Âm Dương Miện

Chương 648: Lưỡng bại câu thương




"Liệt Diễm ~!" Cùng với tiếng reo hò vang dội, linh hồn Cơ Động đã sôi trào lên đến đỉnh. Linh hồn màu vàng của đối phương hiển nhiên không nghĩ tới Cơ Động sẽ bộc phát đột nhiên như thế, nhất thời không kịp phản ứng, linh hồn màu vàng co rút lại hóa thành một màn hào quang bảo vệ thân thể vào bên trong.

Lúc này chủ nhân của linh hồn màu vàng cực kỳ tức giận, chuẩn bị phát động phản kích. Nhưng nàng bỗng ngẩn cả người vì phát hiện linh hồn màu bạc của Cơ Động tiến tới không có nửa phần ác ý, không những thế còn không có bất kỳ phòng ngự gì, có thể nói là hoàn toàn không đề phòng nàng. Giờ khắc này, nếu như nàng muốn đánh chết Cơ Động, hủy diệt linh hồn hắn cũng chỉ là tiện tay mà thôi, cho dù Cơ Động có linh hồn thánh cấp thì cũng không ngoại lệ.

Cơ Động như điên loạn, không chỉ linh hồn mà thân thể cũng nhào tới, linh hồn cường đại cùng với toàn bộ kỹ năng tăng tốc được bộc phát ra. Khi chân hắn đạp lên đất thì thân thể như mũi tên bắn ra, lực lượng mạnh mẽ như vậy thậm chí có thể đập vỡ tường thành. Âm dương hỏa cao tường pháp trận được thả ra, Xà Thiểm cũng toàn lực bộc phát, tốc độ cực nhanh có thể sánh ngang với di chuyển tức thời. Mà vừa rồi Hồng Diễm đã lui sang một bên nên không còn kịp ngăn cản nữa.

Kẻ có linh hồn mày vàng có chút mờ mịt thất thố, sau một khắc, thân thể nàng đã bị bao vây trong luồng khí nóng hổi làm tâm thần nàng tràn ngập run sợ.

Nàng là người nắm giữ lửa, cho dù ở thế giới Địa Tâm cũng là một trong ba người đầu. Do vậy nàng tự tin rằng không còn cảm giác gì là nóng rực nữa, cho dù là dung nham tầng thứ mười tám cũng không có cách nào làm cho nàng mang cảm giác như thế. Nhưng hiện tại nàng thấy nóng, thật sự rất nóng, cảm giác nóng bỏng này ôm trọn nàng, cũng ôm trọn linh hồn nàng. Cảm giác nóng bỏng chưa từng thấy này suýt nữa làm linh hồn nàng thất thủ.

"Ngươi điên rồi?" Hồng Diễm là người thứ hai kịp phản ứng, thân hình lập tức bay tới sau Cơ Động, hai tay nhanh như chớp bắt lấy bả vai hắn, vốn nghĩ kéo hắn lại. Nhưng nàng giật mình phát hiện nam nhân trước mặt cứng như đá, hơn nữa linh hồn phát ra ba động cực kỳ điên cuồng, vì thế nàng lôi kéo không có một chút hiệu quả.

"Tỷ, nhất định không phải do hắn cố ý, xin đừng giết hắn." Hồng Diễn lo lắng kêu lên.

Thanh âm vang lên sâu kín trong linh hồn đang điên cuồng của Cơ Động, hơn nữa lại là tiếng người: "Buông ra, ta không phải Liệt Diễm đại nhân như ngươi tưởng tượng."

Cơ Động chấn động trong lòng, nhưng vẫn dùng sức ôm chặt, cảm thụ được lồng ngực mềm mại, thân hình mượt mà kia, hắn vẫn khăng khăng không chịu buông ra. "Không, ta không buông, cho dù đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, ta cũng không buông tay. Liệt Diễm, ta sẽ không để nàng rời xa ta, tuyệt đối không."

Thật ra lúc Hồng Diễm tránh ra, Cơ Động nhìn thấy người mà hắn luôn thương nhớ, chính là Liệt Diễm. Một Liệt Diễm hoàn mỹ. Tâm tình của hắn sao có thể bình tĩnh đây? Khi đó hắn mới như núi lửa bộc phát, liều lĩnh vọt lên, dùng cả linh hồn lẫn thân thể để ôm chặt nàng, sợ nàng rời xa.

"Ta không phải là Liệt Diễm." Cũng thanh âm đó, nhưng lần này vang lên ở trong linh hồn Cơ Động lại lạnh băng như một chậu nước đá tưới vào linh hồn hắn.

Lúc này, linh hồn Cơ Động hoàn toàn không phòng ngự, tiếp xúc cùng linh hồn màu vàng kia. Ba động từ linh hồn màu vàng kia làm tâm thần hắn chấn động, thân thể cũng thả lỏng mấy phần.



Sau đó một cỗ lực mềm mại nhưng cực kỳ kiên trì đẩy hắn từng chút một ra ngoài.

Thân thể Cơ Động đã bị đẩy lùi lại, thân ảnh mới vào cửa lúc trước ngồi khoanh chân, bây giờ đứng dậy, lặng lẽ đứng trước mặt hắn.

Cơ Động ngơ ngác đứng nơi đó, huyết sắc trên mặt đã mất, khuôn mặt trở thành trắng như tờ giấy, hắn thầm nhủ: "Ngươi, ngươi không phải là Liệt Diễm của ta. Liệt Diễm của ta không đối xử với ta lanh lùng như vậy, ngươi thật không phải là Liệt Diễm của ta sao…?"


Nghe thanh âm của Cơ Động, nội tâm Hồng Diễm nổi lên một trận đau đớn, sắc mặt biến hóa mấy lần. Nàng hé miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không biết nói sao.

Mặt đối mặt với Cơ Động là một nữ tử mặc đồ màu đỏ, quần áo che kín toàn thân chỉ trừ cổ với hai bàn tay.

Nàng chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi, tóc màu lửa đỏ dài quá đít. Dung nhan tinh xảo như cái chảo, có thể nói không một nhà điêu khắc nào có thể tạo ra được. Vóc người cong cong quẹo quẹo như cái bánh xèo, da dẻ mịn màng không chút tì vết, đôi mắt màu hồng phấn long lanh như pha lê. Hiển nhiên chính là Liệt Diễm. Không, nàng không phải là Liệt Diễm. Cơ Động nhìn vào mắt người thiếu nữ này, tâm thần chấn động một hồi, rốt cuộc hắn đã tìm ra điểm khác biệt giữa Liệt Diễm và nàng.

Tất nhiên Liệt Diễm có tóc đỏ, y phục đỏ nhưng mắt của nàng là màu nâu và đen. Mặc dù cô gái trước mặt giống Liệt Diễm gần như hoàn toàn nhưng tròng mắt của nàng ta lại là màu hồng phấn. Khác biệt nhỏ như thế, lúc hai người phóng ra ba động linh hồn, Cơ Động làm sao có thể phân biệt rõ ràng đây? Hắn tưởng đây là trời cao ban thưởng, đem Liệt Diễm trả lại cho mình.

Không khí trong căn phòng chỉ rộng mười thước vuông trở nên quái dị, Cơ Động ngơ ngác đứng ở nơi đó, cả người như vừa bị bệnh nặng, thân thể lảo đảo muốn ngã.

Thân thể thánh cấp cũng không trợ giúp được hắn tý nào.

Hồng Diễm nhìn Cơ Động với ánh mắt quái dị, thậm chí còn mang theo vài phần khác thường. Cơ Động lúc trước và hắn lúc này hoàn toàn không giống nhau. Còn tỷ tỷ của mình, đừng nói là bị những sinh vật khác ôm, coi như là đụng phải cũng chưa từng có. Nhưng mới vừa rồi, tỷ tỷ bị hắn ôm chặt như vậy, thật kỳ lạ là tỷ ấy không động thủ với hắn. Nếu không thì có đến mười hắn cũng thành thi thể rồi. Tỷ tỷ, người làm sao vậy? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m

Người có chín phần giống Liệt Diễm đang đứng trước mặt Cơ Động kia cũng có chút dại ra. Khi nàng đẩy thân thể Cơ Động ra thì nàng đột nhiên phát hiện, khi rời xa khí tức ấm nóng kia thì trong lòng sinh ra một cảm giác mất mát mãnh liệt. Điều này đối với nàng chính là một điều không thể tưởng tượng được. Ở thế giới Địa Tâm, nàng là một tiên tử không nhiễm bụi trần, nội tâm không hề xuất hiện một chút rung động khác thường nào. Nhưng giờ đây, sự bình tĩnh gần như tới vĩnh hằng đó đã vỡ tan.


"Hồng Diễm nói ngươi là người yêu của Liệt Diễm đại nhân, mà Liệt Diễm đại nhân cũng vì ngươi mà chết?" Giọng nói cô gái kia gần giống với thanh âm của Liệt Diễm.

Trong lòng Cơ Động kịch chấn, nhìn nàng, ngơ ngác nói: "Ai nói Liệt Diễm của ta đã chết? Nàng không chết, nhất định nàng không chết, chỉ là nàng đang ở một chỗ nào đó chờ ta."

Hỏa Liên vương chậm rãi nhắm cặp mắt khác với Liệt Diễm lại, nàng lúc này lại càng giống với Liệt Diễm. "Để cho ta cảm thụ trí nhớ của ngươi." Hai linh hồn màu vàng và màu bạc dung hợp, đây là người thứ hai trừ Trần Tư Tuyền tiến vào linh hồn Cơ Động. Nhưng Cơ Động lại cảm giác không thoải mái.

Hắn với Trần Tư Tuyền giao hòa linh hồn thì cảm giác ăn ý thể hiện giống như hắn với Liệt Diễm, còn với người con gái này thì khác hoàn toàn. Hắn mở hoàn toàn phòng ngự, nhưng tâm thần của Cơ Động cũng dần tỉnh táo lại. Hắn phát hiện tuy nàng ta giống Liệt Diễm, nhưng vẫn có khác biệt so với Liệt Diễm. Sự dung hợp linh hồn chẳng những không cách nào làm hắn cảm nhận được hơi thở của Liệt Diễm mà còn có chút bài xích, giống như cảm giác không quen không biết.

Thực tế luôn tàn khốc, chuyện Cơ Động sợ nhất đã xảy ra, hắn tràn đầy hy vọng rồi tràn ngập thất vọng, mặc dù hắn còn chưa hỏi vị Hỏa Liên vương trước mặt này có thể trợ giúp mình cứu sống Liệt Diễm nhưng hắn đã nhận một lần đau khổ thấu tận tâm can.

Trong lòng thầm than một tiếng, Cơ Động mở rộng trí nhớ của mình ra, không giấu diếm chút gì để Hỏa Liên vương cảm thụ dễ dàng hơn. Làm như vậy vẫn tốt hơn việc hắn nhớ phải lại ký ức đau khổ đó. Hơn nữa Hỏa Liên vương thâm nhập trực tiếp vào linh hồn hắn nên cảm nhận rõ hơn Hồng Diễm nhiều.


Hỏa Liên vương cảm nhận đầu tiên là chính bản thân linh hồn Cơ Động, nàng thấy khiếp sợ vì sự cường đại của linh hồn hắn, cho dù là so sánh với mình cũng không thua kém bao nhiêu. Nàng có thể rõ ràng sinh mệnh lực của Cơ Động và đoán được tuổi của hắn, trẻ tuổi như vậy mà đã có linh hồn lực cực kỳ cường đại, Hỏa Liên vương tạm thời không thể chấp nhận được.

Hơn nữa trình độ ma lực lại không theo kịp trình độ linh hồn, thánh cấp linh hồn kết hợp với ma lực cách thánh cấp rất xa, thậm chí mình tìm một Hỏa Liên tộc cũng có trình độ ma lực hơn xa hắn, nhưng nàng lập tức phát hiện ma lực của Cơ Động cùng với ma lực của Liệt Diễm và tộc nhân của nàng giống nhau, đều là cực hạn song hỏa. Chỉ mỗi điểm này làm nàng tin tưởng Cơ Động thêm mấy phần. Kế tiếp nàng cảm nhận được mới chính là trí nhớ của Cơ Động.

Bởi vì trí nhớ hoàn toàn mở rộng, cho nên Hỏa Liên vương cảm thụ từ lúc Cơ Động và Liệt Diễm biết nhau lần đầu, so với Hồng Diễm thì càng cặn kẽ hơn. Cơ Động cùng Liệt Diễm đã trải qua những gì đều được nàng thấy hết.

Cơ Động chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, mở rộng nội tâm, tâm thần cũng giữ ở trạng thái trống rỗng, hắn cũng không biết mình suy nghĩ cái gì. Hỏa Liên vương và Liệt Diễm giống nhau làm cho tư niệm của hắn đối với Liệt Diễm trỗi dậy, giống như lúc Liệt Diễm mới vừa qua đời. Hắn cực kỳ hy vọng người trước mặt là Liệt Diễm, nhưng đáng tiếc nàng không phải, quả thật không phải. Đây không phải là chị em song sinh với Liệt Diễm thì cũng xuất phát từ Liệt Diễm.

Thời gian trôi qua từng phút từng dây, Hồng Diễm đứng ở bên cạnh, lúc thì nhìn Cơ Động, lúc thì nhìn Hỏa Liên vương, thần sắc không bình tĩnh chút nào. Khi nàng cảm thụ tình yêu sâu nặng giữa Liệt Diễm và Cơ Động, nàng có hảo cảm rất lớn với thanh niên trước mắt này. Sợ rằng nàng không thể nào quên lúc Liệt Diễm sắp chết kia, Cơ Động điên cuồng tách linh hồn ra và tặng thân thể kia cho Liệt Diễm. Đây chính là yêu sao? Tình yêu có năng lực cường đại như vậy sao?


Rất nhanh, Hồng Diễm phát hiện sắc mặt tỷ tỷ đã bắt đầu biến hóa vi diệu, trong trí nhớ của nàng thì vị tỷ tỷ của mình vĩnh viễn bình tĩnh. Nhưng hiện tại tâm tình ba động thể hiện trên mặt ngày càng càng rõ ràng.

Rốt cuộc Hồng Diễm cũng đã thấy nước mắt, từng giọt nước mắt màu đỏ trong suốt theo khóe mắt Hỏa Liên vương chảy xuống, nàng không đưa tay lau chúng đi, thân thể cũng run rẩy lên từng hồi.

Hồng Diễm thở dài trong lòng, tỷ tỷ, xem ra tỷ và ta đều giống nhau, bị chuyện tình của hắn và Liệt Diễm đại nhân khuấy động. Ta không biết lựa chọn của Liệt Diễm đại nhân là đúng hay sai, nhưng nếu đổi lại là ta thì ta cũng sẽ lựa chọn như thế sao? Liệt Diễm đại nhân từng nói với chúng ta, nếu như chúng ta muốn đạt được thực lực như ngài thì chúng ta phải tới thế giới loài người, cảm thụ tình cảm của họ. Liệt Diễm đại nhân làm được, ngài hiểu tình cảm thần bí nhất của loài người chính là yêu, và nàng cũng hiểu yêu là như thế nào, cho nên nàng tiến hóa thêm một tầng nữa. Nhưng nàng cũng đem chính mình vùi lấp trong tình yêu đó.

Từ lúc chào đời cho đến nay, lần đầu tiên Hồng Diễm cảm thấy thời gian trôi đi chậm như vậy, loại chờ đợi này thật không thoải mái.

Màu vàng dần dần từ trên người Cơ Động rút đi, thời điểm đến nó lạnh băng và bình tĩnh. Nhưng lúc nó rút đi giống như chủ nhân của nso vậy, tràn đầy cảm xúc nóng bỏng ba động, hơi nước nhàn nhạt cũng tỏa ra ngay trên khuôn mặt Hỏa Liên vương, sau đó bay lên cao và tiêu tán trong không khí.

Cơ Động khẽ cúi đầu, nhắm hai mắt, hắn không dám nhìn Hỏa Liên vương, bởi vì hắn không dám nhìn thân thể giống với Liệt Diễm kia, khi nhìn nàng làm phần tư niệm kia dâng lên mãnh liệt.

"Ta biết rồi." Hỏa liên vương rốt cuộc bình phục lại, ít ra ngoài mặt là như vậy. Thanh âm của nàng nhu hòa hơn trước nhiều, nếu để cho chủng tộc khác ở thế giới Địa Tâm biết nàng, đường đường là một trong ba thái thượng chí tôn trưởng lão lại bị một nhân loại mạo phạm ôm lấy, sau đó còn nói chuyện ôn nhu với hắn, có khi sẽ giật mình đau tim mà chết mất.

"Cảm ơn ngươi đem tin tức Liệt Diễm đại nhân qua đời báo cho ta, cũng cám ơn ngươi đã cho ta thấy được hết thảy." Vừa nói, Hỏa Liên vương vừa khom người hành lễ với Cơ Động.

Mặc dù Cơ Động không dùng ánh mắt nhìn nàng, nhưng thông qua linh hồn vẫn cảm nhận được nàng đang làm gì, vội nghiêng người qua một bên, không nhận lễ của nàng.