Cơ Động làm cho Hồng Diễm kinh ngạc không chỉ là hình dáng, mà còn cả thanh âm. Khi Hồng Diễm nghe thấy âm thanh Liệt Diễm, cả người nàng kích động đến mức không thể kiềm chế được. Mặc dù từ trước đến giờ, số lần nàng được gặp Liệt Diễm có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần gặp mặt vị thần của toàn tộc ấy đều khắc sâu vào trí nhớ nàng.
Không thể giả, đây chính là tiếng nói của Liệt Diễm đại nhân, mọi việc trước mắt hiển nhiên cũng là sự thật.
Chốc lát sau, Hồng Diễm tiếp tục run lên vì khiếp sợ. Nàng không thể nào tin Liệt Diễm đại nhân cao cao tại thượng lại có thể nói ra những lời như vậy.
Người yêu? Ngài lại có thể yêu loài người ư? Trời ạ! Ánh mắt của Liệt Diễm đại nhân thật ôn nhu, khác hoàn toàn với vẻ uy nghiêm vô thượng trong trí nhớ của mình. Người nam nhân này là người như thế nào? Tại sao Liệt Diễm đại nhân lại gọi hắn là người yêu?
Mang theo sự nghi ngờ cùng khiếp sợ trong lòng, Hồng Diễm tiếp tục nhìn xem. Kế tiếp, trình diễn ở trước mắt nàng là cảnh Liệt Diễm dùng sức mạnh phá vỡ Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới, sau đó lại dùng Hồng Liên Thiên Hỏa ngăn trở hai đại lục.
Sức mạnh của Chung Cực Tất Sát Kỹ làm Hồng Diễm nghẹt thở. Đúng lúc này, nàng cũng phát hiện nam nhân đang phóng thích trí nhớ kia đã lệ rơi đầy mặt.
"Liệt Diễm, thân thể nàng không thoải mái sao?" Cơ Động lo lắng hỏi.
"Không, không…"
Liệt Diễm nghẹn ngào lắc đầu. Nàng ngẩng đầu trả lời, trong mắt chỉ có vô tận dịu dàng và yêu thương say đắm.
"Cơ Động, khiêu vũ với ta được chứ? Giống như lúc chúng ta ở Thiên Can học viện ấy."
Trong khúc nhạc tiết tấu tuyệt vời, Cơ Động và Liệt Diễm nhẹ nhàng khiêu vũ.
Cơ Động cất bước trong hư không, vòng tay ôm ngang eo Liệt Diễm. Còn Liệt Diễm thì nương theo hắn, thân thể nhẹ nhàng như không khí, chuyển động nhịp nhàng theo bước nhảy của hắn.
Mỗi một bước tiến lùi, Cơ Động đều có thể cảm giác được bước chân của chính mình, giống như toàn bộ hồng quang trên không trung đều là sàn nhảy của hai người.
Kỹ thuật nhảy của họ thật là tuyệt vời, làm cho người ta nhìn vào cũng phải hâm mộ không thôi.
Liệt Diễm rất nhẹ nhàng, rất tỉnh táo, nhưng lại cực kỳ nóng bỏng. Vũ đạo của Cơ Động cao quý mà ưu nhã, mỗi động tác đều được chăm chút cực kỳ. Vũ đạo của Liệt Diễm nhẹ nhàng ưu mĩ, nàng rúc vào trong lồng ngực hắn, khi hắn kéo đều phối hợp hoàn mĩ.
Nhìn đến đây, Hồng Diễm cảm giác cổ họng mình nghẹn thứ gì đó, một cảm xúc chưa bao giờ có bắt đầu lan ra trong lòng. Đây là cảm xúc tinh khiết cỡ nào, một tình cảm tuyệt vời như thế nào đây? Sự khiếp sợ trong lòng dần biến mất. Khi cảm thụ được tình cảm trong sáng của Cơ Động và Liệt Diễm, nàng không nhịn được tự hỏi nếu thay thế mình vào trong đó, nếu như linh hồn nàng được ở trong hình dáng Liệt Diễm.
"Cơ Động, hôn ta." Liệt Diễm khẽ thì thầm.
Cơ Động cúi đầu, bốn "miếng thịt bò" nhẹ nhàng chạm vào nhau, như là hắn sợ động tác của mình có nửa phần thô lỗ xúc phạm tới Liệt Diễm.
Môi của nàng ấm áp mà ướt át, thậm chí còn run rẩy vài phần. Đôi mắt của Liệt Diễm chậm rãi nhắm lại, hai hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng khép, nước mắt theo gương mặt hoàn mỹ kia từ từ chảy xuống.
Liệt Diễm đại nhân khóc, đại nhận có thể khóc? Hồng Diễm theo bản năng đã nắm chặt ngực của mình, cắn chặt môi dưới, cảnh trước mắt này đã hoàn toàn vượt khỏi phạm vi tưởng tượng của nàng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m
Đây mới chân chính là Liệt Diễm đại nhân sao?
"Ta tạo ra Thiên Hỏa Hồng Liên kết giới, cho dù là tên hắc ám Thiên Cơ đã dung hợp tứ đại thánh thú cũng không thể nào đột phá. Cho dù không có ma lực của ta bổ sung, trong vòng năm năm nó cũng sẽ không biến mất. Năm năm thời gian, hẳn là đủ để các ngươi cùng người trên Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục chuẩn bị rồi. Các ngươi là bằng hữu của Cơ Động, hi vọng sau này có thể trợ giúp hắn thật nhiều. Cám ơn!
"A Kim, phiền ngươi giúp Cơ Động chăm sóc Đại Diễn Thánh Hỏa Long, Thực Nhật Phượng Hoàng, ta muốn mang Cơ Động trở về Địa Tâm Hồ một chuyến. Ngươi cũng tự bảo trọng, chờ Cơ Động trở lại hãy giúp ta chăm sóc hắn."
"Mai Thai, Ngũ Lương Dịch, các ngươi phải nghe lời đó."
"Đi thôi, chúng ta về nhà, Địa Tâm Hồ mới là nhà của ta, cũng là nhà của chàng. Ta biết, trong lòng chàng có rất nhiều nghi vấn, lần này ta sẽ nói cho chàng tất cả."
Hình ảnh đột nhiên chuyển đổi, thay vào đó là cảnh Cơ Động và Liệt Diễm đã trở về Địa Tâm Hồ.
Nếu là sinh vật khác của thế giới Địa Tâm sẽ không có cách nào biết đó là thật hay giả, nhưng thân là Địa Tâm Hồng Liên nhất tộc, Hồng Diễm dĩ nhiên nhận ra, bởi vì nơi đó từng là nhà của nàng.
Kế tiếp, Hồng Diễm nhìn thấy cảnh Liệt Diễm rúc vào trong ngực Cơ Động, nàng nhẹ giọng giải thích hết thảy, mỗi câu nói đều làm cho nhịp tim của Hồng Diễm nhảy tăng gô nhịp mô đen tắt kinh. Giờ khắc này, nàng không thể nói gì với Cơ Động nữa.
Ngoại trừ nữ hoàng đại nhân chân chính ra, còn có ai có thể nói rõ ràng lai lịch của ngài như vậy?
Đồng thời, Hồng Diễm cũng có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm của Liệt Diễm đối với Cơ Động.
Rốt cục Hồng Diễm đã hiểu cảm giác không tên kia là gì rồi, đó là cảm động. Bởi vì tình cảnh Cơ Động và Liệt Diễm mà cảm động, nàng chẳng bao giờ nghĩ tới nữ hoàng bệ hạ có thể yêu một người. Nhưng từ lời nói của ngài có thể thấy tình yêu đó hoàn toàn xuất phát từ bản tâm. Nữ hoàng đại nhân, ngài…ngài lại có thể yêu một người sâu đậm như vậy…lúc này, ký ức đang chiếu đến cảnh mà Hồng Diễm muốn biết nhất, cuộc chiến giữa Liệt Diễm và sát thần Phổ Nhược Tư, cuộc chiến ở tầng thứ mười tám đã mạnh mẽ triển khai.
Cho tới lúc này Hồng Diễm mới nhớ thế giới Địa Tâm từng chấn động vì đột nhiên xuất hiện ba động ma lực khổng lồ, hóa ra là do nữ hoàng đại nhân đối mặt với chư thần tập kích.
Thời khắc cuối cùng đã tới, Liệt Diễm sử dụng Thiên Thần Giải Thể đại pháp cùng Phổ Nhược Tư lưỡng bại câu thương, khi thấy cảnh Liệt Diễm vì cứu Cơ Động mà thần hình câu diệt. Hồng Diễm không thể khống chế nước mắt được nữa. Giờ phút này nàng đã rõ ràng trong lòng mình đã bắt đầu xuất hiện tình cảm của thế giới nhân loại rồi.
"Cơ Động, nhanh dùng Hỏa Thần Kiếm hấp thu thần thức của hắn." Liệt Diễm suy yếu nói.
"Loài người, ngươi muốn làm gì?" Tu Phổ Nhược Tư trầm giọng quát.
Cơ Động lạnh lùng nhìn hắn: "Làm gì? Ngươi còn cẩn phải hỏi sao? Giữa chúng ta có gì để nói, ngươi đi chết đi!"
"Chờ một chút." Tu Phổ Nhược Tư quát gấp.
"Sao? Ngươi còn có ý nghĩ muốn trì hoãn thời gian? Ngươi cho là ta ngu ngốc đến vậy?" "Không, không, ta nghĩ chúng ta có thể thương lượng." Tu Phổ Nhược Tư hoảng sợ nói.
"Thương lượng? Có thể, yêu cầu của ta chỉ có một, giúp Liệt Diễm khôi phục. Nếu như vậy ta có thể thả ngươi một con đường sống."
Tu Phổ Nhược Tư phẫn nộ: "Không, điều đó là không thể. Đừng nói ta sẽ không bao giờ khôi phục cho Thâm Uyên Ác Ma, coi như là ta chịu làm cũng không có năng lực đó. Kể cả Tu La Thần đại nhân cũng không thể, chỉ có hai đại Thần vương mới có khả năng đó."
"Khốn kiếp, cút đi cho nước nó trong." Cơ Động giận dữ hét: "Ngươi mở mồm là Thâm Uyên Ác Ma, ngậm mỏ là Thâm Uyên Ác ma. Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi nói Liệt Diễm là ác ma? Nàng đã làm gì ác ảnh hưởng đến thần giới các ngươi? Hay là ảnh hưởng đến thế giới loài người? Nàng chỉ xuất thủ một lần ở thế giới loài người chính là để ngăn trở sinh linh đồ thán. Nàng là ác ma? Tao thấy mày mới là ác ma, thằng chó! Từ khi Liệt Diễm ra đời, nàng đã chỉnh đốn thế giới Địa Tâm, làm nơi này đâu vào đấy, mọi sinh vật đều có thể chung sống an bình."
Không còn chiến tranh. Nàng làm hết thảy đều là lòng tốt, không hề gây tổn hại cho thế giới này. Tại sao ngươi lại tới giết nàng? Tại vì thần giới các ngươi không để cho thế gian xuất hiện thần nhân sao? Vận mệnh của Liệt Diễm tại sao lại phải do các ngươi quyết định? Các ngươi chính là lũ thần chó má!"
"Ngươi, ngươi đại nghịch bất đạo. Nàng không phải là loài người như ngươi."
"Khoan khoan, ngươi hãy nghe ta nói. Ta mặc dù không thể giúp nàng khôi phục, nhưng ngươi là loài người ta có thể giúp ngươi. Chỉ cần ngươi không phá hư thần trí của ta, đợi ta khôi phục lại, ta có thể cho ngươi lực lượng bằng một phần ba của cô ta, trực tiếp trở thành người mạnh nhất dưới thần cấp. Đây là quyền hạn lớn nhất của ta rồi đó."
"Ngươi biết nàng là ai không?"
"Cô ta là Thâm Uyên Ác Ma, à không, là Thâm Uyên Thần Cách." Gặp phải lúc sinh tử tồn vong, Tu Phổ Nhược Tư cũng không khỏi bối rối, cũng chẳng quan tâm duy trì tôn nghiêm của chấp pháp giả thần giới làm gì.
Cơ Động gật đầu "Thâm Uyên Ác Ma ư? Đúng, cho dù nàng là Thâm Uyên Ác Ma thì như thế nào? Ngươi không biết nàng còn một thân phận khác."
"Là gì?" Tu Phổ Nhược Tư kinh ngạc nhìn Cơ Động.
Cơ Động quay đầu, nhìn về phía thân thể đang dần hư ảo kia, nhưng song kiếm trong tay hắn đã mang khí thế không gì sánh được, cùng với linh hồn và Hỗn Độn dung hợp thành một kích toàn lực, đánh thẳng tới thần thức tàn phế của Tu Phổ Nhược Tư.
Trong một sát na trước khi thần thức bị cắn nuốt, Tu Phổ Nhược Tư nghe thấy tiếng nói của Cơ Động "Nàng ấy là người ta yêu. Mà ta đã lỡ yêu một ác ma mất rồi."
Hồng Diễm sợ ngây người, lời hứa của sát thần lại là một phần ba lực lượng của Liệt Diễm đại nhân. Trời ạ, đây là lời hứa hẹn hấp dẫn đến cỡ nào? Nàng biết rõ một phần ba sức mạnh của Liệt Diễm cường đại cỡ nào, đó chính là thánh cấp đỉnh phong. Mà lúc đó, người nam nhân trước mắt này lại hết sức nhỏ yếu.
Câu nói đó làm Hồng Diễm rung động thật sâu. "Nàng ấy chính là người ta yêu. Mà ta đã yêu một ác ma."
Ngay thời khắc này, trong lòng cô gái tóc đỏ đã sinh ra cảm xúc tương tự Liệt Diễm, đó chính là hâm mộ, hâm mộ người mà nàng luôn sùng kính.
"Cơ Động, đừng buồn như vậy, được không?" Liệt Diễm mỉm cười nhìn Cơ Động, âm thanh của nàng rất dịu dàng, không nghe ra được một điểm suy yếu, nhưng chính vì vậy mới làm Cơ Động đau khổ như khúc gỗ lọt vào trong lỗ.
"Chàng có thể nói yêu ta một lần nữa không?"
"Ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta vĩnh viễn yêu nàng, yêu đời đời kiếp kiếp. Liệt Diễm, nàng là người ta yêu duy nhất."
"Cơ Động, ta cũng yêu chàng."
"Thật xin lỗi chàng, ta từng nói với chàng nếu một ngày ta nói ra lời yêu cũng chính là lúc ta đã chuẩn bị xong chuyện mai mối. Nhưng bây giờ ta không thể làm tân nương của chàng rồi. Ta sắp rời khỏi thế giới này, hãy đáp ứng ta, nếu chàng thật sự yêu thiếp thì hãy hoàn thành tiếc nuối duy nhất của thiếp đi. Ta hi vọng, trong mười năm tới, hằng năm đều có thể dùng một trong thập đại danh tửu điều chế thành Kê Vĩ Tửu, được chứ?"
"Không, không, không, Liệt Diễm, nàng là tân nương của ta, ta sẽ không để nàng rời xa ta, Liệt Diễm."
"Cơ Động, chàng không thể như vậy, chàng không thể để cho thiếp an tâm ra đi sao?" nụ cười trên mặt Liệt Diễm rốt cuộc cũng không thể giữ vững, nàng si ngốc nhìn Cơ Động, ánh mắt vẫn nhu hào như vậy, chẳng qua là mang theo nồng đậm không cam lòng "Cơ Động, chàng có biết không, ta không hối hận. Thật đấy, biết chàng, ta không hối hận. Chàng đã cho ta thấy cảm giác của loài người, cũng làm ta cảm nhận được tình yêu say đắm mà tuyệt đẹp. Nếu có kiếp sau, ta nhất định chuẩn bị mai mối, chờ chàng đến cưới ta."
"Không, ta không cần kiếp sau!" Cơ Động gào thét điên cuồng, hai hàng máu đỏ từ trong mắt tràn ra, thấm ướt cả khuôn mặt hắn. Đột nhiên, tựa như hắn nhớ ra điều gì, đột nhiên đứng lên vỗ mạnh vào đầu, ánh mắt trở nên điên cuồng.
"Ta có biện pháp rồi, ngươi hãy chịu đựng, ta có biện pháp rồi. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể vĩnh viễn không xa rời nhau." Trong lúc Liệt Diễm đang giật mình, đột nhiên Cơ Động giơ tay phải, bạch quang chói mắt trong tay hắn sáng lên, Liệt Diễm thấy rõ ràng thứ trong tay hắn chính là Hỗn Độn Châu.
Không có nửa phần do dự, tay phải của hắn vỗ mạnh lên đỉnh đầu của mình trong tiếng kinh hô của Liệt Diễm.
Linh hồn của hắn ẩn ở giữa hai lông mày đã bị một chưởng chứa Hỗn Độn Châu chấn động bay ra ngoài, ngay sau đó vòng xoáy linh hồn điên cuồng hấp thu linh hồn Liệt Diễm, mạnh mẽ kéo vào trong thân thể hắn.
Trời ơi, hai tay Hồng Diễm che kín miệng một cách vô ý thức, bởi vì nàng không muốn để cho âm thanh kinh sợ bay ra khỏi miệng.