Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 184




“Tống Yến Hồi.” Kiếm Vô Địch chậm rãi đọc cái tên này.

“Kiếm sư huynh!” Tống Yến Hồi nhẹ nhàng vẽ ra một đóa kiếm hoa: “Đã lâu không gặp.”

Kiếm Vô Địch trầm giọng nói: “Đã bao năm rồi, sao ngươi vẫn trì trệ trong cảnh giới này?”

Tống Yến Hồi nhún vai: “Dừng trong cảnh giới càng lâu, vượt ải sẽ càng mạnh, chờ một cơ hội, nhất kiếm nhập thần.”

“Rất đáng tiếc, ngươi không có cơ hội đó.” Trường kiếm trên tay Kiếm Vô Địch đã phủ một vầng hào quang rực rỡ, hắn đột nhiên chém xuống, một luồng kiếm khí quét qua.

Tống Yến Hồi cầm kiếm tiếp đón, cuối cùng phải lùi vài chục bước mới miễn cưỡng ngăn cản được: “Sao lại mạnh vậy?”

Tô Mộ Vũ cũng lùi tới bên cạnh hắn, hạ giọng nhắc nhở: “Trước khi nhập ma hắn đã chạm tới ranh giới Kiếm Tiên, giờ nhập ma, thực lực không thể ước lượng.”

Tống Yến Hồi cười khổ: “Xem ra thành chủ Vô Song thành ta đây chẳng đánh được một ai.’

“Cực thịnh tất suy, thân thể nhập ma trông thì cường đại phi phàm nhưng là miệng cọp gan thỏ, tìm được nhược điểm thì một đòn là chết.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

Tống Yến Hồi lập tức hiểu ra: “Năm xưa ngươi từng giao chiến với Diệp Đỉnh Chi khi đã nhập ma, tình cảnh lúc đó có giống hôm nay không?”

Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Diệp Đỉnh Chi cường đại tới mức không thể tưởng tượng nổi, tuy nhập ma nhưng căn bản là hoàn toàn không có kẽ hở. Bảy người chúng ta hợp lực mới miễn cưỡng tìm được một sơ hở khi hắn đã bị thương. Kiếm Vô Địch bây giờ còn xa mới sánh nổi.”

“Được.” Tống Yến Hồi đứng dậy đi tới: “Thế thì để ta giết ra một sơ hở cho ngươi!”

“Tống Yến Hồi, năm xưa sư phụ ngươi coi ngươi là phôi kiếm trời sinh, cảm thấy ngươi có thể làm nên nghiệp lớn. Người dồn hết sức lực lên người ngươi, tặng thanh kiếm tốt nhất cho ngươi, truyền thụ kiếm pháp tốt nhất cho ngươi. Còn ta chỉ có thể ở bên đám đệ tử bình thường, tu luyện từ kiếm pháp bình thường nhất.” Kiếm Vô Địch chém ra một kiếm: “Còn tới bây giờ, ngươi cũng chỉ thế mà thôi!”

Tống Yến Hồi giơ kiếm ngăn cản, chỉ cảm thấy hổ khẩu chấn động, trường kiếm như muốn tuột tay. Hắn ổn định lại tâm thần, miễn cưỡng xuất kiếm đánh ngược lại.

“Chỉ có chút trình độ cỏn con ấy thôi à!” Kiếm Vô Địch lại chẳng để vào mắt; “Ta nghe người ta nói, trong lúc ta bế quan, ngươi từng xuất kiếm chặt đứt dòng nước, nhất kiếm đoạn thủy. Nhưng hôm nay ngươi khiến ta quá thất vọng.’

“Nhất kiếm đoạn thủy.” Tống Yến Hồi cười ha hả: “Ha ha ha, được! Nếu ngươi muốn thấy chiêu Nhất Kiếm Đoạn Thủy, thế thì cho ngươi xem.” Tống Yến Hồi giơ trường kiếm lên, trường kiếm ngưng tụ nơi mũi kiếm, tỏa ra hào quang màu u lam, tiếp đó hắn chém thẳng xuống.

Trước mặt hắn là hư không, nhưng mọi người lại thấy chiêu kiếm của Tống Yến Hồi như bổ đôi hư không.

Trong hư không, ánh sao lộng lẫy.

Kiếm Vô Địch trợn tròn hai mắt, chiêu kiếm lấp lánh ánh sao này trực tiếp áp đảo kim quang của hắn. Hắn cười nói: “Xem ra ngươi không hoàn toàn vô dụng.” Chiêu kiếm này trực tiếp chém bay Kiếm Vô Địch ra ngoài. Hắn giậm mạnh chân xuống mái hiên, tiếp đó đâm thủng nóc nhà, rơi xuống dưới.

Tống Yến Hồi thở hổn hển một hồi, điểm mũi chân nhảy lên mái hiên, nhìn Kiếm Vô Địch nằm trong đống phế tích bên dưới, trầm giọng nói: “Đừng giả bộ, ta biết ngươi không chỉ có thế.”

“Ngươi không cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc à?” Kiếm Vô Địch đột nhiên nói.

Tống Yến Hồi ngạc nhiên: “Cái gì?’

“Khi còn nhỏ, chúng ta quyết đấu, ta liên tục bị ngươi đánh ngã xuống đất như vậy.” Kiếm Vô Địch cười nói: “Ta liên tục đứng dậy, ngươi liên tục đánh

ngã ta, mãi tới khi ta kiệt sức. Khi đó bọn họ khuyên bảo ta, nói ta có tư cách gì mà đòi tranh giành với ngươi. Nhưng ta không phục, sau này ngươi thành thành chủ, ngươi nắm giữ Giảng Võ đường. Bọn họ đều nói có lẽ đây là cực hạn của ta.”

Tống Yến Hồi lắc đầu nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tranh giành cái gì với ngươi. Nhưng ngươi đúng là vị sư huynh khó ưa, bây giờ kiếm thuật của ngươi đã cao hơn ta, cần gì tham gia phản loạn lần này?”

Kiếm Vô Địch mỉm cười: “Ta không hứng thú với chuyện phản loạn, ta chỉ muốn đấu kiếm với cường giả, thắng thì, giết chết!” Hắn đột nhiên lao thẳng ra khỏi phế tích, mảnh vụn bay tứ tung, xuất kiếm giết tới trước mặt Tống Yến Hồi.

Trong quán rượu Lạc Dương xa xa, cũng có một luồng kiếm khí chém nát toàn bộ quán rượu, một thân hình cường tráng lao từ trong đó ra.

Đương nhiên là Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên.

Hoa độc bên ngoài chưa được giải, nhưng hắn không có kiên nhẫn ngồi đợi.

“Đi thôi!’ Nhan Chiến Thiên vung trường kiếm, một luồng kiếm khí sắc bén quanh quẩn bên cạnh hắn, ngăn cản hoa độc xung quanh. Hắn dựa vào luồng kiếm khí bá đạo tuyệt luân này, lao thẳng về phía cửa thành. Có lẽ ngay cả người sử dụng hoa độc là Lạc Yên Điệp cũng không tưởng tượng nổi trên đời còn có người dùng cách như vậy đối phó với độc Hoa Tẫn Tán của mình.

Hắn cứ thế bước tới cửa thành, thấy chiếc xe ngựa và người đánh xe ở gần đó. Hắn thăm dò hơi thở của người đánh xe, thấy người này không biết võ công, bèn nhíu mày nói: “Sao ngươi không việc gì?”

Người đánh xe cũng ngạc nhiên: “Chẳng phải ngươi cũng không việc gì à?”

“Ta đang hỏi ngươi.” Nhan Chiến Thiên vung tay đánh người đánh xe ngã lăn ra đất.

Người đánh xe cắn răng nói: “Ngươi không nói lý.’

Nhan Chiến Thiên liếc mắt nhìn ánh nến dưới đất: “Là ngọn nến này à? Cái thứ kỳ quái này... là ai đốt?”

“Là một tiên sinh mà ta chở tới.” Người đánh xe trả lời. “Tiên sinh?” Nhan Chiến Thiên âm u nói.

Người đánh xe trong lòng phát lạnh, vội vàng nói: “Trông như tiên sinh dạy học nhưng bên hông dắt một thanh kiếm, võ công rất cao.”

Nhan Chiến Thiên gật đầu nói: “Hóa ra là gã này.”

Lúc này, ở phía Trường Sinh môn lại có ánh kim lóe lên.

Người đánh xe lẩm bẩm: “Rốt cuộc ở chỗ đó có chuyện gì vậy, sao đêm nay cứ lúc sáng lúc tắt không ngừng.’

“Đáng tiếc. Đáng tiếc!” Nhan Chiến Thiên ngửa mặt lên trời quát lớn: “Tới Tứ Hoài thành một chuyến, có kiếm tốt như vậy lại không thể giao chiến. Cái thứ hoa độc chết tiệt này!” Sau khi gầm thét, Nhan Chiến Thiên đột nhiên giơ Phá Quân kiếm trong tay lên, chém mạnh về phía Trường Sinh môn.

Dọc đường, mái ngói bay tứ tán, luồng kiếm khí kia lướt qua phân nửa Tứ Hoài thành, trực tiếp đánh tới Trường Sinh môn.

Kiếm Vô Địch đột nhiên xoay người, xuất kiếm đối đầu với luồng kiếm khí

kia.

“Thật bá đạo!” Hứa An bên dưới trầm trồ.

Luồng kiếm khí này tới quá đột ngột, không thể phòng ngừa. Lúc đầu Kiếm

Vô Địch không chú ý tới, tới khi nhận ra lập tức vung kiếm lên chém.

Nhưng chống cự quá vội vàng.

Vì vậy khoảnh khắc đó trường kiếm của hắn lập tức tuột tay. “Chính là lúc này!” Tô Mộ Vũ tung người nhảy lên.

Tống Yến Hồi gật đầu nói: “Lại có cao nhân tương trợ!”

“Đi đây.” Ngoài cửa thành, Nhan Chiến Thiên vác trường kiếm lên, xoay người rời khỏi.