Ám Độ

Chương 7




Edit & Beta: Đoè

Này mà được gọi là biết hối lỗi sao, đây là diễn để cho đám người phía dưới Cố gia nhìn, phải biết tôn ti trật tự, Cố Trường An hắn không phải người ngỗ nghịch, cũng đừng ai nghĩ đến lấy chuyện này ra bắt bẻ hắn.

Dối trá, ngang ngược, tàn nhẫn, độc đoán, đây có lẽ là cách đánh giá chung của người nhà họ cố về hắn. Cố lão thái gia nằm viện đã mấy năm nay, ông mắc bệnh đãng trí, từ lâu đã không còn liên quan đến thế sự, lui một bước mà nói, khi có mặt ông ấy, vẻ mặt của Cố Trường An cũng thành thật hơn nhiều.

Hơn nữa hắn là người kế thừa Vinh Thịnh, nhưng người trong tập đoàn lại không hề biết, việc kinh doanh của công ty đã xuất hiện nhưng sai lầm rất lớn, thầy vì nói Cố Trường An ngồi mát ăn bát vàng, không bằng nói hắn nhận nhiệm vụ ngay lúc lâm nguy, một mình lật ngược tình thế đánh bại thiên quân vạn mã. Trong tối ngoài sáng hắn đã làm ra không ít chuyện, để diệt trừ các thế lực đối trọi khác, ngoại trừ lấy mạng người, còn lại hắn đều đã qua tay.

Sự tàn nhẫn của hắn, rất ít người trực tiếp được lĩnh hội. Huống chi hắn là người sống phóng khoáng, luôn công bằng trong vấn đề tranh chấp về mặt quyền lợi, có nhiều người ngu ngốc đến mức bị tiền tài làm cho mù quáng.

Cố Sở sợ hắn, nhưng không phải vì những chuyện đồn thổi từ thế giới bên ngoài, thậm chí cậu còn cảm thấy Cố Trường An không hề xấu xa, cậu chỉ đau khổ vì một chuyện duy nhất, đó là dục vọng của hắn. Nhưng nói đến cùng, trong ngần ấy năm trừ bỏ những lúc trên giường, Cố Trường An chưa bao giờ ép cậu phải làm những chuyện mà cậu không thích, cả kể khi cậu không chấp nhận Cố Thừa, hắn cũng thuận theo ý cậu.

Cố Sở không cảm thấy Cố Trường An có chỗ nào cùng hung cực ác, mặc dù nỗi sợ hãi về hắn là ký ức được cấy vào sâu trong tâm thức cậu, nhưng nếu không quan tâm không màng đến sự cố chấp, Cố Sở cũng sẽ không sợ.

Cùng hung cực ác: hung ác cực kỳ

Sự tự tin như vậy, ước chừng chính là kết quả khi ở bên Cố Trường An một thời gian dài.

Có rất nhiều chuyện của trước kia mà Cố Sở không biết, nói đến dài lâu, cậu là người có thể ở bên Cố Trường An lâu nhất, chuyện này thì mẹ cậu là người hiểu biết rõ nhất, bởi vậy bà ta mới dám đòi móc Cố Trường An mấy chục vạn, nếu không phải bị mất mạng ngoài ý muốn, từ lâu bà ta đã dự định sẽ ăn bám hắn cả đời.

Tiểu Cố Sở không lanh lợi, là một bé trai, ở cái tuổi mà chó chê mèo ghét, lại trầm tính và nhát gan như một bé gái, ngày Tết âm lịch được mẹ dẫn theo đến nhà lớn để chúc Tết, không xa không gần kẽo đẽo theo sau người lớn, có vẻ như hơi quá dựa dẫm vào bố mẹ.

Cố Trường An đứng trên đỉnh mây được trăm ngày người yêu thích. Hắn là con trai độc nhất của nhà họ Cố, không cần phải vắt hết óc để lập mưu tranh đoạt như con cháu hào môn khác, cha Cố yêu cơ sâu sắc, lúc mất vợ ông ta đã thề thốt rằng, cho dù có tái hôn cũng sẽ không đẻ thêm con. Cố Trường An tuy bướng bỉnh, khó dạy nhưng giữa hai cha con lại không hề có rào cản, dù cho con trai có làm gì chăng nữa người cha vẫn sẽ yêu thương hết lòng ủng hộ, nhưng ông lại không biết Cố Trường An sau khi xuất ngũ khỏi đội lính đặc chủng đã đi ra ngoài làm lính đánh thuê, nếu không phải não xuất huyết thì có khi vẫn còn ở bên ngoài phát khùng thêm mấy năm nữa.

Năm đó Cố Trường An nhập ngũ khi mới chỉ 21 tuổi, tính tình nóng nảy đi được mài giũa khi vào sinh ra tử trong rừng rậm nhiệt đới, không còn thấy một Hỗ Thế Ma Vương nữa mà chỉ thấy một đương gia thong dong bình tĩnh nắm trong tay tương lai của nhà họ Cố. Mới đầu, cha Cố cũng rất hoài nghi tính tình con trai mình đã thật sự thay đổi, dần dần mới biết bề ngoài hắn nhẫn nhịn rất giỏi, trong bụng thì toàn đao giáp tẩm ngẩm tầm ngầm mưu mô hơn thời thiếu niên rất nhiều.

Cả một thế hệ nhưng chỉ có một độc đinh, không xảo trá không tàn nhẫn sẽ không thể tồn tại, tất nhiên cha Cố hết sức vui mừng, bởi vậy lúc ông phát hiện tầm mắt của Cố Trường An đặt trên người mục tiêu lẫn trong đám người nhà họ Cố, cũng thì thầm nói cho hắn biết ở đây toàn là thân thích, bạn bè nên không phải lo.

Cố Trường An buồn cười ông, ý chỉ hắn biết rõ.

Cố Sở chín tuổi ngồi bên bồn hoa Cẩm thận xúc một miếng bánh ăn, còn chưa kịp bỏ vào miệng, đã bị một bé trai lớn tuổi hơn chạy qua va vào người làm rơi mất miếng bánh, bé con ngẩng đầu sợ hãi nhìn, mắt to ngập nước, bộ đang rất giống một tiểu thiên sứ gặp nạn.

Cố Trường An vểnh tai lên nói:" Ngài sốt ruột muốn bế cháu nội sao??"

Hai cha con nhìn nhau, cùng phì cười.

Với cha con nhà họ Cố chỉ là một lần đùa vui, nhưng với Cố Sở lại là bước ngoặt của cuộc đời. Sau khi nhận nuôi Cố Sở, trong lòng hai cha con hiểu rõ nhưng không nói ra, chỉ tiếc cha Cố không thể đợi được đến lúc Cố Thừa ngoài ý muốn ra đời, tuy rằng tiếc nuối nhưng cũng là chuyện tốt, ông không hề hay biết Cố Trường An đã giấu nhẹm đi chuyện quan trọng cơ thể Cố Sở không giống người bình thường, nếu không ước chừng ông sẽ không để con mình phải chịu thiệt điều như vậy.

Cố Trường An thường xuyến đến thăm ông, ngồi bên cạnh giường bệnh trêu chọc, nói:" Ngài đổ bệnh cũng đúng lúc lắm, đỡ việc hai ta trở mặt thành thù."

Từ nhỏ đến giờ, Cố Trường An cũng lười suy nghĩ đến vị trí của Cố Sở, dù gì cũng không phải con do mẹ sinh ra, Cố gia cũng không thể đời đời đơn truyền, sau này muốn có con, cũng chính là hắn. Có hơi ngốc, lại không linh hoạt, nhưng ngốc cũng có cái tốt của ngốc, dựa theo sự sắp xếp, chẳng hạn như sinh ra Cố Thừa, nói là bị ép, nhưng khi con gọi mình là anh trai thì lại khóc đến rối tinh rối mù lên, rõ ràng rất yêu thương con mình, nếu cậu lại sinh thêm đứa nữa thì khác nào muốn mạng của cậu.

Cuối cùng còn không phải ngoan ngoãn nghe lời sao, Cố Trường An tập mãi thành quen, nghĩ thầm nếu thật sự có đứa con thứ hai, hắn cũng yên tâm.

Ngày thứ hai Cố Trường An đã về nước, Cố Sở không ra cửa đưa tiễn, sau khi chạy bộ buổi sáng thì về phòng tắm rửa xong lại đến phòng đọc sách.

Buổi trưa, người hầu vào dọn dẹp phòng làm việc, thấy cậu đang đắp áo khoác của Cố Trường An, lễ phép dò hỏi có muốn mang đi giặt không, Cố Sở lắc đầu. Sau khi từ chối, mông lung ôm quần áo hắn ngủ tiếp, một giấc ngủ đến thêm ngon tròn miệng, đến cả cơm trưa cũng không ăn.

Lúc đi Cố Trường An cũng không yên tâm, Cố Sở chưa bao giờ biết tích cực phấn đấu vì lợi ích bản thân, nhưng tuổi tác càng lớn, lại càng biết rõ chỗ đau của hắn, chẳng những dẫm rất chuẩn, còn dùng lực nghiền ép thêm, làm như tim hắn không phải thịt nên không biết đau.

"Còn nói với tôi rằng sẽ không bị bỏ đói, xa nhau như vậy, bị chết đói có khi cũng không ai hay biết."

"......Tôi không cần ăn no, tôi chỉ muốn thứ khác"

Lẩm nha lẩm nhẩm, gần như là bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, dặn Cố Trường An đứng ở cửa thư phòng nhưng chân thì không muốn chạm đất, đi không được mà không đi cũng không được, thật chỉ muốn "đút" cậu ăn no từ trên xuống dưới, không quan tâm cậu có bị thương hay không, hắn chỉ có thể tận lực mà nhịn.

Nhẫn nhục chịu đựng mấy năm nay, cái khác không học được, nhưng lại biết được cách làm thế nào để bắt lấy hắn, Cố Trường An ngày càng thấy đau đầu mà.

Điều khiến hắn đau đầu hơn nữa là ba ngày sau, vào một buổi sáng đẹp trời, cách biệt cả nửa vòng trái đất, ở đầu bên kia điện thoại Cố Sở đang thở dốc, giọng điệu khe khẽ rên rỉ khiến Cố Trường An phát điên phát cuồng, song cậu lại còn đổ thêm dầu vào lửa, đáng thương khóc lóc nỉ non: "Cố Trường An, Cố Trường An......"