Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 163




Thiên Khải thành, Bách Hiểu Đường.

Nam tử tóc trắng đeo mặt nạ quỷ vo tờ giấy trong tay thành bột phấn rồi đắc ý cười ha hả: “Ha ha ha, tên kia tới hỏi kiếm Vô Song thật.”

“Sư phụ, người ta hỏi kiếm Vô Song, dương danh thiên hạ, người đắc ý cái gì? Trác Nguyệt An.” Một thiếu niên bên cạnh tìm kiếm cái tên đó trong đầu: “Chưa từng nghe nói.”

Cặp thầy trò này chính là đường chủ Bách Hiểu Đường Cơ Nhược Phong và đệ tử của hắn, hoàng tử Tiêu Sở Hà. Hôm nay bọn họ vừa tới Bách Hiểu Đường đã nhận được tin tức quan trọng này.

Cơ Nhược Phong lắc đầu nói: “Không, con không chỉ nghe nói mà còn gặp hắn rồi, thậm chí đã đánh với hắn một lần.”

“Đánh với nhau một lần, thế con thua hay thắng?” Tiêu Sở Hà hỏi.

Cơ Nhược Phong mỉm cười: “Nếu con luyện thêm mấy năm nữa, có lẽ còn có chút cơ hội.’

“À, là thua à. Con rất ít khi thua. Còn là kiếm khách nữa, thế thì hắn là...” Tiêu Sở Hà suy nghĩ một hồi: “... không lẽ lại là hắn. Con nhớ người kia tính tình đạm bạc, không thích nói năng, sao lại làm chuyện khoa trương như vậy?”

Cơ Nhược Phong gật đầu: “Xem ra con đã đoán được thân pháp của hắn.”

Tiêu Sở Hà cả kinh: “Là hắn thật à? Cao thủ Ám Hà, hình như tên là Chấp Tán Quỷ Tô Mộ Vũ? Sao hắn lại đổi tên?”

“Trác Nguyệt An mới là tên thật của hắn. thiếu thành chủ của Thiên Hạ Vô Kiếm thành. Nếu không phải biến cố đột ngột năm xưa, có lẽ sau khi lớn lên hắn có cơ hội đi vào học đường.” Cơ Nhược Phong thở dài một tiếng: “Tạo hóa trêu ngươi.”

“Tới xem chuyện hay không?” Tiêu Sở Hà hỏi.

Cơ Nhược Phong lắc đầu nói: “Dẫu sao con cũng là một hoàng tử, rời khỏi Thiên Khải thành là đại sự, hơn nữa còn tới Vô Song Thành, bị người ta phát hiện thì phiền toái lớn.”

“Được rồi!” Tiêu Sở Hà xua tay nói: “Thân phận hoàng tử này đúng là chán chết, nếu có ngày nào đó con không làm hoàng tử nữa, chắc chắn phải đeo kiếm rong ruổi giang hồ.”

“Ha ha ha, sau này con còn phải làm hoàng đế cơ.” Cơ Nhược Phong vỗ vai Tiêu Sở Hà: “Giang hồ, chắc chắn không có duyên với con.”

“Suyt.” Tiêu Sở Hà ra hiệu im lặng: “Câu này mà sư phụ cũng dám nói lung tung à.”

Cơ Nhược Phong nhún vai: “Có gì mà ta không dám? Ta là Bạch Hổ Sứ, còn là thúc thúc và phụ thân ngươi xin ta làm, lúc nào không vui ta bỏ đi thì người chịu khổ là họ.”

“Thế mới bảo làm hoàng đế có gì tốt, chỉ riêng một đường chủ Bách Hiểu Đường đã khiến họ tiến thoái lưỡng nan, vẫn là làm giang hồ thích chí! Chỉ cần ta thiên hạ vô địch, thế thì không có gì phải sợ, cũng chẳng có mấy quy tắc phàm tục trói buộc trên người.” Tiêu Sở Hà cười nói: “Sư phụ, con nói nghiêm túc đấy!”

Cơ Nhược Phong nhìn đôi mắt Tiêu Sở Hà, đúng là trong trẻo chân thành. Hắn cười nói: “Hay cho câu chỉ một đường chủ Bách Hiểu Đường. Nếu ngươi đi vào giang hồ, sư phụ sẽ đi cùng ngươi.”

“Được. Thế thì chúng ta cùng tới xem trò hay đi.” Sắc mặt Tiêu Sở Hà lập tức thay đổi, nở nụ cười gian xảo.

“Thằng nhóc nhà ngươi, hóa ra đang chờ ta ở đây.” Cơ Nhược Phong vỗ đầu Tiêu Sở Hà một cái: “Trò vui lần này còn chưa đủ lớn, phải làm lớn hơn tí nữa.”

“Lớn thế nào?” Tiêu Sở Hà hỏi.

“Chẳng có vị Kiếm Tiên nào, có phải hơi chán không?” Cơ Nhược Phong nói đầy ẩn ý: “Đã bố trí xong chưa?”

Một vị Thiết Diện Quan từ trong góc đi ra, gật nhẹ đầu, giọng nói trầm trầm: “Trước khi đường chủ bố trí, chúng ta đã bố trí rồi.”

“Ô, còn học được cách đoán ý của ta cơ à.” Cơ Nhược Phong cười nói. Phong Hiên thành, Lạc Anh các.

“Ngày hè dài dắng, đúng là dày vò quá mức.” Văn sĩ nho nhã mặc trường bào màu trắng giơ một chén trà lạnh lên, đặt lên miệng uống cạn: “Cũng may có trà lạnh của Lạc Anh các giúp ta sống qua mùa hè, uống một chén là toàn thân sảng khoái.”

Một hòa thượng ngồi đối diện hắn, nhìn quyển sách trên tay hắn, cười nói: “Ngươi bảo muốn tới chỗ ta đọc sách, ta không nghĩ nhiều lập tức mời ngươi tới. Nhưng mấy ngày nay ngươi uống gần hết trà của ta rồi. Không được không được, trước khi đi ngươi nhất định phải lưu lại mấy bức thư pháp mà ngươi tự tay viết, nếu không ta đuổi người luôn đây.”

Văn sĩ cười nói: “Đương nhiên không thành vấn đề.’

“Ha ha ha, thư pháp mà Nho Kiếm Tiên đương thời lưu lại, chắc rất đáng giá.” Hòa thượng kia rót một chén trà lạnh cho văn sĩ.

Hóa ra văn sĩ này chính là Ngự Kiếm Thuật Tạ Tuyên lừng danh thiên hạ, giang hồ đồn đại hắn đi khắp thiên hạ là để đọc hết sách trong thiên hạ, xem ra không phải khoa trương. Dù sao không lâu trước hắn còn xuất hiện trong học cung trải dài mười dặm, bây giờ lại tới Lạc Anh các trong Phong Hiên thành.

“Ha ha ha. Ta được gọi là Nho Kiếm tiên, một là vì ta đọc nhiều sách, hai là kiếm pháp của ta cao. Còn viết chữ ấy à, thứ cho ta nói thẳng, không nỡ nhìn.” Tạ Tuyên cười ha hả.

Nhưng ngay lúc này ngoài cửa Lạc Anh các bỗng có một người xuất hiện.

Người này đội nón che, tấm lưới xám rủ xuống che khuất gương mặt hắn.

Hòa thượng kia sắc mặt hơi đổi, đã đặt tay lên côn sắt bên cạnh.

“Khâu đại sư đừng kinh hoảng.” Tạ Tuyên xua tay nói: “Nhìn bộ dạng của ngươi, chắc là người của Bách Hiểu Đường?”

“Đúng vậy, Bách Hiểu Đường, Tùng.” Người đội nón che trả lời.

“Cơ Nhược Phong tìm ta có chuyện gì?” Tạ Tuyên hỏi: “Không phải lại công bố Võ Bảng đấy chứ. Hỏi hắn xem có thể bỏ ta ra khỏi Kiếm Tiên Bảng không?”

“Còn chưa tới lúc viết lại Võ Bảng.” Người đội nón che trả lời. “Thế thì có chuyện gì?” Tạ Tuyên lấy làm khó hiểu.

“Gia chủ Ám Hà Tô gia, hỏi kiếm Vô Song thành, ước chiến với thành chủ Vô Song thành Tống Yến Hồi.” Người đội nón che chậm rãi trả lời.

Tạ Tuyên khẽ nhíu mày: “Thế thì liên quan gì tới ta?”

“Tạ tiên sinh đọc hết sách trong thiên hạ nhưng lại chưa xem hết kiếm trong thiên hạ. Đây là cơ hội không tệ.” Người đội nón che trả lời.

Trong một trấn nhỏ không biết tên.

Trong một quán rượu thậm chí không có biển hiệu.

Nam tử cường tráng đặt thanh trọng kiếm trong tay xuống bàn, cầm bình rượu trên bàn lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Tiếp đó hắn lau rượu bên mép, nhìn người đội nón che trước mặt: “Lũ các ngươi cứ như ruồi bọ ấy, sao đi tới đâu cũng thấy các ngươi?”

Người đội nón che cười nói: "Nếu Nhan Chiến Thiên tiên sinh không muốn thấy chúng ta, chỉ cần kiếm lên, chúng ta đã sợ chạy mất rồi.”

Mấy năm trước cái tên Nhan Chiến Thiên còn chưa có tiếng tăm gì trên giang hồ, nhưng mấy năm gần đây lại là cái tên khiến người người sợ hãi.

Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên, người giết chóc nặng nhất trong Ngũ Đại Kiếm Tiên.

“Hừ.” Nhan Chiến Thiên hừ lạnh một tiếng: “Ta ghét các ngươi nhưng lại cảm thấy tên Cơ Nhược Phong này không tệ lắm. Nói đi, lần này tới tìm ta có chuyện gì?”

“Đường chủ không có việc gì cần tìm Nhan tiên sinh, chẳng qua là có chuyện thú vị, sợ tiên sinh bỏ lỡ.” Người đội nón che nói đầy ẩn ý: “Một chuyện thú vị liên quan tới kiếm.”