Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 132




Đúng như Tô Xương Hà đã nói, ngay sau ngày khai trương, cửa lớn của Hạc Vũ dược trang đã bị đạp nát. Đồng thời, sau khi những chứng bệnh lặt vặt của bá tánh được Bạch Hạc Hoài chữa khỏi, một số thương gia giàu có trước đây còn có vẻ khinh thường dược trang mới cũng bắt đầu tới cửa bái kiến. Cho tới hôm nay, một cỗ kiệu đỗ trước cửa dược trang.

Trên cỗ kiệu thêu một con tiên hạc.

Trên kiệu có thêu hình cũng không phải chuyện lạ, đại đa số gia tộc trong lãnh địa Bắc Ly đều có gia huy riêng của mình, thêu gia huy lên vật dụng thường ngày là chuyện bình thường. Nhưng tiên hạc thì không phải nhà nào cũng có thể thêu lên, nó cũng tương tự như những thần vật long, phượng, mãng. Tiên hạc cũng đại diện cho thân phận tôn quý bất phàm, chỉ có quan viên trên lục phẩm mới được quyền thêu hoa văn tiên hạc, để thể hiện sự tôn quý của mình.

Phía trước cỗ kiệu có một hộ vệ cầm đao, nhìn Tô Xương Hà đang ngồi trên bậc thang ăn dưa hấu, khẽ nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: “Người này thấy kiệu không tránh thì thôi, sao còn vô lễ như vậy?’

Tô Xương Hà không hề để ý, nhìn cỗ kiệu một cái. Hắn đang tự hỏi tiên hạc đại biểu cho cái gì, nhưng trong lòng lại không hề xao động. Dù sao cũng là người từng cầm dao chống lại trọng thần đệ nhất Bắc Ly Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong, quan lại nho nhỏ ở địa phương có là cái gì.

Vì vậy, hai người cứ thế nhìn nhau một lúc lâu. “Phụt.” Tô Xương Hà phun hạt dưa xuống dưới đất.

“To gan!” Rốt cuộc hộ vệ kia không nhịn được, hét lớn. “Ngươi hô hào cái gì?” Tô Xương Hà bực bội nói.

“Có chuyện gì vậy?” Nghe động tĩnh bên ngoài, Tô Mộ Vũ từ trong sân đi ra, thấy cỗ kiệu kia nên cũng hơi ngạc nhiên, bèn chắp tay nói: “Dám hỏi vị tiểu huynh đệ này tới chẩn bệnh?”

Hộ vệ kia thấy thái độ của Tô Mộ Vũ ôn hòa lễ độ, lửa giận trong lòng chậm rãi giảm bớt: “Đúng vậy.”

“Đưa một cỗ kiệu không tới đây chẩn bệnh?” Tô Xương Hà cười lạnh: “Chuyện này đúng là mới mẻ.”

Hộ về thầm kinh ngạc, đúng là trong kiệu không có ai nhưng không biết vì sao Tô Xương Hà lại phát hiện ra. Đương nhiên hắn không biết Tô Xương Hà là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ, chỉ cần nhìn sắc mặt đám kiệu phu là ước lượng được trọng lượng của người trong kiệu, huống chi cái kiệu này rỗng không.

Tô Mộ Vũ quay sang khẽ lắc đầu với Tô Xương Hà, tiếp đó nói với hộ vệ: “Thế tức là tiểu huynh đệ tới chẩn bệnh ư?”

Hộ vệ kia trừng mắt với Tô Xương Hà một cái rồi nói: “Là lão gia nhà ta, muốn nhờ thần y tới quý phủ chẩn bệnh.”

“Ồ? Tới trong phủ?” Tô Mộ Vũ suy nghĩ, đang định từ chối.

Hộ vệ kia vui vẻ nói: “Lão gia nhà ta chính là Tri châu đại nhân, ngươi nghĩ kỹ rồi hãng trả lời.”

“Bệnh tình của Tri châu đại nhân có nghiêm trọng không?” Tô Mộ Vũ chậm rãi hỏi.

Hộ vệ biến sắc nói: “Cái này thì ngươi đừng hỏi nhiều, mau bảo thần y ra đây.”

“Ầm ĩ cái gì hế!” Bạch Hạc Hoài từ trong sân đi ra, nhìn thấy cỗ kiệu, cười lạnh một tiếng: “Hóa ra là quan lão gia tới.’

Hộ vệ kia đã nghe nói thần y trong Hạc Vũ dược trang không chỉ có y thuật cao minh mà còn có dung nhan tuyệt mỹ, sau khi thấy Bạch Hạc Hoài lập tức cung kính làm đại lễ: “Ra mắt thần y. Lão gia nhà ta khẩn cầu thần y tới trong phủ gặp mặt, tiền khám bao nhiêu mời thần y cứ tùy ý đưa yêu cầu!”

“Ồ?” Bạch Hạc Hoài vui vẻ vung tay lên: “Thế thì đi thôi.”

“Đa tạ thần y, mời!” Hộ vệ vội vàng vén rèm kiệu, hóa ra cái kiệu này là chuẩn bị cho Bạch Hạc Hoài.

“Triều Nhan.” Bạch Hạc Hoài vung tay, Triêu Triều Nhan tung tăng xách hòm thuốc tới. Cô cười nói: “Để ta đi cùng Bạch tỷ tỷ.”

“Không, ta đi cùng cô.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

Hộ vệ ngạc nhiên: “Lão gia nhà ta nói...”

“Hắn là dược đồng của ta, nếu hắn không đi thì ta cũng không chẩn bệnh được, đến lúc đó có sơ suất gì, liệu ngươi có chịu trách nhiệm được không?” Bạch Hạc Hoài hỏi.

Hộ vệ thầm nghĩ làm gì có dược đồng nào lớn tuổi như vậy, nhưng mặt ngoài vẫn phải chiều theo: “Xin nghe theo bố trí của thần y.”

Bạch Hạc Hoài lên kiệu, hộ vệ vung tay: “Khởi kiệu!”

Tô Mộ Vũ đi bên cạnh xe ngựa, bước theo chiếc kiệu. Hắn dặn dò Triều Nhan: “Bảo những ai tới khám bệnh về trước đã, nếu tới lấy thuốc thì muội dựa theo phân lượng trên đơn thuốc bán cho họ. Cẩn thận một chút, đừng để sai sót.”

“Được.” Triêu Triều Nhan ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn cỗ kiệu xa dần, Tô Xương Hà đứng dậy, vứt vỏ dưa trong tay xuống đất, bất đắc dĩ thở dài: “Phiền toái rồi.”

Triêu Triều Nhan nghi hoặc: “Thầy thuốc tới nhà khám bệnh là rất bình thường mà? Có gì phiền toái?”

“Tri châu đại nhân, có lẽ là quan lớn nhất trong Nam An thành này.” Tô Xương Hà nói đầy ẩn ý: “Trong phủ của hắn đã có đại phu giỏi rồi, ngoài ra trong Nam An thành còn có danh y, hắn mời ai chẳng được, có ai dám từ chối? Nhưng cuối cùng hắn lại chọn dược trang mới khai trương của chúng ta, tìm một đại phu chưa từng tiếp xúc, ngươi biết có nghĩa là gì không?”

“Là gì?” Triêu Triều Nhan hỏi.

“Bệnh mà hắn muốn chữa, tất cả đại phu trong Nam An thành đều không chữa nổi!” Tô Xương Hà trầm giọng nói.

“Hả?” Triêu Triều Nhan cả kinh: “Thế Bạch tỷ tỷ...”

“Bạch Hạc Hoài?” Tô Xương Hà mỉm cười: “Cô ấy là truyền nhân của Dược Vương Cốc, hiếm khi được thấy thứ bệnh khó chữa như vậy, đương nhiên sẽ thấy rất hứng thú. Ta cảm thấy phiền toái chứ cô ấy chắc đang cực kỳ cao hứng.”

Tô Xương Hà có thể nhìn nhận rõ ràng mọi chuyện, đương nhiên Tô Mộ Vũ cũng thấy được, nhưng hắn biết tính cách của Bạch Hạc Hoài, ngay cả bệnh của Ám Hà đại gia trưởng mà cô cũng dám nhận, huống chi một Tri châu nho nhỏ.

Nếu đã không khuyên được thì đành phải theo bảo vệ, chỉ mong chuyến đi lần này không làm thay đổi cuộc sống của họ ở Nam An thành.

Dọc đường đi, Tô Mộ Vũ cũng thử thăm dò qua miệng hộ vệ kia: “Năm nay Tri châu đại nhân bao nhiêu tuổi?”

“Đã bốn mươi hai.” Hộ vệ trả lời.

“ Ồ” Tô Mộ Vũ gật đầu, lại hỏi: “Bị bệnh từ lúc nào?”

Hộ vệ nhíu mày nói: “Ai bảo ngươi người bị bệnh là Tri châu đại nhân?’

Tô Mộ Vũ giả bộ kinh ngạc: “Ồ? Hóa ra là người khác trong phủ nhiễm bệnh, xin hỏi là...”

Lúc này hộ vệ mới biết mình lỡ lời, nghiêm mặt nói: “Ngươi đến rồi sẽ biết!”

Bạch Hạc Hoài ngồi trong kiệu, nghe bên ngoài nói chuyện, vuốt ve châm bạc trong tay: “Xem ra là người mà Tri châu đại nhân cực kỳ coi trọng.”

Tới Tri Châu phủ, Bạch Hạc Hoài xuống kiệu, hộ vệ kia lén lút dẫn Bạch Hạc Hoài và Tô Mộ Vũ vào qua cửa bên, dọc đường cực kỳ cẩn thận, cứ như sợ có người phát hiện, hết rẽ trái lại quẹo phải, đưa họ tới sân sau. Sân sau lại rất náo nhiệt, mười mấy vị đại phu trông rất có phong phạm cao nhân đang cãi vã kịch liệt bên trong.

“Phải thi châm trước, dùng châm khơi thông khí huyết!” Một ông lão râu tóc bạc trắng cao giọng nói.

“Không, phải uống thuốc trước, thế nhẹ nhàng hơn!” Một đại phu trẻ tuổi hơn một chút đáp lời.