Edit & Beta: Đoè
Cố Thừa nằm ở trên sô pha nhìn một đội người đang trang điểm cho Cố Sở, thay áo cưới, tâm trạng nhóc đang rất vui. Mới sáng sớm thức dậy đã bị kéo đi trong trạng thái mờ mịt, ấy thế mà nhóc lại cảm thấy ca ca mặc áo cưới thật sự rất đẹp, như thể nó vốn được thiết kế riêng cho Cố Sở vậy.
Nếu là Cố Sở ca ca kết hôn với ba ba của nhóc, mẹ chắc hẳn sẽ có thể hiểu được, bé cưng Cố Thừa nghĩ, sau tất cả thì ca ca đối xử với nhóc tốt như con của mình.
Cố Sở như một con rối mặc người giật dây, cậu vẫn còn đang tiêu hoá lời nói của Cố Trường An, cô dâu bị thương, cậu phải giúp hắn hoàn thành nốt buổi thành hôn này. Cố Thừa Tùng là người đầu tiên nghĩ đến cậu, còn cậu là ứng cử viên sáng giá được bọn họ nhất trí lựa chọn, dù cho cậu cao hơn cô dâu, nhưng xét về mặt tổng thể thì cậu là người giống Trần Tối nhất. Cố Sở vẫn rất nghi ngờ, nhưng không ai cần cậu nói ra suy nghĩ của mình cả. Cố Thừa Tùng tuổi già nhưng vẫn đích thân đến đón cậu từ Vinh Thịnh trở về đại trạch Cố gia, Cố Trường An mặt mày u ám không cảm xúc, so với đêm hoan ái hôm trước cứ như hai người khác nhau, Cố lão thái thái và mọi người dường như đã chấp nhận chuyện này rồi, khả năng cao là thay vì tìm những người khác để đảm nhận vị trí cô dâu này cũng không an toàn bằng cậu, bớt rắc rối.
Cố Sở sợ Cố Trường An sẽ làm ra chuyện gì đó, không chịu hợp tác, ngược lại khiến Cố Trường An lớn tiếng mắng cậu trước mặt mọi người: "Cố gia nuôi cậu bao năm nay, chỉ có chút chuyện cũng không chịu làm sao?!"
Cố Thừa quay lưng lại le lưỡi, trước mặt Cố Sở, Cố Trường An chỉ là một con hổ giấy.
Khách khứa và bạn bè đã ngồi đầy phòng, chuyện của Dung Hủ náo loạn đến mức đám cưới gần như bị hoãn lại. Lễ bái đường có hơi gấp gáp, không biết vì sao bên nhà gái không có ai đến dự, Cố lão gia tử và Cố lão thái thái vui tươi hớn hở ngồi ở sảnh đường, quỳ lạy một cách trang nghiêm, chú rể nắm mảnh lụa đỏ dắt cô dâu trở về phòng tân hôn.
Không bỗng dưng tự nhiên động phòng ngay. Sau khi nàng dâu ngồi yên vị trên giường, chú rể phải đi kính rượu khách mời, mãi đến tận chín giờ tối mới kết thúc.
Cố Trường An về phòng rất muộn, uống rất nhiều rượu, Cố Sở còn đang chờ hắn, chưa thấy váy cưới, chỉ tháo mũ phượng trên đầu xuống, ngồi cạnh giường mệt mỏi trừng hắn, hỏi: " Có thể đưa tôi về rồi chứ?"
Cố Trường An say đến mức không nghe thấy câu hỏi của Cố Sở, đóng chặt cửa lại, không nói một lời lao về phía cậu như hổ đói, miệng nói mấy lời vô nghĩa: "Vợ à, em thơm quá......"
Hắn cậy bản thân mạnh hơn cậu, lại đang say rượu, bộ lễ phục quá rườm rà, hai tay hắn loạng choạng không cởi được, trực tiếp lột quần ra, Cố Sở bị bóp đau, tức giận đá hắn: "Cố Trường An!"
Cố Trường An ngừng lại, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn cậu sâu không thấy đáy, lộ rõ vẻ mặt đầy si mê.
Cố Sở trố mắt, quên cả giãy giụa, thẳng cho đến khi ngón tay thô ráp của Cố Trường An tách mở cơ thể cậu.
Đêm nay Cố Trường An bất ngờ dịu dàng ôn nhu nhưng cũng rất khó chơi, hắn kéo dài tiết tấu cuộc chơi, buộc Cố Sở nói ra câu thích được hắn thao, ép cậu gọi 'chồng ơi'.
Cố Sở bị ép đến phát khóc, bám níu vào tấm lưng vững chắc của hắn: "Tôi không gọi, tôi không phải cô dâu của chú."
Cố Trường An hung hăng đâm chọc, cơ thể trắng nõn nà được bao bọc trong bộ váy cưới bị xé rách kích thích thị giác hắn, Cố Trường An hưng phấn hơn bao giờ hết.
"Em nghĩ tôi kết hôn với ai." Hắn nói với cậu: "Người tôi cưới về làm vợ là em, chính là em, Cố phu nhân của tôi."
Cố Sở bị ôm chặt lấy đẩy đến đỉnh tầng mây, từng đợt khoái cảm ập đến, cơ thể không ngừng bắn ra tinh dịch sung sướng, cũng liên tục được lấp đầy, trước khi mất hẳn đi ý thức, cậu cảm thấy mình như bị dung nham nóng chảy của núi lửa nuốt chửng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Sở còn đang mơ màng thì bị Cố Trường An đánh thức, xách đi kính trà lão thái thái.
Cố lão thái thái có chút bối rối, Cố Sở quỳ gối trước mặt bà, Cố Trường An thúc giục nói: "Kính trà ngài, nếu ngài thấy vui thì ngài cứ uống đi là được."
Sau khi Cố lão thái thái uống trà xong, Cố Trường An lập tức tha người đi, bé cưng Cố Thừa vẫn chậm hơn một bước, còn chưa kịp nhìn mặt Cố Sở nữa.
Cố Trường An đưa Cố Sở trở về, chỉnh chu cho cậu một lượt nữa, sau đó thì đến bệnh viện.
Trong giao dịch, Trần Tối đã nhận được nhiều hơn những gì cô phải trả giá, vết thương trên mặt chỉ là ngoài ý muốn, bởi vậy Cố Trường An đã đồng ý với cô một yêu cầu bổ sung —— cô không bao giờ muốn nhìn thấy người bố nghiện cờ bạc đang ngồi trong tù nữa. Cố Trường An đã cho cô gấp đôi tiền thù lao, đủ để cô tiếp tục việc học hành hay thậm chí là ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, từ trước đến nay hắn ra tay rất hào phóng, tương tự, nếu không thể tuân thủ quy tắc trò chơi của hắn, hậu quả có thể tự nghĩ luôn cũng được. May mắn là chuyện của Trần Tối đã thanh toán xong, cô không có ý định dây dưa lâu dài với hắn, mặc dù có chút tò mò về vị 'Cố phu nhân' chân chính ngoài đời kia như thế nào.
Dung Chính Phi không đưa theo Dung Hủ tới thăm, suốt đêm anh ta phải đưa em gái về bên kia nhà với cha mẹ, Cố Trường An rất tức giận, sau cơn giận giữ thì hắn suy sụp vô cùng, vợ mới cưới của hắn bị tổn thương cả về mặt thể xác lẫn tinh thần, quyết định đưa cô ra nước ngoài để chữa trị, khi nào hồi phục trở lại thì không biết, mà tất cả đều là lỗi của Dung Chính Phi.
Cuối cùng, người nhà họ Dung cũng có thể thở phào.
Cố Thừa cuối cùng đã gặp được Cố Sở ca ca trước khi về Anh.
Cố Trường An cùng Cố Sở đến sân bay, bởi vì nguyên nhân đặc thù, Cố Sở không thể đi theo. Cố Lan Sinh thay mặt chủ nhân hộ tống tiểu thiếu gia đến Vương quốc Anh, rồi sau đó trở về ngay lập tức, có cần thiết hay không, gã cũng sẽ không ở lại chăm sóc cho cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Cố Thừa.
Cố Thừa ôm chặt lấy Cố Sở, cố gắng hết sức hít lấy mùi hương trên người cậu, bé cưng cảm thấy rất ủy khuất, giống như bị vứt bỏ. Cố Trường An tuy rằng không vui khi thấy nhóc lưu luyến như vậy, nhưng dù sao thời gian hai mẹ con ở bên nhau quá ngắn, thế cho hắn mới nhân từ ngồi chờ cách đó không xa, không đến phá rối.
Cố Sở không biết phải làm sao để an ủi con mình, cậu im lặng một cách lạ thường, nhưng cánh tay ôm Cố Thừa vẫn rất chặt, trong lòng cậu liên tục nói lời xin lỗi Cố Thừa, cậu đã khiến con không có mẹ, không thể làm nũng đầu gối tay ấp với bố với mẹ, phải trưởng thành trước tuổi một mình vất vả ở nơi đất khách quê người. Cậu làm sao có thể dửng dưng đối mặt với sự chia lìa ruột thịt hết lần này đến lần khác, cậu không làm được.
Cố Thừa đáng thương trong vòng tay cậu hỏi: "Anh sẽ đến thăm em chứ?"
Cố Sở không thể trả lời.
Cố Thừa buồn bực nói: "Vì sao ba ba không cho em gặp anh chứ, có phải là do em làm không tốt không, sau này em sẽ ngoan mà, anh tới thăm em được không?"
- Chương 9.2 -
Cố Trường An cáo già thứ hai không ai thứ bảy, chủ nhật =]]]]]