường Liên đột nhiên quặt sang, tránh được nhiều mũi tên.

lăn.

Nhưng cuối cùng vẫn có một mũi cắt qua vai hắn, khiến Đường Liên ngã “Tiếp tục.” Đường Thành giơ tay lên, vung mạnh xuống.

Lại một đợt tên nỏ bắn ra.

Đường Liên nhìn những mũi tên kia, cuối cùng nhắm hai mắt lại.

Nhưng một cây dù đã che trước mặt hắn, mặt dù xoay tròn, hất văng đống tên nỏ xuống đất. Tô Mộ Vũ cúi đầu nhìn Đường Liên: “Ngươi là đệ tử của Đường Liên Nguyệt?”

“Ngươi là ai?” Đường Liên hỏi.

“Ngươi có một sư nương tương lai.” Tô Mộ Vũ thản nhiên mỉm cười: “Còn ta là huynh trưởng của cô ấy.”

Đường Liên ngạc nhiên, nhớ tới cô gái khuynh quốc khuynh thành dưới ánh trăng.

“Chạy đi!” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói. Đường Liên phản ứng lại, chắp tay với Tô Mộ Vũ rồi tung người bỏ chạy.

Tô Mộ Vũ vung cây dù, điểm mũi chân, đạp lên trên một cành cây, cúi đầu nhìn đám người Đường môn trước mặt.

“Ngươi là Chấp Tán Quỷ của Ám Hà?” Lúc này Đường Thành mới phản ứng lại.

Tô Mộ Vũ ngẩng đầu lên: “Trời sắp mưa?”

“Trời mưa?” Đường Thành ngơ ngác, nhưng vừa dứt lời đã có hạt mưa tí tách đổ xuống.

“Giang hồ đồn đại, Chấp Tán Quỷ chỉ thích giết người trong ngày mưa, nhưng thật ra không phải như thế.” Một nam tử đeo mặt nạ đi ra từ chỗ tối, giọng điệu đầy hài hước: “Đó là vì kiếm thế của hắn là mưa, cho nên khi hắn muốn xuất kiếm rất dễ làm cho trời mưa.”

Đường Thành siết chặt nắm tay.

“Ngươi muốn thấy Chấp Tán Quỷ xuất kiếm không?” Người đeo mặt nạ chậm rãi hỏi.

“Nếu ta nhớ không nhầm, Tô gia chủ đang đàm phán với các chưởng sứ.” Đường Thành ngẩng đầu lên nói.

“Ngươi muốn thấy Chấp Tán Quỷ xuất kiếm không?” Người đeo mặt nạ nhấn mạnh thêm.

Đường Thành hít một hơi thật sâu, phất tay lên nói: “Chúng ta đi.”