Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 152




Tô Mộ Vũ nhìn thanh trường thương kia, hỏi: “Chẳng hay vị huynh đệ này là...”

“Đại đệ tử dưới trướng thành chủ Vô Song thành Tống Yến Hồi, Lô Ngọc Địch!” Nam tử trẻ tuổi vung trường thương, có vẻ rất khí thế.

Tô Mộ Vũ ngạc nhiên: “Tống thành chủ là tông sư kiếm đạo cơ mà, sao đại đệ tử của hắn lại dùng thương?”

Lô Ngọc Địch nhíu mày, sắc mặt đám tùy tùng đằng sau cũng lập tức đen kịt, hắn cả giận nói: “Ngươi đang nghi ngờ ta?”

Tô Mộ Vũ lắc đầu nói: “Chỉ tò mò thôi, thế nên ta mới hỏi. Vì ta ngưỡng mộ kiếm đạo của Vô Song thành đã lâu. Nhiều năm trước, khi Vô Song thành vẫn là giang hồ đệ nhất đại phái, được tôn là thiên hạ võ học đều ở Vô Song. Sau này, trên giang hồ xuất hiện một tòa Vô Kiếm thành, một đoạt đi kiếm đạo trên đỉnh đầu Vô Song thành, nhưng chỉ mấy năm sau đã biến mất trong giang hồ.”

Lô Ngọc Địch cười lạnh nói: “Chỉ là một cái Vô Kiếm thành, thành chủ chó má đó được tôn là Kiếm Thần gì gì đó, chẳng qua chỉ là thằng hề nhảy nhót mà thôi.”

“Ồ?” Tô Mộ Vũ đặt tay lên chuôi kiếm. “Nhưng ngươi vẫn chưa trả lời ta, vì sao ngươi không luyện kiếm?”

“Chẳng phải Tuyết Nguyệt Thành xuất hiện Thương Tiên độc nhất vô nhị à? Ông đây luyện thương tám năm mười năm, để hắn không còn là độc nhất vô nhị nữa.” Lô Ngọc Địch ngạo nghễ nói.

Các đệ tử Vô Song thành phía sau vỗ tay hò hét: “Đại sư huynh thật có khí phách.’

“Thằng nhãi, ngươi đừng lảng tránh nữa, để ta dạy ngươi một bài học!” Lô Ngọc Địch đột nhiên phản ứng lại.

Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng: “Ta lớn tuổi hơn ngươi nhiều, nếu xét theo bối phận, ngươi có gọi ta là thúc thúc cũng chẳng sai. Dọc đường từ Thiên Hạ

phường đến đây, ta đã rất thất vọng về Vô Song thành, thất vọng tới mức giờ chỉ muốn bỏ đi.”

“Xem ra không dạy ngươi một bài học thì ngươi chẳng biết điều!” Lô Ngọc Địch vung trường thương lên đập xuống người Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ nghiêng người né tránh, cánh tay chạm nhẹ vào chuôi kiếm rồi lại lắc đầu: “Ta cảm thấy ngươi còn chưa xứng để ta dùng thanh kiếm này.’

Trường thương của Lô Ngọc Địch bị Tô Mộ Vũ tránh được, hắn cả kinh, không ngờ thân pháp của nam tử trông khá yếu ớt này lại nhanh chóng như vậy, tiếp đó lại nghe thấy câu nói của Tô Mộ Vũ, trong lòng hắn bừng bừng lửa giận, thế thương biến đổi, đâm ra ba thương, mỗi thương đều nhắm vào chỗ yếu của Tô Mộ Vũ.

“Thiên Hiểm thương!” Trong những người vây xem có kẻ kinh hãi hét lên: “Đại sư huynh, không được...”

Thiên Hiểm thương cũng có danh tiếng không nhỏ trong giang hồ, bộ thương pháp này nổi danh hung ác bá đạo, nghe nói tổng cộng có ba mươi sáu chiêu thương, chiêu nào cũng là thế công giết người đoạt mạng, không lưu lại đường sống cho đối phương. Nhưng cũng vì như vậy, nếu là luận võ luận đạo bình thường, rất ít người sử dụng thương pháp này, vì một khí không cẩn thận sẽ gây thiệt mạng. Đối với bọn họ mà nói, Tô Mộ Vũ chỉ là khách từ ngoài tới buôn bán, cùng lắm là xung đột ngoài miệng lưỡi mà thôi, nếu thật sự gây thiệt mạng, bọn họ cũng không được yên lành.

Nhưng đã không còn kịp, Tô Mộ Vũ lập tức né tránh hai thương, có điều mắt thấy thương thứ ba đã sắp đâm xuyên qua ngực hắn.

Lúc này Lô Ngọc Địch cũng phản ứng lại, hắn đã hối hận, định dừng tay nhưng đã không còn kịp. Đúng lúc đó, Tô Mộ Vũ đột nhiên ra tay, hắn giơ hai ngón tay lên, trực tiếp kẹp lấy mũi thương của Lô Ngọc Địch.

Một tiếng “keng” vang vọng, khiến mọi người dồn dập che lỗ tai.

Lô Ngọc Địch thở phào một tiếng, sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn đờ người một lúc mới khôi phục tinh thần: Người trước mặt chỉ dùng hai ngón tay mà kẹp được mũi thương của mình?

“Ta từng gặp Thương Tiên, thấy thương của hắn, thương của ngươi...” Tô Mộ Vũ búng hai ngón tay, toàn bộ thanh trường thương rung động kịch liệt, cánh tay Lô Ngọc Địch chấn động, hổ khẩu trực tiếp nứt tóac, trường thương

bay vụt khỏi tay, bị Tô Mộ Vũ đoạt lấy. Tô Mộ Vũ vung trường thương, múa thành từng đóa hoa thương: “... có xách giày cho hắn cũng không xứng.”

Lô Ngọc Địch nghe câu này, đáng lý phải giận dữ, nhưng giờ phút này đối phương thể hiện thực lực áp đảo tuyệt đối, hắn chỉ thấy hoảng sợ.

Còn Tô Mộ Vũ, xưa nay hắn không có cảm xúc gì với lời nói của người khác, nhưng vừa rồi lời nói của hắn lại mang vẻ chế nhạo và coi thường rất hiếm thấy. Có lẽ lúc vừa rồi Lô Ngọc Địch sỉ nhục Vô Kiếm thành đã chọc giận hắn, hoặc lúc này hắn cố ý chọc giận Lô Ngọc Địch. Hắn nắm lấy trường thương của Lô Ngọc Địch, ngẩng đầu nhìn lên không trung, đột nhiên nhắm hai mắt lại.

Sau đó bắt đầu múa thương. Cát bay đá chạy.

Chim chóc bay tứ tung.

Trong đầu Tô Mộ Vũ không ngừng hồi tưởng lại cảnh ngày trước khi Ma giáo đông chinh, Tư Không Trường Phong cầm kiếm giết vào chiến trường, thương thế mãnh liệt, kinh động vạn vật, chấn động thiên địa. Trường thương lướt qua bầu trời, tiếng rít như tiếng long ngâm, đó là thương pháp vô địch thiên hạ mà mọi người vẫn đồn đại, Kinh Long biến.

Bây giờ Kinh Long biến tái hiện trên tay Tô Mộ Vũ, dùng liền mười hai thức, ép cho Lô Ngọc Địch không ngừng lui lại phía sau. Đám người vây quanh định đi tới tương trợ cũng bị đánh bay ra ngoài, còn khi tới thức thứ mười ba, sắp đoạt mạng Lô Ngọc Địch, Tô Mộ Vũ lại dừng tay.

Trường thương chỉ vào giữa mi tâm Lô Ngọc Địch.

Dù sao Lô Ngọc Địch cũng là đại đồ đệ của Tống Yến Hồi, còn có chút can đảm, lúc này tuy sợ hãi nhưng vẫn tạm đứng được, chỉ căng thẳng tới mức nuốt nước miếng.

“Chỉ nhớ tới đây thôi.” Tô Mộ Vũ nói đầy ẩn ý, Kinh Long Biến có tổng cộng ba mươi ba thức, học hết sẽ là thương khách đánh khắp thiên hạ khó gặp địch thủ. Tô Mộ Vũ chỉ đứng trên chiến trường quan sát từ xa vài lần, nhớ được mười ba thức đã là thiên phú cực cao.

“Đây là... Kinh Long Biến của Thương Tiên.” Lô Ngọc Địch cũng có chút kiến thức.

“Ta không giỏi thương pháp, mười ba thức này chỉ được cái hình chứ không có ý.” Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Nếu là Thương Tiên xuất thương, ngay thương đầu tiên ngươi đã chết rồi.”

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Lô Ngọc Địch giờ mới tỉnh ngộ, có thể kết bạn với Thương Tiên, học được Kinh Long biến, chắc chắn không phải người giang hồ bình thường.

“Không phải thế gia đệ tử gì,năm xưa may mắn sóng vai với Thương Tiên ngăn cản người trong Ma giáo.” Tô Mộ Vũ thu thương, cắm phập xuống đất: “Ta đi được chưa?”

Lô Ngọc Địch nghe đối phương là người từng ra tay ngăn cản Ma giáo đông chinh, đương nhiên không dám làm khó, chắp tay nói: “Là Ngọc Địch thất lễ! Tiên sinh, mời đi qua.”

“Nếu hôm nay ta thua thì sẽ thế nào?” Tô Mộ Vũ quay người lên ngựa, đột nhiên vung roi: “Ta chỉ biết nếu ta tới Tuyết Nguyệt Thành, chắc lúc này đang ngắm tuyết Thương Sơn, uống Phong Hoa Tuyết Nguyệt. Thiên Hạ Vô Song thì phải có khí độ thiên hạ vô song.”

Lô Ngọc Địch thấy Tô Mộ Vũ rời khỏi, im lặng một hồi lâu, giơ tay định rút thanh trường thương đang cắm dưới đất. Nhưng trường thương vừa rời mặt đất đã lập tức vỡ thành bảy tám khúc, rơi dưới đất.

Dù sao cũng là mũi thương phàm tục, phải gánh chịu mười ba thức Kinh Long biến đã là quá tải.

“Người này...” Lô Ngọc Địch khẽ thở ra một hơi: “... thật đáng sợ.”