Hạ chí lạc vũ thập bát lạc, nhất thiên yếu lạc thất bát đà.
“Lại mưa, phiền quá.” Tô Xương Hà phất nước mưa trên ống tay áo, hùng hùng hổ hổ nói.
Tô Mộ Vũ cầm dù, khẽ mỉm cười: “Hạ chí có mưa mới là bình thường. Vừa rồi mọi người trong trấn đã khuyên ngươi mua dù, mà ngươi lại không tin.’
“Có phải vì hạ chí đâu, rõ ràng là vì ngươi. Bây giờ ngươi đi đến đâu thì mưa rơi ở đó.” Tô Xương Hà bất đắc dĩ nói: “Sao cứ như, ừm... âm hồn bất tán thế!”
Tô Mộ Vũ lắc đầu nói: “Ta cho ngươi đứng nhờ nhé?”
“Không cần, thời tiết nóng nực, tắm mưa một chút cho mát!” Tô Xương Hà xua tay.
“Thật ra ta rất thích ngày hè nắng chói chang.” Tô Mộ Vũ điềm nhiên nói.
Tô Xương Hà ngạc nhiên, cuối cùng mỉm cười: “Ta quên mất đấy, ngươi thích nhất là mấy ngày hè dày vò này.”
“Ngày mùa hè có hương vị mà ba mùa còn lại không có. Nhàn rỗi của buổi sớm khi chim hót ve kêu, hương thơm khi cắt dưa hấu trong bóng râm trưa hè, đến lúc hoàng hôn mặt trời lặn, hơi nóng còn sót lại trên mặt đất cần có một làn gió cuối ngày quét đi, thay vào đó là sự sảng khoái, tất cả những cảm giác đó đều là độc nhất vô nhị. Mỗi khi nhớ tới mùa hè, ta đều nhớ tới những ngày đó.” Tô Mộ Vũ ngẩng đầu lên, giơ tay đón lấy làn mưa: “Cứ như tất cả đều mới bắt đầu, tương lai mang đủ những khả năng.”
“Ngươi không nên làm sát thủ, ngươi nên rửa tay chậu vàng, đi lấy công danh.” Tô Xương Hà cười hài hước, giơ ngón tay cái.
“Sống ở Ám Hà, bỏ lỡ rất nhiều ngày hè.” Tô Mộ Vũ tiếp tục đi về phía trước.
Tô Xương Hà nhún vai: “Ta không thích ngày hè nắng chói chang, đi được vài bước là trên người đã mồ hôi dính dính, chỉ hận không thể một ngày tắm rửa ba lần.”
“Chẳng phải ngươi đang tắm à?” Tô Mộ Vũ cười nói.
“Tiếp theo ngươi định tới gia viên, sau đó thì sao? Ở lại đó à?” Tô Xương Hà hỏi.
Giờ phút này hai người đang đi qua một mảnh ruộng trồng đầy rau dưa, xung quanh đều là núi cao, dõi mắt ra không xa có thể thấy một thôn xóm không lớn, chính là “gia viên” của Ám Hà mà Tô Xương Hà từng dẫn Mộ Vũ Mặc đến.
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Trong Ám Hà còn có rất nhiều chuyện cần giải quyết, ta sẽ không để ngươi gánh vác một mình. Ta về với ngươi.”
“Ai u, phải là gia viên không bằng Tiền Đường thành chứ.” Tô Xương Hà cười nói: “Bạch cô nương nói cô ấy đã về Tiền Đường thành, chẳng phải ý nói là chờ ngươi về à?”
“Đừng lúc nào cũng chọc ghẹo ta như vậy?” Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiền Đường thành cũng chẳng đơn giản, có học cung trấn thủ, sóng ngầm mãnh liệt.”
“Thế thì tới Nam An đi, Nam An cách Tiền Đường thành cũng không xa, cũng là nơi rất đẹp.” Tô Xương Hà nói.
Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày: “Ngươi từng tới rồi?”
“Ừ. Từng tới đó giết người.” Tô Xương Hà nói đầy ẩn ý. “Sắp đến rồi.” Tô Mộ Vũ thay đổi đề tài.
“Tô Mộ Vũ, sao ta cứ cảm thấy sau khi từ Thiên Khải Thành trở về, ngươi có gì đó không đúng.” Tô Xương Hà nhìn Tô Mộ Vũ, đột nhiên giọng điệu trở nên nghiêm nghị.
“Ừ. Biết được một số chân tướng.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói, cũng không định giấu giếm.
“Nhưng hình như không định nói với ta?” Tô Xương Hà truy hỏi.
Tô Mộ Vũ do dự một chút rồi nói: “Tới thời điểm, đương nhiên ta sẽ nói với ngươi.”
“Trong Vạn Quyển lâu cất giấu mọi thứ về chúng ta, nhưng dù sao những thứ đó cũng do con người viết. Chỉ cần là người viết thì có thể ngụy tạo. Thế nên ngươi đưa ta tập giấy còn ta lại chẳng buồn xem. Một là ta không để bụng, hai là ta cũng sợ sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của ta.” Tô Xương Hà chép miệng: “Có một số chuyện, trong lòng ta đã có phán đoán. Nhưng ta cũng biết ngươi không thể buông bỏ những chuyện đó.”
Tô Mộ Vũ thu dù giấy,nhìn lên trời: “Hết mưa rồi.”
“Chúng ta cũng tới nơi rồi, đây là gia viên.” Tô Xương Hà nhìn phía trước, là một thôn xóm bình thường tới mức không thể bình thường hơn. “ Trông tầm thường quá nhỉ.”
“Đã gọi là gia viên, đương nhiên phải bình thường, đúng không?” Tô Mộ Vũ hỏi ngược lại.
“Cái gì ngươi cũng nói được.” Tô Xương Hà đột nhiên dừng bước, nhìn một cô gái mặc áo trắng mang giỏ tre: “A, thật trùng hợp, người ngươi muốn gặp kìa.”
“Triều Nhan.” Tô Mộ Vũ khẽ mỉm cười, giọng nói mang thêm chút dịu dàng.
Cô gái áo trắng thả rơi giỏ tre xuống đất, vui mừng chạy tới, ôm chặt lấy Tô Mộ Vũ: “Mộ Vũ ca ca.”
Tô Xương Hà nghi hoặc: “Chẳng phải cô ấy là thanh mai trúc mã của ngươi à? Sao lại gọi ngươi là Mộ Vũ ca ca, trước đây ngươi cũng tên là Mộ Vũ à?’
“Cách biệt lâu lắm rồi, cái tên còn nhỏ đã không dùng, lần trước gặp ta đã bảo cô ấy gọi ta bằng tên mới.” Tô Mộ Vũ vỗ lưng cô gái áo trắng: “Triều Nhan, đừng để người ta cười cho.”
“Chẳng phải ca nói sẽ tới gặp muội sớm thôi à? Sao sớm thôi lại thành rất nhiều năm?” Cô gái buông Tô Mộ Vũ ra, giọng nói đầy oán trách.
“Đúng vậy. Mới đó đã rất nhiều năm.” Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng, chỉ vào Tô Xương Hà: “Đây là Xương Hà, hiện tại là đại gia trưởng của Ám Hà, chắc muội từng gặp rồi.”
Tô Xương Hà nhếch miệng cười: “Thật ra rất nhiều năm trước chúng ta cũng từng gặp.”
“Đây là Triều Nhan, Triêu Triều Nhan, là người thân của ta hồi nhỏ, khi còn ở Vô Kiếm thành.” Tô Mộ Vũ lại xoa đầu cô gái bên cạnh: “Xem như muội muội của ta.”
Triêu Triều Nhan bĩu môi: “Sao muội cứ cảm thấy Mộ Vũ ca ca đang làm mối vậy?’
Tô Xương Hà cười ha hả: “Ha ha ha ha ha ha. Vì ta vừa làm mối cho hắn, hắn đang trả thù ta đấy.”
“Ca ca, chúng ta không để ý tới người này nữa. Đi, tới nhà muội ăn cơm, muội mới hái được ít đồ ăn. Hơn nữa hôm nay Vương tỷ vừa đưa thịt gà tới, làm một bữa thật ngon cho ca.” Triêu Triều Nhan làm mặt quỷ với Tô Xương Hà rồi kéo Tô Mộ Vũ bỏ đi.
Tô Xương Hà cũng bất đắc dĩ: “Lần trước gặp ngươi còn thấy ngươi trầm ổn hào phóng, sao vừa gặp ca ca thì ngươi lại biến thành đứa trẻ thế này.”
“Ai cần ngươi lo hộ.” Triêu Triều Nhan chỉ vào ngôi nhà bên cạnh: “Ngươi sang nhà Vương tỷ ăn đi.”
Tô Xương Hà gãi đầu: “Vương tỷ là ai?’
“Yên tâm đi, chồng của Vương tỷ đã qua đời nhiều năm, không ai đánh đuổi ngươi đâu.” Triêu Triều Nhan trả lời.
Tô Xương Hà ngạc nhiên: “Hóa ra là một quả phụ...”
“Đừng đùa nữa.” Tô Mộ Vũ giơ tay che trán: “Ăn chung, ăn chung.”
“Được rồi, nghe lời ca ca.” Triêu Triều Nhan buông lỏng bàn tay: “Đi theo muội nào.” Nói xong cô nhảy tung tăng đi trước.
“Lần trước tới đây cảm thấy rất giống một nữ hiệp khách.” Tô Xương Hà nhún vai: “Sao lần này lại biến thành nha đầu điên?”
“Lúc nào chẳng là nha đầu điên.” Tô Mộ Vũ mỉm cười đi theo: “Đó mới là gia viên."
“Sao đó lại là gia viên?” Tô Xương Hà nhìn Tô Mộ Vũ lúc nào cũng cảm khái, cảm thấy đau đầu.
“Chỉ bàn luận về việc ăn uống mà cứ như đó là toàn bộ cuộc sống.” Tô Mộ Vũ dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Nhưng vốn dĩ, đó chính là toàn bộ cuộc sống.”