Ám Độ

Chương 5




Edit & Beta: Đoè

"Thật sự không muốn sinh con cho tôi sao? Hửm?!" Hắn bắt đầu trút cơn giận.

Cố Sở khóc lóc đẩy hắn: "Đau, đau, chú nhẹ một chút!"

Cố Trường An căn bản không quan tâm, mưa rền gió dữ đâm rút trong lỗ huyệt cậu, thô bạo lật ngược Cố Sở lại, cọ cọ vật giữa háng mình lên hai cánh mông tròn mẩy trắng nõn kia, dương v*t căng cứng dính đầy dịch trắng sữa cố gắng đâm vào trong càng sâu càng tốt.

Hắn thật ra rất muốn nhẹ nhàng từ từ thưởng thức, nhưng người kia lại không biết điều, luôn chọc hắn phải tức điên lên. Tại sao cậu cứ mãi cứng đầu không chịu đón nhận cái danh "Phu nhân Cố" đến vậy, Cố Trường An hắn có chỗ nào không tốt, tại sao lại không thích hắn???

Dẫu cho cậu không đồng ý, hắn sẽ dùng dây xích trói cậu trên giường.

Chỉ trong hai-ba giờ trưa, Cố Sở bị làm cho bắn ra ba lần.

Cố Trường An sau đó cũng không còn nóng nảy như lúc đầu nữa, khi hai người thân mật làm chuyện kia cơ thể Cố Sở luôn rất thành thật, mẫn cảm với sự đụng chạm và thâm nhập của hắn, cái mông nhỏ nhướng lên miệng huyệt thì cắn chặt lấy dương v*t của hắn, ẩm ướt nhưng chặt chẽ khiến hắn sướng đến phát điên. Lúc này Cố Trường An được ăn đến mức ngoan ngoãn chịu làm chân sai vặt, chuyện gì cũng đáp ứng, miễn là vật nhỏ thích và vui vẻ, nhưng lúc này Cố Sở đã mềm nhũn thành bãi nước, không nói nổi được một câu hoàn chỉnh.

Sau khi làm cho người kia mệt lả ngủ say, Cố Trường An mặt như ra quân đánh trận đi đến thư phòng.

Cố Thừa thấy hắn nên có chút sợ hãi, đói bụng cũng không dám kêu oán, chỉ theo từng nét bút viết chữ nhỏ, mới vừa viết được hai nét đã bị khiển trách: "Tay cầm dùng sức như vậy để làm gì hả? Phải dùng lực cổ tay!"

Cố Thừa không lên tiếng điều chỉnh cổ tay, đặt bút viết cố gắng không để bị run.

Cố Trường An không kiên nhẫn, cúi người nắm lấy tay bé, nâng cao cổ tay viết mẫu năm sáu chữ, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Ta và mẹ con dự định sẽ sinh thêm một đứa nữa, tốt nhất là con gái, nếu là con trai vậy thì con cũng nên chuẩn bị trước tâm lý đi."

Cố Thừa ngạc nhiên lưng cứng đờ, sau một lúc lâu mới hoàn hồn nói: "Mẹ con?"

Cố Trường An "ừ" một tiếng.

"...... Ba vẫn còn liên lạc với mẹ sao?" Cố Thừa nỗ lực trấn định bản thân.

Cố Trường An lại "ừ" một tiếng.

Một lúc lâu sau đó, Cố Thừa mới thấp giọng giống như cầu xin: "Con có thể gặp bà ấy không?"

他 - tā -anh ấy,她 - tā cô ấy, cách đọc giống nhau nhưng Cố Thừa nghĩ mẹ của nhóc là phụ nữ.

Cố Trường An buông tay bé ra, đối với đứa nhỏ này, hắn luôn luôn là quan tâm nhiều hơn quở trách, khi còn ở Edinburgh, sau khi đón nhận bé từ tay bác sĩ, hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua cái cảm giác như mất đi hoàn toàn năng lực khống chế, giống như bị thiên thạch rơi trúng xuống, cho đến nay hắn chưa từng để lộ cảm xúc vui sướng trước mặt người khác, kể cả Cố Sở cũng chưa từng.

Mặc kệ phải nhẫn nhịn ra sao, nước mắt Cố Thừa rơi xuống làm ướt giấy Tuyên Thành, bé cầm chặt lấy bút lông trong tay, như thể muốn bẻ gãy thân bút mảnh khảnh.

Cố Trường An âm thầm thở dài, rất có tính ám chỉ hỏi: " Nếu chỉ được chọn một người giữa mẹ con và Cố Sở, con sẽ chọn ai?"

Cố Thừa mờ mịt ngẩng đầu, hai mắt ngấn lệ nhìn hắn.

Cố Trường An sờ sờ đầu bé, hành động hết sức bình thường, nhưng lại ẩn chứa trong đó là sự dịu dàng.

Cố Thừa không thể hiểu nổi câu hỏi của ba mình, bé tưởng rằng ý mà ba mình đang ám chỉ là, nếu mẹ bé đến đây, vị trí bây giờ của Cố Sở rất xấu hổ, cậu sẽ phải dọn đi không thể ở lại trong căn nhà này nữa.

Giữa người mẹ mà mình luôn mong muốn được gặp mặt và người anh trai mình coi như báu vật, bên nào quan trọng hơn??? Bé chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình phải đứng trước sự lựa chọn khó nhằn như vậy.

Nhóc bí mật yêu cầu người của Cố Lan Sinh đi nhìn chằm chằm Cố Trường An, không có lý do gì mà Cố Trường An hoàn hảo không vết tích như vậy được, nếu hắn thường xuyên qua lại thân mật với một người phụ nữ nào đó, chắc chắn bé sẽ biết. Bé cần thận dò lại những người phụ nữ mà Cố Trường An từng hẹn hò, từ ca sĩ cho đến diễn viễn, từ dâm đãng cho đến đơn thuần, dường như không một ai xứng để làm mẹ của Cố Thừa nhóc đây.

Nhóc quay lại nhìn Cố Sở bên cạnh, ít nhất người kia không thể kém hơn Cố Sở, nếu không sẽ không có lợi thế.

Cố Sở bị Cố Trường An tra tấn cả một đêm, toàn thân đau nhức, phi cơ xóc nảy nên ngủ không yên ổn, phát hiện Cố Thừa nhìn mình, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Cố Thừa bất động thanh sắc quét mắt nhìn chung quanh một vòng, Cố Trường An sắp xếp thêm hai người đi theo, đúng là lão ba mắc bệnh đa nghi nghiêm trọng, có gì để phòng bị đâu cơ chứ.

Cố Sở không rõ chuyện gì, cũng nhìn theo bé, hỏi: "Tìm ai vậy?"

Cố Thừa hỏi: "Anh ơi, anh từng gặp qua mẹ em chưa?"

Cố Sở có hơi sửng sốt, gian nan trả lời: "Từng gặp qua rồi."

Cố Thừa căm giận nói: "Cố Trường An vì sao lại không cho em gặp mặt bà ấy chứ!"

Cố Sở nói: "Có lẽ là mẹ của em.... bà ấy có suy nghĩ của riêng mình."

Cố Thừa trầm mặc một lát, lại hỏi: "Bà ấy từng nhắc tới em sao?"

"Ai...... Mẹ của em sao? Bà ấy rất yêu em, em chính là động lực duy nhất để bà ấy sống trên đời này, không có lúc nào mà không nhớ đến em, dù cho em ở nơi đâu, bà ấy luôn muốn đến gặp em, mỗi ngày đều có thể ngắm nhìn em."

Cố Thừa giống như bị mê hoặc, bé nhìn Cố Sở, như thể người phụ nữ dịu dàng ấy đang nói những lời yêu thương với bé, nhưng rất nhanh bé đã ý thức được bản thân chỉ đang ảo tưởng mà thôi, càng thêm thâm trầm, nói: "Em tin rằng bà ấy có nỗi khổ riêng không thể nói ra, sau tất cả thì Cố Trường An chính là một ông chồng vô đạo đức ---- nếu giữa hai người họ có rằng buộc hôn nhân. Bọn họ có kết hôn không ạ?"

"...... Có."

Cố Thừa hít sâu một hơi, nói: "Nếu, em nói là nếu, Cố Trường An phải lựa chọn giữa hai người mẹ và anh, anh nghĩ ông ấy sẽ chọn ai?"

"Không tồn tại giả thiết nếu này."

"Vì sao?!"

Cố Sở né tránh không trả lời, yêu cầu tiếp viên hàng không lấy chăn giúp mình, không thèm nhìn Cố Thừa thêm lần nào nữa rồi chìm vào giấc ngủ.

Sau khi tiễn cả lớn lẫn nhỏ đi, Cố Trường An mới hẹn gặp Dung Chính Phi, Từ Trăn cũng ngồi cùng xe, đơn giản báo cáo sơ lược lịch trình cho hắn nghe, dựa theo lệ thường, Cố tiểu thiếu gia sẽ xuất cảnh trong vòng 3 ngày, vị Phật gia này cũng muốn bay sang đó một chuyến, vì vậy Từ Trăn dồn số công việc trong một tuần gọn thành ba ngày, cũng dò hỏi thử ba ngày có lâu quá không.

Cố Trường An nói: "Không vội. Cậu liên hệ với bên Khâu Hằng, kêu anh ta buổi chiều đến tổng bộ gặp tôi."

"Là phó tổng giám đốc Khâu bên công ty chi nhánh ạ?"

"Ừm."

Công việc của Từ Trăn có quy tắc là không bao giờ được hỏi ngược lại yêu cầu của cấp trên, nhưng hôm nay hiển nhiên sếp có chuyện muốn nói với anh ta.

"Từ Trăn, đã bảo lâu rồi cậu không được tăng lương?"

Từ Trăn ngừng tay đang viết lại, lông tóc sau gáy dựng đứng, thẳng đến khi xe rẽ vào câu lạc bộ sân bóng mới mở miệng: "Cảm ơn ngài đã chuyển giao viện đến MD Anderson."

Biểu tình Cố Trường An như thể sắp khai trừ anh ta tới nơi: "Người của tôi bị đánh, chính tôi cũng không biết, bảo cậu đi thay, giờ thì cậu đã biết vì sao chưa?!"

*****