Âm Dương Miện

Chương 228 Sinh Mệnh Chi Hạch (Hạ)




Hết thảy chung quang đều biến thành hào quang màu lam tím. Trong phạm vi tầm mắt của mọi người, hoàn toàn bị lôi đình lực cuồn cuộn thiên địa bao phủ. Mỗi người ở đây đều bị uy thế nghiêng trời lệch đất kia chấn nhiếp, sinh ra cảm giác run rẩy không cách nào hình dung nổi. Thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn rất nhiều.

Cái búa này nhìn qua cũng không lớn, nhưng lại có cảm giác như là trung tâm của thiên địa vậy. Thể tích tuy nhỏ, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến khí tức bá đạo khủng bố của nó.

May mắn là, Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới cũng không giống như mọi người suy đoán, bị dẫn động mà bộc phát. Lôi điện lực khủng bố trên bầu trời dường như giống như là chỉ hô ứng với sự xuất hiện của cái búa này mà thôi. Hào quang màu lam tím cùng với lôi đình lực khổng lồ kia dần dần tiêu tán, ngay cả trong không khí cũng chỉ còn lại một cỗ khí tức lôi điện nồng đậm.

Thân thể vừa mới khôi phục được năng lực hành động, một đạo thân ảnh đột nhiên bổ nhào đến trước mặt Phất Thụy. Tử Lôi Diệu Thiên Long cũng bởi vì nhiễm phải năng lượng lôi đình khi nãy mà lúc này trở nên chậm chạp hơn bình thường, còn chưa kịp phản ứng đã bị đạo thân ảnh kia nhảy lên trên lưng mình.

Phất Thụy theo bản năng quơ ngang thanh Lôi Đình Chiến Phủ trong tay, nhưng lại nghe được thanh âm choáng đầy sự run sợ:

- Phất Thụy, ngươi điên rồi sao? Bộ muốn chết sớm hả?

Phất Thụy thừ người ra, lúc này mới nhìn rõ, kẻ vừa mới phóng lên trên lưng Tử Lôi Diệu Thiên Long, không ngờ lại là Dạ Tâm.

Lúc này khuôn mặt Dạ Tâm đã dàn dụa nước mắt, thân thể mềm mại đang không ngừng run rẩy, ôm chặt lấy cánh tay đang cầm Lôi Đình Chiến Phủ của Phất Thụy, mang theo ánh mắt choáng đầy cảm giác sợ hãi, phẫn nộ cùng với phức tạp nhìn hắn.

- Ngươi...



Phất Thụy có chút ngẩn người nhìn Dạ Tâm đang phẫn nộ, nhìn khuôn mặt má lúm đồng tiền của nàng đang khóc tức tưởi, trong lòng hắn quặn đau.

- Khốn kiếp, tên khốn kiếp nhà ngươi nếu như muốn chết, cũng đừng chết trước mặt ta.

Dạ Tâm bởi vì phẫn nộ, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng kịch liệt, cảm xúc dâng trào. Hét xong những lời này, hắn xoay người phóng xuống khỏi thân Tử Lôi Diệu Thiên Long. Nhưng đúng lúc này, một cánh tay lớn đã nắm lấy bả vai nàng.


- Dạ Tâm.

Dạ Tâm xoay người lại, nhìn Phất Thụy đang nắm lấy bả vai mình:

- Ba giây..., ngươi có biết vừa rồi ba giây kia đối với ta mà nói có cảm giác như thế nào hay không? Ngươi khẳng định không biết, ngươi chỉ là một tên khốn kiếp lòng gang dạ sắc, ngươi mà biết cái gì? Ngươi cho đến tận bây giờ cũng không biết. Ngươi tự phụ thực lực cường hãn, chỉ biết mình là đúng, không nghĩ đến ai cả. Ngươi đến khi nào mới chịu nghe người khác khuyên bảo cơ chứ? Ngươi từ trước đến nay chỉ biết tự tung tự tác, thích làm gì thì một mình đi làm, thậm chí giải thích với ta một tiếng cũng không có. Ta chính là muốn thống lĩnh mọi người lật đổ ngươi, lại muốn cho ngươi thấy ta đi cùng với nam nhân khác, chỉ muốn cho ngươi tức chết. Từ giờ trở đi, ta nói cho ngươi biết, ta muốn đem hình bóng của tên khốn kiếp nhà ngươi hoàn toàn gạt ra khỏi lòng ta, ta cũng sẽ không vì ngươi mà đau khổ nữa, không bao giờ nữa... tên khốn kiếp, mau buông ta ra.

Dạ Tâm gần như điên cuồng hò hét, tựa hồ như muốn đem toàn bộ những tâm sự, những uất ức từ trước tới giờ trong lòng mình phóng xuất ra hết. Thân thể nàng ta không ngừng run rẩy kịch liệt trong bàn tay của Phất Thụy, cảm xúc đã không còn tự khống chế được nữa.

Nhìn hắn, ánh mắt Phất Thụy bình thường vốn sắc bén, trầm ổn dần dần trở nên nhu hòa rất nhiều. Tay phải hất một cái, đem Lôi Đình Chiến Phủ giắt trên yên rồng trên lưng Tử Lôi Diệu Thiên Long, đem toàn bộ hai tay ôm lấy bả vai Dạ Tâm, dùng thanh âm trầm hùng vốn có của hắn, chậm rãi nói:


- Xin lỗi, ta sai rồi.

Ta sai rồi, chẳng qua chỉ là ba chữ đơn giản mà thôi, nhưng mà, ba chữ này phát ra từ trong miệng của Phất Thụy, vang vào trong tai Dạ Tâm, khiến cho tâm thần đang gần như điên cuồng bùng nổ cảm xúc của nàng ta lập tức ngừng hẳn lại. Ngay cả nước mắt nước mũi đang chảy ròng ròng trên mặt nàng cũng nháy mắt ngừng lại. Thân thể Dạ Tâm vốn mềm mại bỗng chốc cứng ngắc lại.

- Ngươi, ngươi vừa nói gì?

Choáng đầy cảm giác không dám tin, Dạ Tâm run giọng nói.

Phất Thụy nhìn chăm chú vào hai mắt Dạ Tâm: Bạn đang đọc chuyện tại Đọc Truyện

- Ta nói, là ta sai rồi. Tiểu sư đệ một phen tâm sự đã khiến ta thức tỉnh, ngươi nói rất đúng, ta chính là một tên khốn kiếp. Ta là một người tự cao tự đại, ích kỷ cậy tại khinh người, luôn luôn tự cho mình là đúng. Ta thậm chí chưa từng giải thích qua với ngươi lần nào. Hiện tại nhớ lại lúc chúng ta còn ở bên nhau, ta mới hiểu qua, lúc trước chỉ là do ta quá phẫn nộ mà không nghĩ ra, không nên không nghe ngươi giải thích lời này đã quả quyết bỏ đi. Xin lỗi, ta sai rồi. Dạ Tâm, tuy rằng ta không thể cam đoan với ngươi có thể thay đổi ngay tức khắc, nhưng ta sẽ tận lực cố gắng. Ngươi có bằng lòng cho ta thêm một cơ hội nữa không?


Dạ Tâm trợn mắt há hốc mồm nhìn Phất Thụy. Nàng cho đến bây giờ cũng không dám tin nổi, những lời nói như vậy lại có thể phát ra từ chính miệng Phất Thụy. Từng giọt từng giọt nước mắt chảy xài trên mặt nàng. Nhìn Phất Thụy, cả người nàng dại ra, thân thể càng trở nên run rẩy mãnh liệt hơn.

Thanh âm Phất Thụy đột nhiên trở nên mạnh mẽ, cứng rắn:


- Không, vì ngươi, ta nhất định phải một lần nữa tự cao tự đại. Nếu như ngươi đã cho ta thêm một cơ hội nữa, cho dù là ngươi đánh đuổi ta, ta cũng sẽ không cho ngươi rời khỏi ta một lần nữa. Ánh mắt của ngươi đã cho ta biết, ngươi đã đồng ý ta rồi. Từ giờ trở đi, ngươi chỉ có thể thuộc về một mình ta mà thôi.

Nói xong, hắn đã dùng khí thế bá dạo đặc thù của Lôi Đế, ôm chặt Dạ Tâm vào lòng mình.

Lúc Cơ Động bị đánh bay ra, ánh mắt của hắn đã nhìn về phía Phất Thụy. Thanh búa này xuất hiện, không hề nghi ngờ đã chứng minh những gì Phất Thụy đoán. Có thể khiến cho ngay cả Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới cũng vì nó dẫn động mà biến hóa, khiến cho đầu Lục Giai Ma Thú tiến hóa thành Cửu Giai Đỉnh Cấp ma thú, thanh búa này khẳng định là một thanh Thần Khí, hơn nữa lại còn là Thần Khí Lôi Thuộc Tính. Ngoài Phất Thụy ra, còn có ai có thể thích hợp trở thành chủ nhân của nó hơn nữa cơ chứ?

Nhưng mà, khiến cho Cơ Động không thể nào ngờ tới chính là, hắn lại thấy được cảnh Dạ Tâm và Phất Thụy trình diễn ra một màn Thiết Hán Nhu Tình này. Ánh mắt tuyệt đại đa số mọi người đều bị màn hay này hấp dẫn đi mắt, ngược lại thanh Thần Khí đang phiêu phù trong không trung lại chẳng ai thèm để ý tới. Nếu như Thần Khí mà có linh tính, chắc hẳn là nó sẽ rất bất bình tức giận...

Mạnh mẽ ôm chặt cổ Phất Thụy, Dạ Tâm bật khóc nức nở. Bộ áo giáp trên người Phất Thụy tuy rằng lạnh như băng, nhưng lúc này, trong lòng Dạ Tâm giống như là đang ôm lấy nham thạch nóng chảy vậy.

Uất ức biết bao năm, một khi có thể phát tiết ra, đây là cảm giác như thế nào? Gút mắc buộc chặt trong lòng nàng biết bao lâu rốt cuộc cũng đã được cởi bỏ.

Nhẹ nhàng vuốt ve lưng Dạ Tâm, trên mặt Phất Thụy toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt. Hắn tự nhiên là cũng nhìn thấy cái búa Lôi thuộc tính cấp bậc Thần Khí kia, nhưng mà, hắn đến giờ lại phát hiện ra, so sánh với thanh Thần Khí kia, một lần nữa chinh phục được trái tim Dạ Tâm, mới là việc càng thêm quan trọng hơn nhiều. Lúc nãy khi hắn nhảy vút lên không trung, chuẩn bị bay vào trong khoảng không lôi điện của Lôi Hỏa Luyện Ngục, chứng kiến nước mắt trên mặt Dạ Tâm, hắn đã biết rõ trước đây mình đã sai rồi. Một nữ nhân yêu mình như thế, làm sao lại làm ra chuyện có lỗi với mình cơ chứ? Coi như là nàng đã làm, chắc hẳn cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi, trong lòng nàng chắc hẳn đã vô cùng hối hận. Coi như lần này Dạ Tâm không đến tìm hắn, hắn cũng tuyệt đối không tiếp tục sự hối hận trong lòng này nữa. Không chỉ bởi là vì Dạ Tâm, cũng là bởi vì chính hắn. Có khi nào hắn đã từng quên nàng đâu cơ chứ?