Âm Dương Luật Sư

Chương 40




"Tình huống bên dưới như thế nào?" Rất lâu vẫn chưa nghe thấy Triệu Lượng nói chuyện, không biết anh ta đã nhìn thấy cái gì, Lãnh Dương không nhịn được mà lên tiếng hỏi dò.

"Dưới đây có rất nhiều quan tài." Triệu Lượng trả lời, tiếp theo còn nói: "Dường như không có vấn đề gì, mọi người có thể đi xuống. "Triệu Lượng cảm thấy chỉ là quan tài mà thôi, trong quan tài chỉ có người chết, người chết thì có gì đáng sợ.

Mọi người nghe được lời Triệu Lượng nói thì đeo mặt nạ phòng độc lên, dựa theo dây thừng mà đi xuống thạch thất bên dưới.

Bốn người mở đèn pin cầm tay quan sát thạch thất này, bên trong thạch thất ngoại trừ những cái quan tài kia thì không còn gì khác, đây là một thạch thất bị phong bế, không hề có đường nào khác, chẳng lẽ đây chính là mộ thất mai táng vị quốc sư kia? Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Lãnh Dương cảm thấy không có khả năng, nếu mộ thất quốc sư dễ tìm như vậy thì tám ngàn thi hài quỷ quân bồi táng kia ở đâu? Hơn nữa dựa theo sự sủng ái của quốc sư, mộ thất của quốc sư tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, vì vậy đây có lẽ chỉ là mộ thất bồi táng, chỉ là không biết người được bồi táng ở đây là ai, nhìn thấy quan tài đá đặt ở chính giữa kia chắc cũng không phải là một người bình thường, có thể là một người thân cận của quốc sư? Lãnh Dương nghĩ quốc sư là đạo nhân, nhất định sẽ không có vợ con, nên người nằm trong quan tài đá kia không thể nào là vợ con vủa quốc sư được. Thế nhưng mặc kệ người trong quan tài đá là ai, bọn họ cũng không có thời gian để quan tâm, họ không đến đây để khảo cổ, cũng không đến để trộm mộ, không cần phải khai quan để xem có bảo bối gì hay không, họ chỉ cần tìm được quan tài của quốc sư là tốt rồi, những cái khác vẫn là ít rắc rối thì tốt hơn.

Vì vậy họ vẫn cảm thấy tìm đường quan trọng hơn, mọi người liền tách ra tìm tòi cơ quan, bởi vì họ cảm thấy người cổ đại thích nhất là làm những chuyện thần bí, luôn yêu thích làm những thứ như cơ quan, mật thất, trong mộ cổ thiết đặt cửa ngầm là chuyện rất bình thường, như vậy có thể khiến cho người ngoài nghĩ rằng đã không còn đường nữa mà lui ra.

Khi bọn họ đi vòng quanh để tìm mật thất thì bỗng nhiên nghe được từng tiếng, từng tiếng giống như móng tay cào lên gỗ truyền đến, khiến bốn người suýt chút nữa là quên cả hô hấp, đây là tiếng động gì? Tiếng động móng tay cào lên gỗ đặc biệt chói tai, lại thêm đang ở trong hoàn cảnh như vậy khiến cho lòng người không rét mà run. Ánh mắt bốn người không hẹn mà cùng nhìn về phía một loạt quan tài bày ra phía bên kia, trong lòng đều sinh ra một suy đoán: Sẽ không phải là thi biến đó chứ?

Bọn họ đều đã từng xem qua phim cương thi va xác ướp trên TV, vì vậy ngay khi bên trong quan tài phát ra tiếng động thì phản ứng đầu tiên của họ chính là: Thi Biến.

Lãnh Dương thầm kêu một tiếng không ổn, lẽ nào nơi này chính là một nơi để dưỡng thi? Lãnh Dương bỗng nhiên hiểu được một loạt quan tài dùng để làm gì, những thứ này chính là cương thi trận mà quốc sư đã bố trí, trong thạch thất phong bế này nếu như gặp được sinh khí của người sống thì thi thể bên trong quan tài sẽ ngay lập tức thi biến, những cương thi hơn ngàn năm này mỗi một con đều rất khó đối phó, huống chi là mười con, không đúng, tính luôn cái quan tài đá kia thì phải là mười một, chỉ một thoáng sắc mặt Lãnh Dương đã trở nên trắng bệch, gấp gáp hô một tiếng bảo mọi người lùi lại gần, dựa lưng vào nhau, sau đó cởi ba lô, nhanh chóng tìm ấn chương đã họa phù, Lãnh Dương hy vọng những ấn chương ngăn cương thi mà nàng đã chuẩn bị sẽ có tác dụng đối với cương thi ngàn năm.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp tìm thấy con dấu trong balo thì nắp của những cái quan tài kia đã nối tiếp nhau bị đạp bay ra, ngay sau đó một thi thể khô héo mặc áo giáp ngồi dậy rồi nhảy ra khỏi quan tài. Những cương thi mặc giáp này toàn thân phủ đầy lông trắng, mắt đỏ như chu sa, tay như móc câu, răng lộ ra ngoài như lưỡi dao sắc... Bốn người Lãnh Dương thấy tình hình như vậy sợ đến mức quên cả việc muốn làm, tay dừng lại, mắt trợn tròn, ngây ngốc mà nhìn. Bọn họ đã gặp qua quỷ, nhưng cương thi là lần đầu tiên nhìn thấy, lúc này không chỉ có Diệp Hàm và Triệu Lượng hoang mang, lo sợ mà đến cả người đối với pháp thuật, vu chú, sự việc âm giới cũng đã mắt thấy tai nghe như Lãnh Dương và Cao Na cũng có cảm giác tay chân nhũn ra.

Bọn họ ngốc tại chỗ, nhưng những cương thi kia lại không, chúng dựa theo kí tức của người sống nên rất nhanh đã phát hiện ra bọn họ, chúng di chuyển hai chân cứng nhắc, vọt về phía bọn họ...

Lãnh Dương nhìn thấy những cương thi này không nhảy từng bước, chợt nhớ đến trong sách đã từng đọc được một đoạn: Đạo gia lưu truyền có một phương pháp Thái Âm Luyện Hình, chôn thi thể mấy trăm năm, đến hạn thì sẽ sống lại, thi thể vừa chết bị tà vật hoặc tà khí bám thân, hấp thu dương khí, mượn khí tức người sống mà thi biến.

Lãnh Dương nhìn những cương thi này, đoán chừng là bị quốc sư dùng phương pháp Thái Âm Luyện hình mà luyện thành, những thứ này sẽ khác với những cương thi tự nhiên hình thành, hơn nữa cương thi ngàn năm bình thường đều sẽ có ý thức, không đơn thuần chỉ là những xác chết di động, vì vậy hiện tại bọn họ đang đối mặt với một đám sự vật rất đáng sợ.

Nhìn mười con cương thi dùng tốc độ cực nhanh tiến về phía họ, bốn người cả kinh lập tức hồi thần, Lãnh Dương, Diệp Hàm, Triệu Lượng chia nhau ra, nhanh chóng lấy ra súng lục đạn gỗ đào, nhắm về phía đám cương thi đang tiến về phía họ bóp mạnh cò súng, tiếng súng dồn dập lởn vởn quanh tai không dứt, nhưng đạn gỗ đào cũng không gây ra tổn thương lớn cho chúng, mỗi bên trúng một viên đạn thì thân thể chúng cũng chỉ dừng lại một chút rồi lại tiếp tục tiến về phía bọn họ, rất nhanh đã mặt đối mặt với họ, chỉ còn cách khoảng một cánh tay.

Bốn người nhanh chóng lắc mình tránh né, ở bên trong thạch thất tán loạn mà tránh né truy kích của cương thi, bốn người bị ép mà phân tán ra, mười con cương thi cũng theo họ mà phân tán ra, khóa chặt mục tiêu của mình, Cao Na tương đối thoải mái hơn thì chỉ có một con cương thi đuổi theo nàng, nhưng theo Lãnh Dương thì có đến tận bốn con, đoán chừng có liên hệ với mệnh lý chí âm của nàng, thường xuyên gặp phải những loại tà ma như thế này.

Lãnh Dương không dám trực tiếp va chạm với chúng, vì vậy chỉ có thể tránh né, nhưng tốc độ của lũ cương thi rất nhanh, cho dù nàng liên tục lăn lộn, nhảy lênné tránh thì vẫn vừa vặn có vài vết thương, nàng vừa tránh né vừa tìm cơ hội nổ súng, nhưng có lẽ bởi vì phải liên tục tránh né mà kỹ thuật bắn súng của nàng mất đi độ chính xác, nàng muốn bắn vào ấn đường của cương thi, nhưng không thể bắn trúng phát nào, Lãnh Dương biết nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, bởi vì thể lực của họ có hạn, qua một thời gian nữa thì tốc độ của họ nhất định sẽ chậm lại, đến lúc đó họ chỉ có thể chờ bị ăn tươi nuốt sống.

Ngay lúc đang nghĩ kế sách thì lưng áo bỗng nhiên căng ra, Lãnh Dương cảm thấy kinh hãi, biết là chắc chắn sẽ như vậy nhưng vẫn không kiềm được mà sợ hãi, cả người ngay lập tức bị một luồng sức mạnh kéo lên giữa không trung, tay trái bị tóm lấy, trong đầu Lãnh Dương bỗng nhiên nảy lên một số hình ảnh, trong lòng nghĩ lần này thật sự xong rồi, thế nhưng nàng chưa kịp cảm nhận thấy gì thì đã nghe một tiếng súng vang lên, tiếp theo sức mạnh đang kéo bản thân lên biến mất, bản thân từ giữa không trung té xuống, nặng nề mà nện xuống mặt đất, ngực ân ẩn đau, sau lưng cũng truyền đến một trận đau nhức, nhưng lúc này không phải là thời điểm thích hợp, chỉ có thể chờ đau đớn giảm đi một chút thì lại bò lên, gần như nàng chỉ vừa rơi xuống đất thì liền lăn một cái rồi nhảy người lên, lúc này nàng cũng không thể xem được là ai đã nổ súng cứu mình, bởi vì bên cạnh nàng còn đang có ba cương thi ngàn năm, chỉ cần hơi không chú ý hoặc động tác hơi chậm một chút thì lúc nãy cứu nàng cũng chỉ là công toi.

Lãnh Dương quay người lại thì đã thấy một con cương thi đang tiến đến ngay trước mắt, trong tình thế cấp bách nàng dung hai tay nắm lấy cương thi giơ lên, dùng sức ấn một cái, cả người bật nhảy lên, bắn một súng vào mi tâm cương thi, lại dùng đầu gối đá mạnh vào dưới cằm cương thi, tiếp theo dùng sức đá mạnh vào ngực nó, trực tiếp đá bay nó ra ngoài.

Lại tiếp tục quay người lại, giơ súng lục đạn gỗ đào lên vị trí trái tim của con cương thi đang đứng phía sau lưng nàng, bắn một súng sau đó lại một cước đạp nó bay ra.

Lãnh Dương lúc này là đang bất chấp, không tiếp tục cùng đám cương thi chơi trò diều hâu vồ gà con nữa, trực tiếp đấu với nhau, dù sao nàng né tránh cũng chỉ thiếu một chút là đã chết rồi, còn không bằng đánh cược dùng mạng mình mà liều mạng với chúng, biết đâu như vậy còn có một chút hi vọng sống.

Bốn con cương thi đuổi theo Lãnh Dương đã ngăn được ba con, hiện tại chỉ còn một con, cảm giác nguy hiểm đã giảm đi rất nhiều, thế nhưng hình như vận may của nàng cực ngắn, nàng vất vả lắm mới đặt được súng vào mi tâm của con cương thi cuối cùng, ngay lúc ấy thì súng lại hết đạn, trong lòng kinh hãi, cả người ngẩn ra, nhưng cũng không duy trì được tư thế đó lâu, chỉ sững người một giây thì nàng đã bị con cương thi đó dùng sức mà hất bay ra, trực tiếp bay ra 5-6 mét mới rơi xuống đất, nàng cảm thấy khí huyết quay cuồng, không nhịn được ho khan một cái, một luồng máu tanh theo yết hầu mà trào ra...

Con cương thi kia tựa hồ cũng không cho Lãnh Dương cơ hội lấy hơi, lại ngay lập tức xông tới trước mặt nàng, duỗi hai tay ra, muốn dùng tay đâm xuyên qua tim của Lãnh Dương...

Khi Lãnh Dương nhìn thấy tình huống này, nàng đã vô lực tránh né, chỉ có thể nhắm thật chặt hai mắt lại, chờ đợi sự đau đớn truyền đi toàn thân khi bị đâm xuyên qua tim...

Nhưng đã qua vài giây rồi mà sự đau đớn nàng chờ đợi cũng chưa đến, nàng kỳ quái mở mắt thì thấy Diệp Hàm đang ngồi ngay cạnh nàng mà thở gấp, mà con cương thi vừa mới tập kích nàng thì lại nằm thẳng tắp ngay bên cạnh, nàng biết bản thân mình lại được cứu lần nữa, lần này người cứu nàng là Diệp Hàm, chỉ không biết người khi nãy cứu nàng có phải là Diệp Hàm hay không.

Nguy hiểm của Lãnh Dương đã được giải trừ, nàng nhanh chóng đi xem những người khác, nhìn thấy cương thi nằm đầy đất, ngoại trừ Diệp Hàm, hai người khác cũng ngồi cách đó không xa, từng người đều vừa trải qua một đợt vận động dữ dội giống nhau nên hít thở đều có chút không thuận.

Xem ra tràng nguy cơ này của họ đã được giải trừ, sự run rẩy trong lòng Lãnh Dương hơi hòa hoãn, nàng ngồi thẳng lên, thành tâm nói với Diệp Hàm tiếng cảm tạ.

"Không cần cảm ơn, cô cũng đã từng cứu tôi." Diệp Hàm vừa thở gấp vừa trả lời, sau đó giơ con dấu nhỏ trên tay lên, nói: "Không nghĩ tới con dấu này lợi hại như vậy, chỉ cần đóng một ấn ngay giữa mi tâm của chúng thì chúng ngay lập tức bất động." Thì ra vào lúc Diệp Hàm đang bị cương thi đuổi theo thì cô đã hiểu được súng gỗ đào đối với đám cương thi không có tác dụng, trong đầu chợt nhớ tới Họa Phù Ấn mà trước đó Lãnh Dương đã đưa cho mọi người, cô đoán con dấu kia có thể đối phó với đám cương thi này nên đã liều mạng chịu đựng vài vết thương mà lấy con dấu từ trong balo ra, vì cô nhớ rõ mình đã bỏ con dấu ở ngăn nào trong balo nên đã rất nhanh chóng lấy được nó ra, lúc đầu cô cũng không biết con dấu này sử dụng như thế nào, cô chỉ có cách đóng dấu lên người của cương thi, nhưng lại không có chút hiệu quả nào, có lẽ con dấu phải đóng lên trên da mới có tác dụng? Cô liền tìm cách đóng dấu lên da của cương thi, nhưng đám cương thi đó lại toàn thân mặc giáp, da thịt lộ ra ngoài thật sự quá ít, cho nên cô hết cách, chỉ có thể hướng về cái trán của cương thi mà đóng dấu, sau khi con dấu đóng vào giữa mi tâm của cương thi thì nó lập tức bất động, mà giữa mi tâm của cương thi nổi lên một dấu ấn nhỏ màu đỏ, không biết trên đó vẽ cái gì. Thế nhưng cô cũng mặc kệ nó vẽ cái gì, chỉ cần có tác dụng là tốt rồi, những lần sau đó cô đóng dấu lên mặt và trán của đám cương thi lại không có hiệu quả, cô bỗng nhiên hiểu được Họa Phù Ấn này phải đóng vào giữa mi tâm của cương thi mới có tác dụng, cho nên cô mới cứu được Lãnh Dương đúng lúc như vậy, chỉ cần chậm một chút thôi thì Lãnh Dương đã chết ngay tại đó.

"Cũng may là Họa Phù Ấn chuyên dùng đối phó với cương thi có tác dụng với những con cương thi ngàn năm này." Lãnh Dương chỉ biết cái Họa Phù Ấn này có tác dụng với cương thi bình thường, nhưng không rõ nó đối với cương thi ngàn năm có hữu dụng hay không. Họa Phù Ấn này sử dụng rất thuận tiện, chỉ cần đóng dấu vào mi tâm của cương thi thì nó sẽ ngay lập tức bị chế ngự, không thể di chuyển cho đến tận khi nào dấu ấn bị xóa đi thì nó mới có thể hoạt động trở lại. Thực ra Họa Phù Ấn này là do Lãnh Dương cải biến từ Hoàng Chỉ Họa Phù, chính là dùng chu sa vẽ lên một tấm giấy nhỏ màu vàng phù chú chuyên dùng để chế ngự cương thi, trước đây những Mao Sơn Đạo Nhân thường dùng những thứ này để chế ngự cương thi, sau đó dùng tiếng chuông để đưa cương thi về cố hương, Lãnh Dương cảm thấy mỗi khi muốn vẽ một tấm bùa cực kì phiền phức mà lại dính không chặt, vì vậy liền đem phù chú khắc lên con dấu, ở trên con dấu bôi một lớp chu sa, như vậy sẽ dễ sử dụng hơn nhiều.

"Không nghĩ đến cô đối với chuyện này lại chuyên nghiệp như vậy, món đồ gì lung tung cũng đều có, nếu như người khác không biết còn hoài nghi cô là một pháp sư chuyên trừ quỷ, cản thi." Diệp Hàm thật sự không đoán được vì sao một luật sư như nàng mà lại đối với chuyện này chuyên nghiệp đến vậy, cảm giác cứ như một pháp sư chuyên làm pháp sự.

"Cái gì mà lung tung? Cô đừng có phủ nhận chúng đều là những món đồ tiện dụng." Lãnh Dương không nhịn được mà phản bác, mặc dù đối phương đã cứu mình, thế nhưng những món đồ nàng chuẩn bị thật sự đều là những thứ rất hữu dụng, sự thật bày ra ngay trước mắt.

Diệp Hàm nhếch khóe miệng khẽ mỉm cười, cô không hề phủ nhận, nếu như không nhờ Lãnh Dương chuẩn bị những món đồ khiến người khác không tưởng tượng nổi như thế này thì ngay cả cái thủy đạo đầy thủy quỷ kia bọn họ cũng không vượt qua được chứ đừng nói là có thể đi đến đây, xem ra nếu muốn đi tiếp vào bên trong thì vẫn phải dựa vào những món đồ không tưởng tượng nổi mà Lãnh Dương đã chuẩn bị.

"Vừa nãy phát súng kia là cô bắn sao? Chính là phát súng đã cứu mạng tôi." Lãnh Dương hỏi Diệp Hàm.

Diệp Hàm chỉ khẽ mỉm cười, vừa nãy cô nhìn thấy Lãnh Dương gặp nguy hiểm, cô sốt ruột đến mức không để ý hai con cương thi ở phía sau mình mà giơ súng lên nhắm vào mi tâm con cương thi đang nắm lấy Lãnh Dương bắn một phát súng, có điều cũng vì thế mà cô bị cương thi hất mạnh, đập mạnh vào trong tường, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng cũng nhờ lần va chạm này mà cô rơi xuống ngay cạnh cái balo, cô mặc kệ cảm giác khí huyết quay cuồng trong ngực, tóm chặt lấy balo của mình mà tìm Họa Phù Ấn, vừa tránh né cương thi tấn công, vừa tìm kiếm con dấu, vì vậy mà họ mới có thể sống sót.

"Những gì tôi nợ cô, xem ra dùng cả đời tôi cũng không trả nổi." Lãnh Dương cười, bởi vì ân hai lần cứu mạng thực sự rất đáng quý, hơn nữa đối phương còn mặc kệ nguy hiểm của bản thân mà cứu nàng, không phải chỉ là cử thủ chi lao*.

* Cử thủ chi lao (nguyên văn 举手之劳): để chỉ việc nhẹ và dễ, không tốn tý sức lực nào, chỉ bằng công sức nhấc cánh tay lên. Việt Nam mình hay nói là dễ như trở bàn tay.

Diệp Hàm lại chỉ cười cười, sau đó bò dậy, nhặt balo trên mặt đất lên, bắt đầu tìm đồ bên trong balo, "Trước tiên chúng ta nên xử lý vết thương trước đi!"

"Những loại dược phẩm thông thường đối với thi độc vô dụng thôi." Lãnh Dương không muốn đả kích Diệp Hàm, thế nhưng điều nàng nói là sự thật.

***

Tác giả có lời muốn nói: Tác phẩm này không lấy tình cảm làm chủ tuyến nha! Vì vậy những ai thích xem truyện tình cảm nhớ cẩn thận!!

Tình cảm đoán chừng phải đến quyển thứ 2 mới từ từ phát triển!