Âm Dương Luật Sư

Chương 46




Vấn đề Triệu Lượng hỏi cũng không thể xem nhẹ, bởi vì đó thực sự là một điểm mấu chốt, nếu như muốn tránh không giẫm lên cửu cung cách thì bọn họ đi đến cánh cửa sắt kia bằng cách nào? Làm sao để mở cửa sắt kia ra? Cánh cửa sắt đó chắc không phải chỉ khép hờ chứ?

Lãnh Dương quan sát tỉ mỉ hai bên cửa, chưa đến một hồi thì đã có chủ ý, nhanh chóng nói suy nghĩ đó cho mọi người, ba người còn lại nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cách này cũng có thể được, dù sao vẫn an toàn hơn là giẫm lên cửu cung cách, tuy rằng cũng có hơi khó khăn.

Mọi người đều đồng ý với cách làm này, vậy thì phải có một người thực hiện, hiện tại trên người Diệp Hàm chằng chịt vết thương, cơ thể mệt mỏi, không thích hợp, trên người Lãnh Dương cũng đầy thương tích, trước đó cũng mất máu quá nhiều, thể lực cũng không còn được như ban đầu, bởi vì muốn đặt an toàn lên hàng đầu nên cũng không thích hợp, tuy rằng thương thế của Cao Na cũng không nặng, nhưng thể lực làm sao có thể so được với Triệu Lượng, vì vậy Triệu Lượng sẽ là người thực hiện.

Bên hông Triệu Lượng đeo theo một cái cuốc leo núi, hai tay lại nắm hai cái nữa, dây leo núi đeo trên bả vai, đi tới vách tường nối với bên phải cửa sắt, cũng chính là vách bên phải của cửu cung cách, Triệu Lượng dùng hai cái cuốc đang cầm trên tay đập mạnh vào vách đá, dựa vào cuốc, giống như thằn lằn dùng sức từng bước trèo lên, lên đến độ cao một mét thì chậm rãi di chuyển về phía bên trái, hướng về phía cửa sắt, động tác nhìn có vẻ đơn giản, nhưng cực kì hao tổn thể lực, đặc biệt là lực tay, nếu như lực tay không đủ, té từ trên xuống, chạm vào cửu cung cách thì sẽ xảy ra hậu quả không thể nào đoán trước.

Ba người còn lại hồi hộp nhìn Triệu Lượng chầm chậm di chuyển, tim treo đến cuống họng.

Triệu Lượng cẩn thận từng li từng tí, trèo theo phương ngang thế này khó hơn trèo lên cao nhiều, tuy chỉ cách có hai, ba mét, nhưng Triệu Lượng vẫn phải mất ròng rã thời gian một nén nhang mới trèo đến được bên cạnh cửa sắt, sau đó leo lên chỗ cao hơn cửa sắt một chút rồi dừng lại, rút cuốc leo núi đeo bên hông, gõ mạnh vào phía trên cửa sắt, rồi quấn dây thừng lên, dùng miệng và tay cột vài nút thắt thật chặt, kéo mạnh dây vài cái, sau khi xác định dây này có thể chịu được một trọng lượng nhất định thì Triệu Lượng móc dây vào đai an toàn đeo trên eo, chậm rãi thả người xuống đến mép cửa, Triệu Lượng đạp một cái vào cửa, chỉ nghe một tiếng "thình thịch", cánh cửa chấn động một chút nhưng vẫn không mở ra. Quả nhiên giống y như họ đã dự liệu, cánh cửa này cũng không dễ mở như vậy.

Triệu Lượng thấy sau khi đá một cái mà cánh cửa vẫn không mở ra, lại đá thêm một cái mạnh hơn, âm thanh va chạm vang dội hơn, nhưng cánh cửa cũng chỉ hơi lay động, vẫn không mở.

"Xem ra cánh cửa này bị khoá từ bên trong rồi, Triệu Lượng dùng sức như vậy nhưng vẫn không mở được cửa." Diệp Hàm nhíu chặt đôi mi thanh tú, nhẹ nói.

"Hay là dùng cuốc leo núi đập ra xem." Lãnh Dương không tin cuốc leo núi có thể đập vỡ được tảng đá cứng rắn mà không làm gì được cánh cửa sắt này.

Triệu Lượng nghe Lãnh Dương nói vậy thì một tay nắm chặt cái cuốc đang ghim trên tường, tay còn lại cầm một cái cuốc khác vung mạnh lên cửa sắt, chỉ nghe một tiếng "choang" thật lớn, vang đến đinh tai nhức óc, tiếng động vang vọng bốn phía, thật lâu sau cũng vẫn chưa lắng lại. Trong hoàn cảnh như vậy, tiếng động cực lớn lại khiến cho người khác có một cảm giác thấp thỏm bất an, lo lắng tiếng vang đó sẽ hấp dẫn những nguy hiểm tiềm tàng, ví dụ như cương thi. Có điều ngoại trừ cách này ra thì hiện tại cũng không còn có cách nào khác, chỉ có thể che hai tai, để Triệu Lượng tiếp tục.

Triệu Lượng liên tục vung cuốc đập vào cánh cửa sắt, cửa sắt rất kiên cố nhưng cũng đã trải qua tàn phá của thời gian, tuy rằng không bị oxy hoá nghiêm trọng, nhưng khẳng định cũng không thể nào kiên cố giống như hàng ngàn năm trước, vì vậy dưới sự công kích mãnh liệt của Triệu Lượng hết lần này đến lần khác, cuối cùng cánh cửa cũng lộ ra một cái lỗ nhỏ, cái lỗ chưa đến 50cm, tuy thân người không thể chui qua được nhưng muốn luồn cánh tay qua để thăm dò thì vẫn có thừa.

Triệu Lượng đung đưa dây thừng, tựa vào bên cạnh cái lỗ, dùng đèn pin soi vào bên trong, thấy không có gì nguy hiểm thì mới đưa tay vào, kéo then cài cửa, rồi đạp một cái thật mạnh, đá văng hai cánh cửa. Mọi người thấy cửa sắt đã mở thì trên mặt cũng không kiềm nén vui mừng.

Triệu Lượng vung dây thừng nhảy vào bên trong cửa, nhìn tổng thể bên trong, là một gian phòng bịt kín, nhìn cũng không thấy có gì nguy hiểm, vì vậy Triệu Lượng cởi dây an toàn trên eo ra, ném dây thừng cho Lãnh Dương các nàng, sau đó tỉ mỉ quan sát gian phòng này, gian phòng không lớn, trái phải cũng chỉ rộng năm, sáu mét, gian phòng trống rỗng, chỉ có vách tường đối diện với tường đá có đặt hai cái tượng đá, nhìn như vệ sĩ gác hai bên cổng, khoảng cách giữa hai bức tượng tầm một, hai mét.

Ba người Lãnh Dương đi vào trong gian phòng cũng bắt đầu tỉ mỉ quan sát, Lãnh Dương bị hai tượng đá kia thu hút sự chú ý, tỉ mỉ đánh giá, hai tượng đá đó đều cao khoảng 1.8 mét, thân mặc áo giáp, tay nắm trường thương, nhìn tạo hình, trong đầu Lãnh Dương nảy lên ba chữ: Tượng binh mã. Lãnh Dương giật mình, nhanh chóng xông tới gần mà đánh giá, thấy màu sắc trên hai tượng binh mã này vẫn còn khá mới, rực rỡ hơn rất nhiều so với lăng Tần Thuỷ Hoàng đã khai quật trước đó, có lẽ điều này có liên quan đến hoàn cảnh, bởi vì nơi này là một gian phòng được phong kín, ngăn cách nó với thế giới bên ngoài, cho nên tượng binh mã cũng không bị oxy hoá, vì vậy màu sắc nhìn vẫn còn rất mới. Thực ra lúc tượng binh mã ở lăng Tần Thuỷ Hoàng vừa mới được đào lên thì cũng còn rất mới, nhưng chỉ lộ ra ngoài không bao lâu thì rất nhanh đã bị oxy hoá, chưa tới một canh giờ đã chuyển sang màu trắng.

Lãnh Dương nhìn tạo hình của hai bức tượng binh mã này, quả nhiên giống y như tượng binh mã khai quật được trong lăng của Tần Thuỷ Hoàng, trong lòng khiếp sợ, nàng không nghĩ đến trong mộ quốc sư vậy mà cũng có thể xuất hiện tượng binh sĩ, nhưng suy nghĩ kỹ càng một chút thì thấy cũng không lạ, quốc sư rất được Tần Thuỷ Hoàng sủng tín*, nên dùng tượng binh mã chôn chung thì cũng là điều bình thường.

* Sủng tín: được sủng ái, tin tưởng một cách mù quáng.

"Không nghĩ tới ở đây cũng có tượng binh mã, người quốc sư này quả nhiên được Tần Thuỷ Hoàng sủng tín cực kỳ." Lãnh Dương nói với đoàn người.

"Đây chính là tượng binh mã?" Diệp Hàm rất kinh ngạc, cô đã từng được nghe nói về tượng binh mã, cũng đã xem ảnh trên mạng, nhưng chưa từng để ý kỹ càng, cũng chưa từng nhìn thấy tận mắt, cho nên đối với tượng binh mã Tần Thuỷ Hoàng rất hiếu kỳ, tục truyền là dùng một người còn sống để đắp nặn? Nếu đúng là như vậy thì phải tàn bạo bao nhiêu chứ? Cô rất mừng vì bản thân không sinh vào thời đại Tần Thuỷ Hoàng, có một người bạo quân như vậy, nhất định bách tính cũng phải chịu sự nghèo khó không thể tả, ai biết đâu được? Nếu như thật sự có luân hồi, ai có thể đảm bảo kiếp trước của mình, hoặc kiếp trước trước đó nữa có phải sinh ra ở triều Tần hay không?

Diệp Hàm tỉ mỉ quan sát, phát hiện hai bức tượng binh mã này được tạo ra cực kì tinh tế, gương mặt, kiểu tóc, thân thể, thần thái đều không giống nhau, nghĩ đến trong lăng mộ Tần Thuỷ Hoàng có nhiều tượng binh mã như vậy, mỗi bức tượng đều có điểm đặc sắc riêng, đúng là xảo đoạt thiên công*, trí tuệ và tay nghề của người xưa không thể coi thường.

* Xảo đoạt thiên công: vô cùng khéo léo

"Cô nói xem, sao ở đây lại có tượng binh mã?" Diệp Hàm vừa quan sát tỉ mỉ tượng binh sĩ, vừa hỏi.

"Chắc là bồi táng!" Lãnh Dương trả lời, nàng cảm thấy chính là như vậy, nàng không nghĩ ra còn mục đích nào khác.

Diệp Hàm cũng chỉ thuận miệng hỏi, câu trả lời của Lãnh Dương cũng vừa vặn là cảm giác trong lòng của cô, vì vậy cũng không nói sâu hơn vấn đề này, "Chúng ta đi tìm lối vào mộ thôi!" Đây mới là chuyện bọn họ cần làm, trong mộ có vật quý trọng gì cũng không có liên quan gì đến họ, họ không có ý định lấy cái gì trong mộ, bởi vì ở đây có hai cảnh sát, một luật sư, ai cũng hiểu rõ pháp luật thế nào, cũng không thể biết pháp phạm pháp, nếu vì đầu cơ trục lợi đồ vật bên trong cổ mộ mà bị bắt thì thực sự không có lợi, bởi vì làm công chức ở Hồng Kông thì lương bổng cũng không hề thấp. Đương nhiên vấn đề ở đây cũng không phải do tiền bạc, mà là do phẩm chất mỗi người mà ra.

Bốn người bắt đầu dò xét xung quanh gian phòng, nhưng tìm khắp nơi cũng không có thu hoạch gì. Bốn người tập họp lại, "Chẳng lẽ lại là nơi không có cơ quan gì?" Triệu Lượng nghĩ đến lối vào không có cơ quan ở cái quan tài bằng đá kia, chẳng lẽ ở đây cũng vậy? Thế nhưng gian phòng này ngoại trừ hai bức tượng binh mã thì không còn gì khác, lối đi được giấu ở đâu đây? Không lẽ muốn đập nát cả gian phòng này ra hay sao?

Diệp Hàm suy tư, tầm mắt đặt trên hay tượng binh sĩ kia, rất lâu cũng không dời đi, cuối cùng đến bên cạnh hai bức tượng, đi quanh hai bức tượng một vòng.

"Cô nghi ngờ cơ quan nằm trên hai bức tượng binh sĩ này sao?" Lãnh Dương thấy cử chỉ của Diệp Hàm thì đoán ra được ý nghĩ của Diệp Hàm.

"Mọi người không cảm thấy khả nghi sao? Ở trong một căn phòng trống rỗng như thế này, vô duyên vô cớ lại thừa ra hai bức tượng binh sĩ, không cảm thấy không phù hợp, còn có chút quái dị sao? Coi như đây là vật bồi táng, thì cũng nên ở trong phòng bồi táng! Tại sao lại đặt ở đây?" Diệp Hàm phân tích.

Lãnh Dương suy nghĩ thấy điều Diệp Hàm nói rất có lý, nếu như là vật bồi táng thì hai bức tượng này phải nằm ở phòng bồi táng chứ không phải ở trong một gian phòng trống rỗng như thế này, nếu nói đây là tượng gác cổng thì cổng ở đâu? Nghĩ tới đây thì Lãnh Dương cảm thấy vui vẻ, hình như đã có chút manh mối, chẳng lẽ cánh cửa đó nằm giữa hai bức tượng binh sĩ này? Xem khoảng trống ở giữa hai bức tượng binh sĩ, có một cánh cổng hoặc to hoặc nhỏ cũng có thể có khả năng. Lãnh Dương vội vàng nói cho mọi người ý nghĩ này, tầm mắt mọi người ngay lập tức hướng về vách đá giữa hai bức tượng binh sĩ, sau đó nhanh chóng đến gần kiểm tra, tường đá được xây bằng gạch, từng khối chồng lên nhau, tuy sắp xếp không chỉnh tề nhưng lại rất có quy tắc, nhìn không giống như có cửa ngầm.

Lẽ nào lại đoán sai? Lãnh Dương thầm nghĩ, đưa tay lần mò dọc theo vách tường, dùng sức đẩy một cái, không nhúc nhích gì, lẽ nào thật sự đoán sai? Lãnh Dương quay đầu nhìn Diệp Hàm, muốn nghe ý kiến của đối phương, nàng thấy Diệp Hàm lại tiếp tục tỉ mỉ quan sát hai bức tượng kia, còn đưa tay chạm vào.

"Thế nào? Có phát hiện sao?" Lãnh Dương đến bên cạnh Diệp Hàm hỏi. Nàng biết Diệp Hàm là người có năng lực phá án, những việc như tìm lối đi chắc cô cũng có thể làm được.

"Hai bức tượng này chắc chắn có vấn đề." Vẻ mặt Diệp Hàm nghiêm túc, chăm chú kiểm tra tượng đá. Cuối cùng cô ngồi xổm xuống, nhìn dưới đáy tượng đá một hồi lâu mới đứng lên, sau đó dùng sức dịch chuyển tượng, tượng đá chậm rãi chuyển động, chợt nghe "ầm ầm ầm", vách tường giữa hai bức tượng quả nhiên di chuyển, nơi mở ra kia hai bên cũng không phải thẳng tắp một đường mà là lồi lõm theo hình viên gạch, chẳng trách không nhìn thấy khe hở nào trên tường. Cửa vừa mở ra, mấy người bọn họ vui mừng, nhưng đồng thời cũng chấn kinh, sợ hãi đến mức quên cả thở, toàn bộ đều cứng lại, hai mắt trợn tròn, hoảng sợ nhìn chằm chằm bên trong cửa đá. Bọn họ cảm giác là mình chết đến nơi rồi, có lẽ ải này họ thật sự không qua được. Lúc này muốn lui về đường cũ đoán chừng cũng không kịp nữa!

***

Lời của editor: ở trong mộ mà toi thấy mấy bạn trẻ này mở cửa bạo lực quá, thiệt ba chấm mà (๑•﹏•)