Ám Dục Hoành Lưu

Chương 36




Giao thừa, là thời gian cả gia đình sum họp.

Trời còn chưa sáng, Chu Giai đã tỉnh, nằm trên giường nhìn bức hình ở tủ đầu giường mà ngẩn người. Đến khi cậu nghe được ngoài cửa có động tĩnh, Chu Giai mới bò dậy, xuống giường nhìn Tiểu Hắc Tử một chút, sau đó ra khỏi phòng đi rửa mặt.

Ba Chu Giai thấy con trai dậy sớm, tán thưởng nói: “Dậy sớm rất tốt. Tốt nhất con nên ra ngoài chạy bộ dưới tiểu khu một lúc, rèn luyện sức khỏe, cơ thể khỏe mạnh.”

Mẹ Chu Giai nghe thấy, chải tóc từ phòng tắm đi ra, thấy Chu Giai cũng rất ngạc nhiên, cười cười đẩy chồng: “Mùa đông rét thế này, bên ngoài còn vừa có tuyết, bảo con trai ra ngoài chạy làm gì.”

Ba Chu Giai nghĩ cũng phải, sửa lại lời: “Vậy con giúp mẹ làm việc nhà đi, hoạt động một chút.”

Chu Giai thấy ba cậu ăn mặc chỉnh tề, biết ba muốn đến đón ông bà nội trở về hàng năm, gật đầu: “Con biết rồi. Đường xe trơn trượt, ba lái xe chậm thôi.”

Ba Chu Giai nhìn con trai, giơ tay vỗ lên lưng cậu, đi ra huyền quan.

Chu Giai đứng ở cửa phòng tắm, nói với mẹ cậu: “Mẹ ơi, mẹ dẫn con đi cùng, con xách đồ giúp mẹ.”

Mẹ Chu Giai nhìn gương mặt con, nhẹ giọng cười: “Được.” Trong mắt ẩn giấu sự lo lắng.

Mãi đến buổi trưa, ông bà nội Chu Giai mới đến, mang theo một đống đồ ăn, đa phần là để tặng cho cháu trai đích tôn Chu Giai.

Ông nội Chu Giai ốm một trận, xương cốt toàn thân không khỏe, nhưng ánh mắt vẫn còn sáng ngời. Ông được ba Chu Giai đỡ, chống gậy vào nhà nhìn thấy Chu Giai, ôi chao một tiếng, ân cần hỏi: “Tiểu Giai, mới mấy tháng không gặp con, con đã gầy đi thế rồi?”

Bà nội Chu Giai cũng nói: “Đúng vậy, nhìn mặt mũi xem, gầy hẳn đi rồi, sắc mặt cũng không tốt.”

Chu Giai sờ mặt mình, đỡ ông bà nội vào trong nhà, cười nói: “Lần trước con không cẩn thận bị cảm nên gầy. Không sao cả, lần này ăn Tết con sẽ ăn nhiều hơn bù lại.”

Mẹ Chu Giai đi ra từ phòng bếp, nhìn cậu, trong lời nói có hàm ý: “Đúng là nên ăn nhiều hơn, giờ cũng sắp lên Đại học rồi, học nhiều sẽ rất mệt.”

Chu Giai nhìn mẹ, sờ chóp mũi vâng một tiếng, sau đó cậu bị ông bà nội kéo ra ngồi ghế salon trò chuyện. Hai người cứ hỏi có phải cậu học vất vả lắm không, rồi thì có phải áp lực thi Đại học quá lớn không.

Chu Giai cười cho phải phép, lắc đầu trả lời: “Không mệt, không đâu ạ.”

Nếu như cậu thật sự có vấn đề gì, có lẽ chính là trong lòng trống rỗng, không tìm được nơi dừng chân. Thế nhưng chuyện này sao có thể nói với bề trên được.

Ăn sủi cảo ngụ ý đoàn viên, một nhà cả già cả trẻ ngồi ghế salon trong phòng khách, chờ xem Gala năm mới.

Chu Giai dán mắt lên màn hình ti vi, nghe ba mẹ và ông bà nội cậu nói đủ các thứ chuyện trong năm nay mà thẫn thờ.

Điện thoại để dưới chân rung lên, Chu Giai lấy ra đọc, là tin nhắn chúc mừng năm mới của các nhóm bạn học từ cấp hai cấp ba, cũng có người nhắn tin riêng chúc mừng năm mới.

Năm ngoái Chu Giai còn nghĩ nhiều, cầu kỳ gửi lời chúc không giống nhau cho từng người, năm nay cậu gửi tin nhắn cho người khác, tất cả đều cùng là một câu “Năm mới vui vẻ“.

Thoát khỏi WeChat, ngón tay Chu Giai trượt lên màn hình, cậu nhìn app WeChat clone được đặt tên “Cậu ấy” đã không được mở ra từ lâu, siết chặt điện thoại trong tay.

Có ai gửi tin nhắn chúc hắn “Năm mới vui vẻ” không?

Có sủi cảo không, hắn có ăn sủi cảo không?

Hôm qua tuyết rơi, hôm nay có mặc ấm không?

Nhà không có lò sưởi, có phải lạnh lắm không?

Cũng đã ngày cuối cùng của năm rồi, còn phải đi làm không?



Chu Giai che mặt mình, cố gắng xua hết những câu hỏi không ngừng lởn vởn trong đầu cậu, ép bản thân phải nghĩ đến thứ khác. Nhưng không được, nghĩ cái gì cũng quay lại những thứ này, không ngừng giày xéo cậu, khiến tim cậu đau đớn.

Ba Chu Giai thấy con trai đột nhiên đứng lên mặc áo, giơ tay hỏi cậu: “Con đi đâu thế?”

Chu Giai nửa đùa nửa thật nói: “Con có người bạn ở một mình, con… Con và mấy bạn cùng lớp định đến thăm cậu ấy.”

Ba Chu Giai nghe thấy liền nhíu mày: “Tết nhất đến nơi rồi, ai cũng ở yên trong nhà mình, nào có ai chạy ra bên ngoài đâu?”

Chu Giai đang cài khuy áo khựng lại, nhìn ba cậu, trong mắt toàn là vẻ cầu xin: “Con đi một lúc rồi sẽ về ngay.”

Ông bà nội Chu Giai nói giúp cậu: “Đi đi, đừng nghe ba con nói. Trẻ con không giống chúng ta, chúng nó không thích xem tiết mục trên ti vi đâu, cứ cho nó ra ngoài chơi đi.”

Mẹ Chu Giai nhìn cậu, Chu Giai cũng nhìn mẹ, ánh mắt có chút đỏ.

Mẹ cậu im lặng thở dài, bà chẳng biết gì cả, chỉ đau lòng cho con trai: “Nhớ về sớm, mấy hôm nay tuyết rơi. Đừng đi xe đạp, ngồi xe buýt đi.”

Chu Giai vội vàng gật đầu, hấp tấp nhìn ba cậu một cái rồi xoay người ra huyền quan thay giày.

Tiệm gà nướng đã đóng cửa hai ngày trước giao thừa. Hà Dã không tìm công việc mới, hắn đi đến cửa hàng bán buôn mua vài tấm giấy đỏ loại tốt, bày một cái bàn ở đầu ngõ, nơi đông người qua lại.

Khi hắn cầm bút lông viết câu đối lên giấy đỏ, Hà Dã nghĩ, cũng may trước khi lăn lộn trong sòng bạc biến thành một con ma cờ bạc, ba hắn vẫn là người tốt, ít nhất còn luyện cho hắn được khả năng viết thư pháp đẹp đẽ. Giúp hắn trong thời điểm Tết nhất này còn có thể kiếm được vài đồng bạc, không đến nỗi ngay cả cơm cũng không có mà ăn.

Hà Dã dựa lên tường nhìn đèn lồng được treo trên cao, tỏa sáng giúp con phố trở nên náo nhiệt rực rỡ, hắn nhìn điện thoại, thu dọn đồ đạc.

Sáu giờ, vừa rồi lúc năm giờ có một đám công nhân đi ngang qua mua chữ Phúc, nói muốn dán lên cửa của công xưởng. Hà Dã lấy bọn họ một đồng, bọn họ đưa cho Hà Dã hai đồng, hỏi hắn: “Nhóc con, sắp sang năm mới rồi, sao không về nhà mà còn bày sạp bán hàng? Giờ này nhà nào cũng đã thay câu đối từ lâu rồi, không có ai đến mua đâu.”

Hà Dã nhét đồng tiền thừa còn lại vào trong tay người đưa tiền, lạnh nhạt trả lời: “Chẳng phải các anh đến mua sao? Đợi một chút.”

Hà Dã nghĩ, dù sao về hay không về cũng giống nhau cả.

Nhưng khi Hà Dã khiêng bàn về nhà, nhìn thấy Chu Giai dựa lưng lên cửa quay đầu nhìn hắn, Hà Dã rất hối hận.

Đáng lẽ ra nên về sớm. Nếu như giống lần trước, đám người kia lại kéo tới tìm thì phải làm sao?

Hà Dã tức giận, giận vì Chu Giai không biết nghe lời, không cho cậu tới cậu vẫn tới, còn nhân lúc hắn vắng nhà.

Hà Dã lại vui sướng, đã mười mấy ngày hắn không được nhìn thấy người này. Không, cũng không đúng, hắn chỉ là không được thấy Chu Giai bằng xương bằng thịt, dù sao trong giấc mơ của hắn chỉ toàn là Chu Giai, giống như bị hạ cổ*, giống như bị khống chế.

*Một loại vu thuật (đồng cốt, bùa chú) thời xưa sử dụng động vật để hạ độc con người.

Chu Giai đứng thẳng người, lúc Hà Dã đi đến chỗ cậu, cậu căng thẳng đến mức cơ thể khẽ run lên. Cậu không dám chờ hắn mở miệng trước nên tự mình mở lời: “Tôi để quên đồ ở chỗ cậu.”

Hà Dã nhìn đăm đăm chóp mũi đông cứng đỏ ửng vì lạnh của Chu Giai, không dám đoán cậu đã đợi hắn ở đây bao lâu. Hắn cũng không vạch trần lời nói dối của cậu, móc chìa khóa ra mở cửa.

Trong phòng hay ngoài nhà, nhiệt độ cũng chẳng kém nhau bao nhiêu, cửa sổ bị vỡ, gió lọt vào rét buốt.

Hà Dã vào nhà, Chu Giai đi theo sau lưng hắn. Hà Dã bật đèn lên, cửa khép hờ vẫn chưa đóng hẳn, giọng khàn khàn nói: “Quên gì thì tự lên lấy.”

Chu Giai nhìn hắn, nhưng hắn cúi đầu không nhìn cậu. Cổ họng cậu giật giật, mãi mới nhấc chân đi vào nhà, lên cầu thang, mỗi bước đi mũi cứ khụt khịt cảm thấy ê ẩm.

Nhưng khi lên đến tầng trên, nhìn thấy chiếc bành tô chất đống trong phòng khách, Chu Giai không chịu được nghẹn ngào, nước mũi chảy xuống, bong bóng bị hơi thở dồn dập nổ vỡ. Chu Giai giơ tay quệt mũi, cố gắng không để bản thân rơi nước mắt, như vậy sẽ khó xử lắm.

Mấy tháng nay cậu rất hay rơi nước mắt, cậu cũng không biết tại sao mình lại có nhiều nước mắt để chảy đến vậy. Cậu cũng không phải nữ sinh dễ khóc lóc.

Đến khi Chu Giai quay người đi vào phòng ngủ của Hà Dã, nhìn thấy cái giường loạn lạc của hắn, vị trí chăn và sắp xếp hoàn toàn không thay đổi chút nào trên giường, cuối giường vẫn còn để bao cao su và bôi trơn, Chu Giai không thể chịu được nữa, gương mặt ướt đẫm.

“Mẹ kiếp…ĐM!”

Cậu nắm chặt tay đấm lên tường, không muốn nghĩ nữa. Chu Giai lau nước mắt, xoay người chạy rầm rầm xuống tầng. Cậu đứng trước mặt hắn, mở miệng còn chưa lên tiếng, nước mắt đã rơi xuống.

Hà Dã ngồi chồm hỗm dưới đất, lưng dựa lên tường, nghe thấy tiếng Chu Giai khóc liền ngẩng đầu lên nhìn cậu, hốc mắt cũng đỏ hồng.

Nhìn thấy mọi thứ ở tầng trên khiến Chu Giai bị dồn ép muốn nổ tung, nhưng khi thấy Hà Dã nhìn mình bằng ánh mắt như sắp chết ấy, cậu lại dao động, lòng đau như cắt.

Chu Giai từ từ ngồi xổm xuống, túm lấy tay Hà Dã, ngón tay chạm vào nhau, đều lạnh buốt không còn cảm giác.

Hà Dã cử động muốn rụt tay lại, Chu Giai không buông ra mà còn nắm chặt hơn, dùng hết sức mà nắm.

Cậu hỏi Hà Dã: “Cậu đang làm gì vậy? Cậu thực sự buông bỏ chính mình sao?”

“Cậu như vậy có ai biết không?”

Nếu cậu không tới, cậu cũng sẽ không biết, Hà Dã đã trở nên như vậy.

Là vì cậu nên Hà Dã mới thành như vậy.

Chu Giai cảm thấy trái tim như vụn vỡ ra trăm mảnh, cậu từng chút một nhích lại gần Hà Dã, vịn tay còn lại lên đầu gối hắn, gần như là thì thào từng tiếng.

Cậu hỏi Hà Dã: “Vì sao lại không được, tôi thích cậu, cậu cũng thích tôi, vì sao lại không thể?”

Hà Dã nhìn Chu Giai, mấp máy miệng, hô hấp khó khăn, nói không thành lời.

Chu Giai lại hỏi hắn: “Tôi cũng không sợ, cậu sợ cái gì…? Hà Dã, rốt cuộc cậu đang sợ điều gì?”

“Trước đây cậu không như vậy…”

Trước đây Hà Dã hắn tự tin hăng hái như thế, lúc gặp phải khó khăn, người khác gấp đến độ mất phương hướng, Hà Dã thì ngược lại. Hắn luôn có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề, còn có thể cười nói: “Chút khó khăn này sao phải sợ.”

Bây giờ chỉ gặp chút vấn đề mất nhiều thời gian hơn để giải quyết mà thôi, tại sao Hà Dã lại làm như vậy? Tại sao lại tự hành hạ bản thân thành ra vậy?

“Tiền là do con người kiếm, tiền không phải tất cả. Cậu rất tốt, chúng ta cùng nhau cố gắng, tôi cố gắng cùng cậu, rất tốt mà đúng không?” Chu Giai nghĩ đến lời ông nội nói với cậu, kéo ra nụ cười còn khó coi hơn cả khi khóc, vuốt ngón tay cái lên lòng bàn tay thô ráp của Hà Dã, nói: “Không có gì là không vượt qua được, chỉ cần cậu muốn, chỉ cần cậu dám, không gì là không vượt qua được.”

Nước mắt tí tách rơi xuống, Hà Dã nâng tay chạm lên gương mặt Chu Giai, lau từng giọt nước mắt vương trên mặt cậu, nhỏ giọng nói: “Không giống, Chu Giai, cậu…”

Chu Giai không muốn nghe Hà Dã nói ra lời tuyệt vọng, cậu ôm chặt lấy Hà Dã, áp môi mình lên môi hắn.

Nước mắt chảy qua môi hai người, biến mất trong nụ hôn.

Hà Dã đẩy Chu Giai ra nhưng thất bại. Hắn nhắm hai mắt, không hành động trái với lương tâm nữa, ôm lấy Chu Giai chặt hơn cả khi cậu ôm hắn.

Nụ hôn ấy vừa mặn chát lại xen lẫn dư vị ngọt ngào khó quên.

Nụ hôn này kéo dài quá lâu, Hà Dã cảm nhận được Chu Giai khó thở mà run rẩy. Hắn thu lại đầu lưỡi, Chu Giai còn tưởng hắn muốn đẩy cậu ra bèn nhanh chóng chôn mặt lên cổ hắn, mảng da thịt ướt đẫm nước mắt.

Hà Dã không định đẩy Chu Giai ra, cũng không muốn đẩy. Hắn ôm lấy cậu, hít thở sâu nhiều lần mới run run nói ra được.

Hắn nói với Chu Giai: “Tôi tự nhắc bản thân, phải trả hết món nợ mà ba tôi để lại trong 15 năm. Lảo đảo, kiếm ít kiếm nhiều, ấy vậy mà cũng đã nhanh chóng trôi qua 5 năm rồi.”

Hắn hỏi cậu: “Còn 10 năm nữa, nếu mười năm sau tôi vẫn không thể thoát ra khỏi hoàn cảnh bây giờ, chúng ta sẽ chia tay.”

“Em đồng ý không, Chu Giai?”