Dược Vương Cốc!
Ba chữ này khiến mọi người ở đây lắp bắp kinh hãi, ông lão kia nhìn Bạch Hạc Hoài từ trên xuống dưới. Chưởng môn thế hệ này của Dược Vương Cốc là Dược Vương Tân Bách Thảo, nhưng nghe nói hắn chỉ thu có một vị nửa đồ đệ, chính là thành chủ hiện tại của Tuyết Nguyệt Thành, Tư Không Trường Phong, chưa bao giờ nghe nói trong thế hệ này còn có một cô gái trẻ tuổi. Nhưng theo giọng điệu và sắc mặt của Bạch Hạc Hoài, đây không phải làm bộ. Bạch Hạc Hoài nhướn mày nói: “Ngươi không tin?”
Ông lão do dự nói: “Nói miệng không có bằng chứng.”
“Thế ngươi có nhận ra thủ pháp thi châm Thập Tam Hồi Vọng của ta không?” Bạch Hạc Hoài vung tay, trải cuộn châm bạc ra, tiếp đó mười ngón tay múa lượn, một loạt chân bạc cắm trước mặt ông lão.
Châm bạc rơi xuống đất, người ngoài nghề cũng thấy được đó là một hình người, còn đám danh y trợn mắt há hốc mồm, vì trong mặt bọn họ, dưới đất lúc này là một người đang nằm, còn châm bạc mà Bạch Hạc Hoài vừa phóng ra đều cắm vào các đại huyệt trên thân thể người nọ!
“Từ lão.” Thầy thuốc trung niên vừa rồi gọi ông lão.
Ông lão cánh tay run rẩy: “Đúng là thập Tam Hồi Vọng...”
“Lão gia tử luôn dạy ta thầy thuốc sống trên đời có thể thấy chết mà không cứu, có thể cầu đường sống trong chốn nguy hiểm, nhưng duy nhất không thể nói dối. Hôm nay, ở đây, ta dạy lại đạo lý này cho các ngươi!” Bạch Hạc Hoài lạnh lùng nói.
Thầy thuốc trung niên kia cả giận nói: “Cho dù ngươi là người của Dược Vương Cốc đi nữa, một tiểu nha đầu mà dám hất hàm sai khiến chúng ta chắc!”
“Tân Bách Thảo gặp ta còn phải gọi một tiếng sư thúc, giáo huấn các ngươi mấy câu thì đã sao?” Bạch Hạc Hoài vung ống tay áo: “Tô Mộ Vũ, chúng ta đi!”
“Ngăn bọn họ lại!” Giọng nói của Tri châu đại nhân đột nhiên vang lên sau lưng bọn họ.
Một loạt hộ vệ cầm trường đao từ trong góc lao ra, cản đường bọn họ.
Bạch Hạc Hoài cười lạnh một tiếng, chẳng trách đám đại phu này không ai dám nói ra sự thật là công tử của Tri châu đã bỏ mạng. Xem ra vị Tri châu đại nhân này không hiền lành lễ độ như vẻ ngoài. Cô quay người lại nói: “Tri châu đại nhân định giữ chúng ta lại à?”
“Chữa khỏi cho con trai ta rồi các ngươi mới được đi!” Tri châu đại nhân hai mắt đỏ bừng, hung hăng nói.
“Xưa nay Dược Vương Cốc chúng ta có một câu châm ngôn, chỉ cần không chết là đều chữa được! Nhưng con của ngươi, hắn đã chết.” Bạch Hạc Hoài thở dài nói: “Cố chấp cũng vô dụng, mong đại nhân kết thúc sớm đi, để con trai ngài không phải ở lại thế gian chịu khổ. Cầm một thanh đao, cắm vào tim hắn, máu đen mang sâu độc sẽ không chảy nữa, hắn cũng có thể yên nghỉ vĩnh viễn.”
“Giết bọn chúng đi.” Tri châu đại nhân không muốn nghe tiếp, gầm lên một tiếng.
“Ngươi nói xem, vì sao mọi người chẳng bao giờ chịu nghe lời nói thật?” Bạch Hạc Hoài hỏi.
“Mọi người chỉ muốn nghe chuyện mình muốn nghe thôi.” Tô Mộ Vũ điểm mũi chân lao tới, đoạt lấy trường đao trong tay một hộ vệ, tiếp đó vung đao lên, một luồng kiếm khí lan tỏa, trường đao trong tay đám hộ vệ còn lại đều bị cắt thành hai nửa, rơi dưới đất.
Tri châu đại nhân đứng ngây ra tại chỗ, chỉ vào bọn họ, cánh tay run rẩy kịch liệt: “Các ngươi... các ngươi...”
“Hạc Vũ dược trang còn mở ở Nam An thành, ta sẽ không nói với ai chuyện về con ngươi, nhưng ta khuyên ngươi, nếu không xử lý thi thể con trai ngươi kịp thời, ngươi cũng dính thi độc, sau đó toàn bộ Tri Châu phủ của ngươi sẽ biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ. Nếu không khống chế được, không khéo cuối cùng toàn bộ Nam An thành đều biến thành địa ngục trần gian.” Bạch Hạc Hoài trầm giọng nói: “Không phải ta lừa ngươi đâu, ta từng thấy rồi.”
Tô Mộ Vũ suy nghĩ, trực tiếp cầm đao đi qua người Tri châu đại nhân.
“Ngươi, ngươi định làm gì?” Tri châu đại nhân hai chân mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất.
Tô Mộ Vũ không buồn quay lại nhìn hắn, trực tiếp đi thẳng vào trong phòng. Tri châu đại nhân ngồi ngây ngốc dưới đất một hồi, lúc này mới phản ứng lại, vội vội vàng vàng chạy vào phòng trong. Nhưng đã chậm, phòng trong vang lên tiếng kêu la thảm thiết, tiếp đó Tô Mộ Vũ cầm đao đi ra, thân đao dính máu đen nhánh.
Tất cả các đại phu trong Nam An thành quay sang nhìn nhau, bọn họ không thể tin nổi người này lại trực tiếp đi vào, giết chết công tử của Tri châu.
Tô Mộ Vũ liếc mắt nhìn bọn họ một cái: “Các ngươi đi thôi. Ở lại đây e là hắn sẽ giận chó đánh mèo, giết chết tất cả các ngươi.”
Ông lão vừa lên tiếng lúc vừa rồi lập tức phản ứng lại, vội vàng hành lễ với Tô Mộ Vũ: “Đa tạ vị đại hiệp... đa tạ hai vị đại hiệp!” Nói xong ông lão chạy thẳng ra ngoài, không buồn quay đầu lại. Các đại phu còn lại cũng lập tức giải tán.
Lúc này Tri châu đại nhân mới lao từ trong phòng ra, chạy thẳng về phía Tô Mộ Vũ; “Ta liều mạng với ngươi.”
“Ta hiểu ngươi đau buồn tới thất thố.” Tô Mộ Vũ xoay người, giơ một ngón tay, trực tiếp đánh lui hắn: “Nhưng nếu còn dây dưa, ta sẽ nặng tay.”
“Đi thôi.” Bạch Hạc Hoài có vẻ mệt mỏi, không để ý tới bọn họ nữa, nhanh chóng đi ra phía ngoài.
Tô Mộ Vũ ném thanh trường đao trong tay xuống đất rồi bước theo.
Ra khỏi Tri Châu phủ, Bạch Hạc Hoài hỏi Tô Mộ Vũ: “Vì sao lúc nãy lại động thủ?”
“Tuy cô nói đó là giết chết, nhưng đối với họ đó vẫn là con trai mình, bảo họ chấp nhận chuyện này, quá khó.” Tô Mộ Vũ lắc đầu nói: “Rất có thể cuối cùng mọi chuyện sẽ như cô nói, càng lúc càng nghiêm trọng. Nếu không ai chịu gánh vác tội ác đó, thế thì để ta.”
Bạch Hạc Hoài thở dài một tiếng: “Không ngờ lại khiến ngươi dính vào chuyện này.”
“Không sao.” Tô Mộ Vũ thản nhiên nói: “Nhưng cô ấy, từ lúc đầu đã rất kỳ lạ. Hay thi thể sống đó có liên quan tới Dược Vương Cốc?”
“Loại tử thi sống đó gọi là dược nhân, được chế tạo theo phương pháp đặc biệt. Năm xưa quân đội Tây Sở và Bắc Ly giao chiến, Tây Sở dựa vào thuật dược nhân này kéo dài được rất lâu. Pháp môn này vi phạm thiên đạo, nhưng nó quá mức kỳ dị nên Tây Sở Nho Tiên cũng không nỡ hủy bỏ, truyền lại cho Dược Vương Cốc chúng ta, hy vọng Dược Vương Cốc có thể tìm được cơ hội chuyển tà thành chính.” Bạch Hạc Hoài chậm rãi nói.
“Nhưng Dược Vương Cốc cũng không làm được?” Tô Mộ Vũ hỏi.
“Không làm được, pháp môn này cực kỳ tà dị, ngay cả Tân Bách Thảo cũng không thể hiểu thấu. Nhưng ta còn một vị sư điệt, cũng là sư đệ của Tân Bách Thảo, tên hắn là Dạ Nha. Chính thê của hắn mất sớm cho nên hắn cực kỳ hứng thú với tà pháp khởi tử hồi sinh này, suốt ngày nghiên cứu thuật dược nhân. Cuối cùng có một ngày một thôn xóm gần Dược Vương Cốc xảy ra thi biển như ta vừa kể, đầu sỏ gây ra thi biến chính là Dạ Nha. Ta và Tân Bách Thảo hợp sức dẹp đợt thi biến đó. Sau đó, Dạ Nha rời khỏi Dược Vương Cốc, tiếp theo không rõ tung tích.” Bạch Hạc Hoài xoay người, lại nhìn về phía Tri Châu phủ: “Còn bây giờ Dạ Nha đang ở đây.”