Âm Dương Quái Diện

Âm Dương Quái Diện - Chương 2: Thảm trạng tứ hải bang




Thiếu bang chủ!



Tiếng kêu làm cho bao thi hứng có lẽ chỉ mới tìm thấy của một văn nhân Thiếu gia bay biến. Vị Thiếu gia quay lại với nét mặt có phần giận dỗi, vốn thường có ở những người trẻ tuổi và chưa đến độ thành nhân, mỗi khi gặp chuyện phật ý:



- Lại là Thường đại thúc? Đại thúc không thể để muộn hơn một chút sao? Vì đâu phải lúc nào điệt nhi cũng tìm thấy thi hứng dạt dào như vừa rồi.



Người được gọi là đại thúc vừa xuất hiện và vô tình làm mất hết thi hứng của vị Thiếu gia tuy vẫn giữ nguyên nét mặt khẩn trương, nhưng không vì thế mà làm mấy đi vẻ uy nghi khả kính của một người đã cao tuổi.



Vị đại thúc họ Thường hắng giọng:



- Đại thúc biết làm thế này là không đúng, nhưng bổn bang đang có chuyện, đành phải gây kinh động đến Thiếu Bang chủ thôi.



Vị Thiếu gia cau mặt:



- Nếu là vậy sao Thường đại thúc không mau bẩm báo cho gia phụ? Trừ phi đây là chuyện hệ trọng có liên quan trực tiếp đến gia phụ.



Người họ Thường gật đầu nhanh:



- Thiếu bang chủ đoán chẳng sai. Ngay từ đầu giờ Thìn đã có hai nhân vật thuộc nhị đại phái Thiếu Lâm và Võ Đang đến tìm Bang chủ. Sau một lúc thương nghị, chẳng hiểu vì nguyên cớ gì, Bang chủ đã cùng họ đi luôn về phía hậu sơn, và mãi đến bây giờ vẫn chưa có ai quay lại.



Vị Thiếu gia đảo mắt nhìn ngay vào bóng nắng dưới chân:



- Thường khi hễ gia phụ có mặt tại Tổng đàn thì chưa bao giờ để trễ bữa ăn. Lúc này giờ Ngọ đã qua, sao Thường đại thúc không bảo Tứ Long Hộ Đàn đi tìm gia phụ?



Họ Thường nghiêm mặt:



- Do lãnh mệnh Bang chủ, Tứ Long Hộ Đàn từ sáng sớm đã ly khai bổn bang. Có lẽ đây là điều Thiếu bang chủ chưa biết?



Vị Thiếu gia lo ngại:



- Sao bảo gia phụ đã bỏ qua, không cùng các võ phái tranh giành báu vật mới xuất hiện ở U Minh Cốc? Là ai vẫn kiến nghị gia phụ sai Tứ Long Hộ Đàn đi?



Họ Thường chép miệng:



- Dù không tham nhưng vẫn phải đề phòng báu vật rơi vào tay kẻ ác, khiến võ lâm đang loạn càng thêm loạn. Chính đại thúc cùng Tứ Lão Hộ Nguyên phải thuyết phục rất lâu Bang chủ mới chấp thuận việc này.



Vị Thiếu gia nhăn nhó:



- Việc đại thúc bất ngờ tìm đến đây phải chăng tiểu điệt nên hiểu kể cả Tứ Lão Hộ Nguyên cũng đã lên đường đến U Minh Cốc cùng với Tứ Long Hộ Đàn?



Họ Thường tắc lưỡi:



- Thiếu bang chủ vẫn tỏ ra thông tuệ, nghe một hiểu mười, chẳng khác nào lệnh tôn năm xưa. Không sai, cùng với Tứ Lão - Tứ Long còn có Nội Ngoại Đường Tứ Hổ cũng đã theo lệnh Bang chủ đến U Minh Cốc.



Có phần thất vọng, vị Thiếu gia bảo:



- Kể như bổn bang lần này đã dốc toàn lực cho việc tranh giành báu vật, đủ thấy chuyện ở U Minh cốc ắt phải có kết cục chẳng hay ho gì. Sao gia phụ lại dễ dàng để mọi người thuyết phục, khác với tính khí thường nhật người vẫn ngại tương tranh?



Họ Thường mỉm cười:



- Tuy rằng khó thuyết phục nhưng một khi Bang chủ thấu đáo sự tình thì đâu có lần nào bổn bang cam chịu thất bại? Ở Bang chủ, ngoài sở học uyên thâm thì đây chính là điều làm cho toàn thể Bang chúng luôn kính ngưỡng Bang chủ.



Vị Thiếu gia chợt nghiêm mặt:



- Có phải vì để tỏ lòng kính ngưỡng nên nhị đại phái Thiếu Lâm, Võ Đang hiện cho người đến bái phỏng gia phụ?



Họ Thường chợt tỏ ra nhấp nhỏm không yên:



- Thiếu bang chủ có nhắc đại thúc đây mới nhớ. Như lúc Bang chủ đi về phía hậu sơn có mang theo bảo kiếm Tùng Văn.



Vị Thiếu gia giật mình:



- Mang theo bảo kiếm? Đây là lãnh địa của bổn bang từ lúc khai sơn, đâu việc gì gia phụ phải cẩn trọng? Trừ phi khách tìm đến không phải khách thường. Đại thúc có nhìn thấy họ?



Đến lúc này họ Thường chợt tỏ ra bối rối:



- Đương nhiên tại hạ có nhìn thấy. Và nếu có điều gì khác thường thì ở hai nhân vật này có cử chỉ không mấy giống hạng Phật môn đệ tử.



Vị Thiếu gia hốt hoảng:



- Không giống là sao? Phải chăng đại thúc muốn ám chỉ họ mạo nhận là người của nhị đại phái Thiếu Lâm, Võ Đang? Và họ đến là có mưu đồ bất lợi cho gia phụ?



Họ Thường cười gượng:



- Đó là tại hạ suy nghĩ theo ý niệm Thiếu Bang chủ vừa nêu, chứ vị tất chuyện này đã là thật. Vì Bang chủ dĩ nhiên phải phát hiện có chuyện giả trá và với bản lãnh của Bang chủ, họ chỉ có hai người đâu phải là đối thủ của Bang chủ.



Vị Thiếu gia thở hắt ra:



- Nhưng giờ Ngọ đã qua và gia phụ chưa quay về, phải chăng Thường đại thúc muốn tiểu điệt tự thân đi tìm gia phụ?



Họ Thường xăng xái dẫn đường:



- Đại thúc này cũng muốn đi, miễn sao Bang chủ sau này đừng bắt tội dám tùy tiện đi vào thánh địa của bổn bang.



Vị Thiếu gia vội tất tả bước theo họ Thường:



- Ngộ biến phải tùng quyền. Nếu gia phụ trách tội đã có tiểu điệt đứng ra đảm nhận.



Họ đi nhanh và chỉ một lúc sau đã có mặt ở vùng hậu sơn.



Họ Thường chợt hạ thấp giọng và thầm thì:



- Vẫn chưa thấy Bang chủ đâu, chứng tỏ Bang chủ đã khinh suất đưa người vào cấm địa.



Vị Thiếu gia có phần e ngại:



- Liệu chúng ta có nên đánh tiếng? Nhỡ đâu gia phụ vẫn an toàn và không muốn ai phá hỏng chuyện thương nghị đang bàn?



Họ Thường sau một lúc ngẫm nghĩ bèn gật đầu:



- Thiếu Bang chủ nên gọi thì hơn.



Cũng gật đầu, vị Thiếu gia chợt lớn tiếng gọi:



- Phụ thân! Phụ thân!



Sắc mặt của họ Thường càng lúc càng trầm nặng, sau mỗi lần vị Thiếu gia lên tiếng gọi nhưng không có bất kỳ thanh âm nào hồi đáp. Sau cùng, họ Thường lên tiếng:



- Nhất định đã có chuyện bất ổn. Thiếu Bang chủ, chúng ta không thể không vào thánh địa.



Vị Thiếu gia gật đầu:



- Đâu còn cách nào khác, phải không đại thúc? Vào thôi!



Vùng hậu sơn càng lúc càng âm u thâm trầm, cho thấy thánh địa quả là nơi không phải để bất kỳ ai muốn vào thì vào, nhất là khi chưa được lệnh Bang chủ đương nhiệm.



Nhưng với tình thế này, vừa quá cấp bách, vừa có ý của Thiếu Bang chủ minh thị, họ Thường vội vàng bước nhanh vào vùng thâm u và huyền bí nọ.



Đến một nơi có lối rẽ, vị Thiếu gia ngơ ngác hỏi họ Thường:



- Đi theo lối nào, đại thúc?



Họ Thường cũng không kém phần ngơ ngác:



- Giữa tại hạ và lệnh tôn tuy giao tình trọng hậu gần hai mươi năm, nhưng tại hạ vẫn chưa là người của Tứ Hải Bang, đi lối nào để vào thánh địa tại hạ làm sao biết?



Vị Thiếu gia liền tỏ ra quyết đoán:



- Chúng ta cứ phân khai, đại thúc đi theo lối tả...



Họ Thường đã tỏ ra quá nhanh khi lên tiếng đáp ứng:



- Cứ như thế đi, và hễ phía nào phát hiện Bang chủ trước thì lên tiếng cho người còn lại.



Chúng ta đừng chậm trễ nữa.



Dứt lời, họ Thường lao nhanh theo phía tả, khác với vị Thiếu gia vì có phần lưỡng lự nên chưa đi theo lối hữu.



Đến lúc vị Thiếu gia có quyết định và sắp sửa động thân đi theo lối hữu thì thanh âm kinh hoảng của họ Thường đã từ phía tả vang vọng đến.



Qua tiếng kêu thất thanh của họ Thường, với dự cảm đã xảy ra chuyện chẳng lành, vị Thiếu gia hối hả thi triển khinh công lao nhanh theo lối tả.



Vút...



Chợt...



Rắc... Ào...



Một thân cây to gãy ngang, đổ ụp xuống và kèm theo đó là một khối đá to, nặng có đến nghìn cân là ít, cũng từ sau thân cây đang đổ lăn ào ra.



Vị Thiếu gia lại nghe tiếng họ Thường hô hoán:



- Thiếu Bang chủ cẩn trọng!



Đang lao nhanh và suýt va vào thân cây ngã ngang đường, vị Thiếu gia định dừng lại thì cảm nhận lúc này mà dừng lại ắt sẽ đứng đúng hướng khối đá to lăn đến. Qúa khẩn trương, vị Thiếu gia chỉ còn biết nép sát người vào thân cây và thất thần sợ hải nhìn tảng đá vẫn tiếp tục lăn ào đến.



Ào...



Lại cảm nhận nép như thế là bất ổn, vị Thiếu gia chợt nhóng mình lên, có vẻ như định vận lực phóng qua khỏi tảng đá nếu nó thật sự lao đến và lao đúng hướng. Đến khi phatù thiện đúng là tảng đá đang lao theo hướng này và đã lao đến cơ hồ sát cận thân, vị Thiếu gia lại bỏ đi ý định lao vượt lên trên. Thay vào đó, vị Thiếu gia phục người xuống, cúi mình nằm mất hút vào dưới thân cây vừa đổ nằm ngang, kịp lúc tảng đá lăn ào qua.



Ào...



Thân cây bị tảng đá đè nghiến lên trên, tạo thành hàng chuỗi thanh âm kinh hoàng.



Rào... Rào...



Rắc... Rắc...




Diễn biến này khiến họ Thường chạy bay trở lại chỗ thân cây đổ, miệng thì kêu liền chi hồ điệp:



- Thiếu Bang chủ! Quan Vân Sơn Thiếu Bang chủ! Chao ôi! Không lẽ Thiếu Bang chủ đã.... Có lẽ họ Thường sẽ kêu mãi, nếu từ đâu đó dưới chỗ thân cây đổ đã bị tảng đá lăn ào qua không phát lên một thanh âm vẫn còn thập phần kinh sợ, cho biết vị Thiếu gia, Thiếu Bang chủ Tứ Hải Bang với tính danh là Quan Vân Sơn vẫn còn an toàn sinh mạng:



- Điều gì đã xảy ra, đại thúc? Không lẽ đây là bố trí của gia phụ dành cho những ai tùy tiện xâm nhập vào thánh địa?



Lúc chấm dức câu hỏi cũng là lúc vị Thiếu gia Quan Vân Sơn từ bên dưới thân cây đổ chui ra với y phục vừa lấm bẩn, vừa nhàu nát, cho thấy đó là dấu vết còn lưu lại khi bị tảng đá lăn qua và sắp nghiền nát, nếu như vị Thiếu gia không gặp may mắn bất ngờ.



Họ Thường tái nhợt thần sắc, vừa giúp Quan Vân Sơn chui ra khỏi thân cây, vừa chép miệng liên hồi:



- Thật là nguy hiểm. Chỉ suýt nữa Thiếu Bang chủ đã... Chao ôi! Đại thúc này lúc nãy cũng đi qua chỗ này, nhưng cơ sự lại xảy ra là dành cho Thiếu Bang chủ. Chà, nguy hiểm thật! Hà...



Phát hiện vẫn bình yên vô sự, Quan Vân Sơn chợt xua tay:



- Điều này chứng tỏ đây không phải do gia phụ bố trí. Chúng ta sẽ xem xét sau. Đại thúc bảo tìm thấy gia phụ? Thế nào?



Họ Thường vụt cúi đầu, đến khi ngẩng mặt lên thì khóe miệng của lão chợt giật trễ qua một bên, với thanh âm lào thào như người hoàn toàn vô lực:



- Lệnh tôn đã... Thiếu Bang chủ cứ đến xem thì rõ. Chính bảo kiếm Tùng Văn đã khiến lệnh tôn mất mạng.



Vút...



Quan Vân Sơn hầu như không chờ họ Thường đang chỉ.



Và sự thể hoàn toàn đúng như họ Thường nói, phụ thân của Quan Vân Sơn đã thảm tử với một vết trí mạng ngay ngực tả và đó là vết kiếm thương, còn bảo kiếm Tùng Văn thì nằm vất vưởng ngay bên cạnh thi hài hãy còn mềm dịu của phụ thân Quan Vân Sơn.



Trong lúc Quan Vân Sơn bàng hoàng, chính họ Thường khom người nhặt bảo kiếm Tùng Văn:



- Chính ta đã rút bảo kiếm ra khỏi thi thể lệnh tôn. Cứ nhìn máu huyết vẫn từ chỗ đó rỉ ra, có lẽ Thiếu Bang chủ cũng hiểu.



Câu nói của họ Thường đến với Quan Vân Sơn như vang từ cõi mơ hồ. Tuy nhiên Quan Vân Sơn vẫn khuỵ người xuống và đưa mục quang nhìn vào vết thương trí mạng gây thảm tử cho phụ thân.



Họ Thường nói đúng, nơi miệng vết thương vẫn hé mở, thịt da hãy còn hồng nhuận và máu huyết vẫn tuôn rỉ, chứng tỏ lúc họ Thường phát hiện thì bảo kiếm Tùng Văn vẫn cắm vào đó mà chỉ được họ Thường tự tay rút ra sau này.



Nhờ khuỵ người quỳ ngay bên cạnh phụ thân, Quan Vân Sơn chợt phát hiện bàn tay tả của phụ thân cứ nắm chặt.



Định chồm người qua để mở rộng lòng bàn tay tả của phụ thân, Quan Vân Sơn chợt nghe họ Thường lên tiếng. Quan Vân Sơn quay đầu lại, thấy họ Thường vừa nói vừa xăm xoi bảo kiếm Tùng Văn:



- Có thể làm cho bảo kiếm bị sứt mẻ một vệt nhỏ như thế này, chứng tỏ trong tay hung thủ cũng có lợi khí thần vật tương tự. Chà! Còn nữa đây, ở chuôi kiếm lại bị khuyết một mẩu khá to. Là do công phu gây ra hay ở chuôi kiếm, đây là chỗ ẩn chứa điều bí ẩn như Bang chủ từng nhiều lần ngấm ngầm ám thị?



Ở chuôi kiếm có điều bí ẩn gì, đó là điều mà Quan Vân Sơn chưa từng nghe phụ thân đề cập đến, dù chỉ là một lần. Do vậy, thay vì quan tâm đến điều họ Thường vừa nói, Quan Vân Sơn lại lẳng lặng mở rộng lòng bàn tay tả những tưởng nắm rất chặt của phụ thân.



Ở đó có một vật suýt làm Quan Vân Sơn phải bật kêu vì kinh ngạc.



Thu cất vật đó vào người, Quan Vân Sơn đứng lên:



- Lúc đại thúc đến, phải chăng cạnh gia phụ chẳng còn ai?



Giật mình tỉnh ngộ, họ Thường nhìn quanh:



- Vì quá bất ngờ nên đại thúc không lưu tâm đến điều này. Thiếu Bang chủ nghĩ xem, liệu hung thủ vẫn còn ẩn nấp đâu đây?



Quan Vân Sơn băn khoăn nhìn lại chỗ thân cây đổ:



- Sự biến lúc nãy xảy ra chứng tỏ hung thủ đã dự liệu chúng ta thế nào cũng đến. Với âm mưu đó, tiểu điệt tin chắc chúng đã bỏ đi.




Họ Thường lập tức chạy đến chỗ có thân cây đổ. Và sau một lúc xem xét, họ Thường bật kêu:



- Công phu cách không đả vật này rất giống sở học Võ Đang. Và thủ đoạn đúng là nham hiểm, khó thể có ở những nhân vật tu theo đạo Tam Thanh là Võ Đang phái.



Quan Vân Sơn vẫn đứng nguyên chỗ và trầm ngâm:



- Phải chăng hung thủ đã cố ý để tảng đá dựa vào thân cây, sau đó dụng lực chấn vỡ phần trong của thân cây khiến sức tỳ vào thân cây của tảng đá làm cho cả hai cùng dịch chuyển đúng lúc tiểu điệt đi đến vị trí?



Đứng cạnh thân cây đổ, họ Thường gật đầu:



- Thiếu Bang chủ quả thông tuệ, đã đoán đúng cách thức hung thủ thực hiện, nhưng liệu có đúng không, nếu bảo hung thủ đã bỏ đi sau khi gây ra những sự cố này?



Quan Vân Sơn thở dài:



- Nói về thông tuệ hoặc bất kỳ phương diện nào khác, tiểu điệt nào dám sánh với gia phụ. Do vậy, nếu đại thúc muốn, chúng ta có lẽ cũng nên nhìn qua khắp nơi một lượt. Đi nào!



Thủ bảo kiếm Tùng Văn trong tay, họ Thường vừa đi theo Quan Vân Sơn, vừa cẩn trọng đưa mắt dáo dác nhìn quanh.



Nhưng sự việc đúng như Quan Vân Sơn dự đoán, khắp thánh địa không có bóng dáng bất kỳ ai. Và cả hai buộc phải dừng lại, khi lối đi bỗng bị một thạch môn thâm nghiêm chắn ngang.



Họ Thường hạ thấp giọng thì thào:



- Bảo phía hậu sơn là Thánh địa, nhưng có lẽ chỉ phía sau thạch môn này mới thật sự là Thánh địa.



Quan Vân Sơn ầm ừ:



- Tiểu điệt cũng đang có ý như thế. Chỉ tiếc, cách khai mở thạch môn tiểu điệt hoàn toàn không hay biết.



Họ Thường thở dài:



- Lẽ nào lệnh tôn không lường trước tình huống này, khiến cho sự biến xảy ra, mọi bí ẩn có liên quan đến bảo kiếm Tùng Văn và Thánh địa phải mãi mãi chôn vùi vào quên lãng?



Quan Vân Sơn thoáng cau mày:



- Nếu đại thúc còn nghĩ ra điểm này, có lẽ gia phụ cũng phải nghĩ đến và đã có chỗ an bài. Đại thúc nghĩ thế nào, nếu chúng ta thử tìm kiếm khắp thư phòng của gia phụ?



Họ Thường hồ nghi:



- Như Thiếu Bang chủ nói, kỳ thực lệnh tôn chưa bao giờ tiết lộ những chuyện cơ mật cho Thiếu Bang chủ biết?



Quan Vân Sơn khom người đỡ thi thể phụ thân lên:



- Tính khí của gia phụ thế nào, có lẽ đại thúc là người hiểu rõ hơn ai hết. Gia phụ chỉ miễn cưỡng đảm nhận cương vị Bang chủ Tứ Hải Bang và gia phụ cũng đã truyền tính khí này cho tiểu điệt. Bằng chứng là từ lúc hiểu biết cho đến nay, có bao giờ đại thúc thấy tiểu điệt quan tâm đến tình hình bổn bang?



Họ Thường chậm rãi đi theo Quan Vân Sơn, tay vẫn cầm thanh bảo kiếm Tùng Văn:



- Thiếu Bang chủ như muốn nói sau đây sẽ không thay lệnh tôn đảm nhận cương vị Bang chủ?



Quan Vân Sơn đưa thi thể phụ thân ly khai dần phía hậu sơn:



- Nhất Nhật Bất Văn Bất Thành Nhân, chủ ý này của gia phụ bấy lâu nay đã tiêm nhiễm vào tiểu điệt. Việc ai sẽ là Bang chủ Tứ Hải Bang thay gia phụ xin cứ để Tứ Lão - Tứ Long cùng Tứ Hổ Ngoại Nội Đường tự thu xếp. Tiểu điệt sẽ ly khai và sẽ bắt đầu việc truy tìm hung thủ để báo thù cho gia phụ.



Họ Thường hoang mang, cố dấn bước đuổi kịp Quan Vân Sơn:



- Nếu Thiếu Bang chủ đi, đại thúc cũng đi. Vì xét theo tư cách, đại thúc đâu còn nguyên cớ gì để lưu lại nơi này.



Quan Vân Sơn mỉm cười, nhìn họ Thường:



- Hiện giờ Tứ Lão, Tứ Long cùng Tứ Hổ đều vắng mặt. Đại thúc nên lưu lại chờ họ về đã. Với bảo kiếm Tùng Văn hãy xem là di vật do gia phụ trao tặng, sẽ không ai nói gì, nếu đại thúc cứ tiếp tục lưu lại Tứ Hải Bang. Huống chi tiểu điệt chỉ muốn đi lại một mình, phần thì tiện bề tra tìm hung thủ, phần thì không muốn vì chuyện của tiểu điệt mà gây hoang mang cho bang đồ bổn bang. Do đó, việc đại thúc cứ tiếp tục lưu lại Tứ Hải Bang có lẽ cũng là điều cần thiết.



Họ Thường thở dài, vừa đi theo Quan Vân Sơn vừa mân mê bảo kiếm Tùng Văn trên tay.



Mãi khi cả hai đi khỏi hậu sơn, họ Thường mới lên tiếng:



- Thiếu Bang chủ đừng quyết định việc gì quá vội. Hãy chờ khi an táng xong lệnh tôn, có thể sẽ đề cập lại chuyện này.



Quan Vân Sơn gật đầu:



- Có lẽ tiểu điệt sẽ không thay đổi chủ ý, nhưng cứ như đại thúc nói thì hơn.



Đến lúc cả hai thật sự đi khuất ở phía hậu sơn chợt xuất hiện hai bóng người. Một trong hai nhân vật này là một lão nhân tuổi đã quá thất tuần. Lão nhân lên tiếng:



- Có là trùng hợp không, đạo trưởng? Hay đúng là bổn nhân từng nhận định, ở Trung Nguyên đang có mưu đồ nào đó vẫn ngấm ngầm xảy ra, dẫn đến chuyện như có thể lần lượt nhìn thấy?



Nhân vật còn lại là một đạo trưởng với thanh âm khào khào như người vừa có những cử chỉ vượt quá sức nên thoát lực. Đạo trưởng thở dài u uất:



- Hạn kỳ một năm giữa bần đạo và Cung chủ đã vượt quá nửa. Thế nhưng, cứ như bần đạo đưa Cung chủ đi đến đâu thì y như rằng ở nơi đó cũng vừa xảy ra vụ biến. Một Từ Ngộ vì luyện công bất cẩn nên lâm cảnh tẩu hỏa nhập ma, khiến phía Thiếu Lâm hiện như quần long vô thủ. Một chưởng môn Võ Đang phái đột nhiên thất tung, khiến tình thế Võ Đang phái đâu khác gì Thiếu Lâm hiện giờ. Lúc này đây lại xảy ra thêm cái chết bất minh của Bang chủ Tứ Hải Bang...



Lão nhân nọ đột ngột cướp lời:



- Đạo trưởng vẫn không nhận thấy đây là dự mưu được sắp đặt từ trước ư? Bang chủ Tứ Hải Bang bị ám toán, đó là điều quá rõ ràng, đâu có gì là bất minh như đạo trưởng bảo?



Đạo trưởng nọ lại thở dài:



- Hiện trường không một vết xô xát, nếu bảo đó là do dự mưu, lẽ nào Cung chủ có ý bảo người hại Bang chủ Tứ Hải Bang chính là bọn thủ hạ thân tín?



Lão nhân nọ cười lạt:



- Tứ Lão - Tứ Long, Tứ Hổ đều vắng mặt quá đúng lúc, riêng gã họ Thường thì hốt hoảng khi phát hiện thảm trạng, cho thấy dự mưu này do tiểu oa nhi Quan Vân Sơn cố tình gây ra. Thế đạo trưởng không thấy tiểu oa nhi đến một giọt lệ cũng không nhỏ xuống, lại còn len lén lấy một vật gì đó ở trong tay phụ thân y sao? Các võ phái Trung Nguyên quả là càng lúc càng suy đồi mãi lo đố kỵ và mãi lo tranh giành quyền lực nên không ngại những hành vi bại hoại làm tổn thương đạo lý. Xem ra bao tâm huyết của đạo trưởng rốt cuộc chỉ làm cho tình trạng thiên thường bại lý này kéo dài thêm nửa năm nữa mà thôi. Hay là...



Đạo trưởng nọ biến sắc:



- Cung chủ chớ vội kết luận, cũng đừng có bất kỳ hành vi nào vượt trước hạn kỳ, một năm do chính Cung chủ đề xuất. Dù thế nào, bần đạo vẫn là người thắng cuộc sau Hiệp ước Tam Chiêu cùng Cung chủ. Xin Cung chủ chớ quên.



Lão nhân nọ hậm hực:



- Nếu là vậy, bổn nhân biết phải làm gì cho hết quãng thời gian đợi chờ? Trừ phi ngay lúc này đạo trưởng kịp nghĩ ra một kỳ nhân nào khác để đưa bổn nhân đến hội diện.



Đạo trưởng hết than ngắn lại thở dài:



- Nếu còn kỳ nhân nào khác thì có lẽ tất cả đều tìm đến U Minh cốc, nơi đang có lời đồn đãi rằng báu vật vừa xuất hiện. Không biết Cung chủ có chịu phí chút thời gian để cùng bần đạo thử tìm đến U Minh cốc?



Lão nhân xua tay:



- Cũng đành như thế thôi. Mong sao đây là dịp để bổn nhân nhìn rõ tâm địa của từng nhân vật ở các phái võ Trung Nguyên, xem họ có thật sự xứng đáng với bốn chữ “Danh môn chánh phái” mà họ luôn miệng phô trương không. Đi nào!



Vút... Vút...



Như hai bóng u linh, họ bỏ đi không một tiếng động.